Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 67: Kết thúc [hạ]

Mùa thu của Giang Nam cũng có một phen tư vị khác, tuy nói không kiều diễm như ngày xuân, nhưng cũng hơn hai phần nhu tình, thiếu hai phần hiu quạnh của tiết thu.

Cách chuyện Lưu gia bị diệt môn đã được một khoảng thời gian, nhưng Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại lúc đi trên đường vẫn có thể nghe được người ta bàn tán chuyện hôm đó. Hai người đi vào một gian trà lâu, thuyết thư tiên sinh bên trong đang kể lại chuyện này đó, nhưng chuyện xưa đã sớm biến dạng. Bất quá người nghe lại không chút để ý, chỉ cần thấy câu chuyện đó thú vị thì được rồi.

“Các ngươi đoán khi Dương Liễm bị tên ác nhân Tả Lãnh Thiền khống chế, trên mặt lộ ra biểu tình gì?” Thuyết thư tiên sinh dừng một chút, nhắm chừng trà khách có mặt đã phỏng đoán xong, mới thấy mỹ mãn mở miệng, “Chỉ thấy Dương Liễm này sắc mặt không chút sợ hãi, đối mặt anh hùng hào kiệt thiên hạ nói, ta Dương Liễm chết không có gì đáng tiếc, nhưng tuyệt đối không thể để tên ác nhân này chạy thoát. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ thấy Đông Phương giáo chủ phi thân lướt qua, liền chặt xuống một cánh tay của Tả Lãnh Thiền...” [Shal: 1 người im miệng khôngnói gì thì bảo phát tuyên ngôn, 1 đứa bị phế tay thì bảo tay bị chặt, thiệt đúng là …..miệng lưỡi thế gian a ]

Dương Liễm uống trà khóe miệng co rút, lời này lúc đó hắn có nói qua sao? Hắn chỉ rõ mình lúc ấy sắc mặt tuy rằng như thường, nhưng trong lòng cũng có sợ hãi, chỉ không muốn mang thêm phiền toái choĐông Phương, nên mới che dấu tình tự, để Đông Phương có thể chuyên tâm chế địch.

Quả nhiên vô luận ở thời đại nào, dư luận cũng đáng sợ như nhau, Dương Liễm hắn trong mắt thế nhân đã thành một nam nhân thiết cốt tranh tranh trong mắt, mà Đông Phương đã thành cao thủ võ công sâu không lường được cơ hồ thành thần.

Gần đây những nữ nhân chạy đến vây quanh Đông Phương cũng không ít, hắn thấy áp lực phi thường lớn, làm một nam nhân, vốn không nên so đo với nữ tử, thế nhưng hắn lại không muốn đám nữ nhân đó tới tìm Đông Phương.

Thuyết thư tiên sinh còn nói một lát, trong trà lâu ngày càng náo nhiệt, Dương Liễm nhìn Tây hồ mặt nước sóng gợn lăn tăn, trên mặt lộ ra một nụ cười thích ý.

“Đông Phương giáo chủ một lòng say mê Dương Liễm, các ngươi biết chưa mấy ngày trước, một đại gia tiểu thư nào đó tự nguyện uy thân làm thiếp thất cho Đông Phương giáo chủ, đã bị Đông Phương giáo chủ cự tuyệt?” Thuyết thư tiên sinh vuốt chòm râu, như cảm thán nói, “Nếu phu thê trong thiên hạ đều như Đông Phương giáo chủ cùng Dương Liễm, cũng thật là một chuyện may mắn.”

“Cái gì mà tiểu tỷ đại gì gì, còn không phải Giang Nam thủ phủ Trầm gia tiểu thư sao, chuyện này ai mà không biết, đáng tiếc giai nhân hữu ý, nhưng trong lòng anh hùng đã có người khác.” Một đại hán tựa hồ thở dài, một cô nương thanh khiết như nước gửi tình cho một người không thương nàng a.

Ngược lại mấy người bên cạnh lại không đồng ý lời hắn nói, trách móc, “Người ta Dương công tử cùng Đông Phương giáo chủ đang tốt đẹp, Trầm gia tiểu thư này vốn không nên chen vào, Đông Phương giáo chủ cự tuyệt mỹ nhân mới khiến chúng ta bội phục, nếu y thật sự tam thê tứ thiếp, ngược lại sẽ khiến chúng ta khinh thường.”




“Ngươi nói gì vậy, cẩn thận lời này truyền ra đi,” Người đi cùng vội che miệng hắn lại, tựa hồ là sợ hắn nói lỡ, để người bên cạnh nghe thấy, sẽ dẫn đến họa sát thân.

“Sợ cái gì, Đông Phương giáo chủ thái độ làm người quang minh, làm sao có thể vì một lời của ta mà giận chó đánh mèo, huống chi không phải y không có làm gì sao, ta nóithì đã thế nào?” Người này cũng không sợ hãi, tiếp tục nói, “Đông Phương giáo chủ có tốt tới đâu, đó cũng vì đối tượng là Dương công tử người ta, Trầm gia tiểu thư này chạy tới chen vào vốn đã là nàng sai, chẳng lẽ nhìn người ta đều là nam nhân, nên nàng nghĩ mình còn có cơ hội chen chân vào sao?”

Người này lời tuy thô bỉ, nhưng nói rất có lý,mọi người không ai phản bác lại, trong mắt những người này, giữa Đông Phương giáo chủ cùng Dương Liễm đã là nhất vãng tình thâm [mãi mãi chung tình], ai muốn chen vào phá hỏng phần tốt đẹp này chính là tội nhân.

Dương Liễm cùng Đông Phương không ngại mấy chuyện bát quái về mình thế này, ngược lại là càng nghe tâm tình càng tốt. Dương Liễm có chút cảm khái, nhưng người giang hồ này nói ra cũng khá thú vị, trước kia nghe nói chuyện của mình cùng Đông Phương, phần lớn đều là nói ra mấy lời khó nghe, hiện tại họ trong lòng, mình cùng Đông Phương đã thành trời sinh một đôi, có lẽ đây là đặc tính của người trong giang hồ, đó chính là phóng khoáng.

Dương Liễm đặt chén trà xuống, cười tủm tỉm nhìn Đông Phương, “Hôm trước Trầm tiểu thư còn mời ngươi đến phủ uống trà mà.”

Đông Phương Bất Bại nhếch mi, “Ba ngày trước không phải cũng có một hoa khôi đến mời ngươi đi ngắm trăng đó sao?”

Hai người nhìn nhau cười, hiển nhiên không đặt mấy nữ tử đó vào lòng, bát quái nghe cũng tương đối đủ, Dương Liễm thanh toán tiền trà, lại ném một khối bạc vụn cho thuyết thư tiên sinh, mới cùng Đông Phương đi ra trà lâu.

“Ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi ngồi trên chiếc ghế khắc hoa lê, phá lệ xinh đẹp,” Dương Liễm không nhìn đám người tới lui, cầm tay Đông Phương đặt vào lòng bàn tay mình, “Lúc đó ta vừa mới đến đây, trong lòng đầy bối rối, lúc nhìn thấy ngươi, bất an trong lòng đã tiêu tán hơn phân nữa.”

“Vì sao?” Đông Phương chưa từng nghe Dương Liễm nhắc tới việc này, không khỏi hỏi lại.

“Bởi vì ngươi là Đông Phương Bất Bại a,” Dương Liễm nghiêng đầu nhìn Đông Phương cười cười, “Kỳ thật thế giới nguyên lai của ta có rất nhiều người thích ngươi, ta bất quá chỉ là một trong số đó, nhưng thật không ngờ phần thích này lại trở thành hạnh phúc lớn nhất trong cả cuộc đời của ta.”

Đông Phương cũng nhìn hắn cười, “Thế nhưng người vì ta làm nhiều như vậy, tính nhiều như vậy lại chỉ có ngươi.”

“Đó là vì họ không có cơ hội,” Dương Liễm siết chặt tay Đông Phương, “Ta so với họ may mắn hơn nhiều mà thôi.”

Đông Phương Bất Bại nhìn người cạnh mình, từ xưa khi gặp được người này, từng bất an, từng khoái hoạt, từng chua xót, từng thống khổ, nhưng cuối cùng thứ đạt được lại là hạnh phúc. Nếu đời này không gặp được Dương Liễm, tương lai y ra sao, y căn bản không muốn nghĩ tới, nhưng khi thấy Dương Liễm mỗi khi thấy bọn danh môn chính phái đều lộ ra chán ghét, còn cả lúc Dương Liễm kiên trì muốn giết Nhậm Ngã Hành, thì y đã biết, kết quả đó nhất định không tốt, hoặc nên nói là đáng thương.

Đi trên con đường đông người qua lại, nhưng hai người tựa hồ chỉ có lẫn nhau, không nghe được tiếng ồn ào náo động bên ngoài, cũng nhìn không tới bất kì ai khắc, mười ngón tay đan vào nhau, đó là cả đời.

Dương Liễm dẫn Đông Phương vào một tiệm may, chưởng quầy nhìn thấy Dương Liễm đến, bước lên trước ôm quyền nói, “Dương công tử, y phục của ngươi chúng ta đã chuẩn bị tốt.” Nói xong, tiểu nhị phía sau liền cầm một bọc vải đi ra, nhưng bọc vải bao thật kín, làm người ta không nhìn thấy được màu sắc cùng hoa văn của y phục bên trong.


Dương Liễm thuận tay tiếp nhận, đối chưởng quầy gật đầu, “Làm phiền.”

Chưởng quầy nào dám tiếp câu tạ ơn này, chỉ ôm quyền, rồi ôm quyền với Đông Phương Bất Bại, chẳng qua ở đây còn có khách nhân khác, ông không dám nói rõ thân phận người tới.

Hai người đi ra cửa, liền nghe được một thanh âm dịu dàng ôn uyển, “Đông Phương giáo chủ.”

Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới nhiều người chú mục, trong lòng họ thầm nghĩ, khó trách hai nam nhân khí thề bất phàm thế này mà tay trong tay tiêu sái, nguyên lai là Đông Phương giáo chủ cùng Dương công tử, ánh mắt mọi người nhìn hai người cũng nhiệt liệt lên.

Đông Phương Bất Bại nhìn nữ tử tới, chỉ thấy có chút quen mắt, nhưng thấy Dương Liễm bên cạnh không có biểu tình gì, cũng không nói nhiều, chỉ mặt không đổi sắc hỏi, “Ngươi là?”

Nữ tử thân thể lung lay, sắc mặt nhất thời trắng bệch, “Ta là Trầm Uyển, mấy ngày trước đây đã gặp qua Đông Phương giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại nhất thời nhớ ra nàng là ai, nhìn Dương Liễm, phát hiện đối phương khóe miệng mang ý cười, nhưng cười quá mức ôn nhu.

Đông Phương Bất Bại nhìn Trầm Uyển gật đầu, lập tức nói, “Ngươi có chuyện gì sao, nếu có chuyện ngày sau tìm Dương Liễm làm chủ, nếu vô sự, bổn tọa còn muốn cùng tổng quản nhà ta đi chung quanh dạo chơi, không quấy rầy ngươi.”

“Đông Phương giáo chủ...” Trầm Uyển thấy Đông Phương Bất Bại muốn đi, nhịn không được lên tiếng giữ lại, nàng biết Đông Phương Bất Bại có một nam tử làm bạn, nhưng làm một nữ tử, nàng có thể làm được chuyện Dương Liễm không thể làm được, hơn nữa Đông Phương Bất Bại là giáo chủ, cho dù có thiếp thất cũng là chuyện rất bình thường, nàng cũng không để ý đối phương tồn tại, bởi vì nàng thật tâm thích Đông Phương Bất Bại, cái gì cũng có thể chịu được.

“Trầm tiểu thư,” Dương Liễm nhìn Trầm Uyển, lập tức giận tái mặt nói, “Ta cùng Đông Phương hiện tại không cho phép có người chen chân, về sau cũng không cho phép, Trầm tiểu thư là một đại gia tiểu thư, tốt nhất vẫn chừa cho nhau chút mặt mũi vẫn hơn. Dương mỗ không phải quân tử, không chịu được người bên cạnh mình bị nhìn trộm, vạn lần mong Trầm tiểu thư tự trọng. Trầm tiểu thư còn tiếp tục dây dưa, Dương mỗ sẽ rất lo lắng có ngày mình không còn duy trì được chút phong độ nào mà làm Trầm tiểu thư khó xử.”

Trầm Uyển sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, phát hiện đối phương chỉ lo lắng nhìn Dương Liễm, ngay cả nửa phần dư quang cũng không dành cho mình, lòng của nàng dần chìm xuống đáy hồ.

Đông Phương thấy Dương Liễm tức giận, vội nói, “Ngươi đừng giận, nếu ngươi không thích, ta làm Trầm gia biến mất ở Giang Nam là được.”

Trầm Uyển nghe vậy, lảo đảo ngã xuống, nếu không phải nha hoàn phía sau đỡ lấy, sợ ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Nàng trước đó vài ngày nhìn thấy nam nhân này ôn nhu đến vậy mà, vì sao giờ y lại nói như thế. Nàng kinh ngạc nhìn Dương Liễm đứng cạnh Đông Phương Bất Bại, hoặc là nói Đông Phương Bất Bại chỉ ôn nhu với nam nhân này, mà những người khác bất quá là khách qua đường trong mắt y.


“Thôi, nàng bất quá là gửi gắm chân tình cho ngươi mà thôi, ngày sau ngươi không để ý tới nàng là được,” Dương Liễm thấy sắc mặt Trầm Uyển trắng bệch, hơi thở dài, nhìn sắc trời, đoán mọi thứ trong phủ hẳn đã chuẩn bị tốt, liền nói, “Chúng ta trở về thôi.”

Trầm Uyển nhìn theo bóng hai người, đột nhiên hiểu được một thứ gì đó, che hai mắt lại, cúi đầu nở nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng khó coi, nàng sao lại không chịu hiểu chứ, hai người nào có chỗ cho người khác chen vào, cho dù họ đều là nam tử.

Khó coi bây giờ là nàng tự tìm cho mình, trách không được người khác.

Xoay người lên xe ngựa, nếu không chiếm được ôn nhu từ người khác, vậy tìm một người nguyện dành ôn nhu cho mình vậy.

Đường về Dương phủ tựa hồ phá lệ im lặng, Dương Liễm siết chặt y phục trong tay, quay đầu nhìn Đông Phương, dừng cước bộ, “Đông Phương, vòng qua ngỏ nhỏ này, đã đến nhà rồi.”

Đông Phương thấy biểu tình Dương Liễm đột nhiên biến đổi, tò mò hỏi, “Làm sao vậy?”

Dương Liễm cười cười, buông tay Đông Phương ra, trên mặt mang theo ý cười thần bí, “Ngươi tự nhìn xem.”

Bởi vì Dương Liễm buông tay y ra, Đông Phương có chút bất an, y tiến lên vài bước, nhìn đại môn Dương phủ, ngây ngẩn cả người.

Y quay đầu lại, nhìn người phía sau cách mình một bước, cười vô cùng ôn nhu.

Dương Liễm cởi bỏ bao vải, bên trong là hai bộ tân lang bào diễm lệ, đỏ đến lóa mắt.

“Chúng ta là nam nhân, cho nên hôn lễ không cần vòng vo như nữ tử,” Dương Liễm tiến lên, cầm tay Đông Phương, “Cùng ta bái thiên địa, uống chén rượu giao bôi đi.” Hiện giờ giang hồ đã định, thế nhưng có người cứ mãi nhìn trộm Đông Phương, hắn chỉ có cùng Đông Phương cột chặt vào nhau, mới có thể làm cho đám người có ý với Đông Phương chần chừ lui bước.

Hai người họ, đã hẳn nên dưới sự chứng kiến của thiên địa, trở thành ái nhân chân chính.

Phía sau hai người, rõ ràng là Dương phủ giăng đèn kết hoa cao cao là những chiếc ***g đèn màu đỏ, đèn ***g màu đỏ dán một chữ 囍 [Hỉ] đỏ tươi ánh vào mắt người qua đường.

Đông Phương thật lâu sau mới khàn giọng nói, “Ngươi không hối hận?”


Dương Liễm lắc đầu, “Không hối hận.”

Đông Phương Bất Bại như cũ kinh ngạc nhìn Dương Liễm, sau một lúc lâu mới mỉm cười nói, “Hảo.”

Ngón tay hai người càng đan chặt vào nhau hơn, tựa hồ muốn liên kết hai người lại với nhau, Dương Liễm nói, “Chúng ta trở về thay y phục.” Có thể cùng Đông Phương bên nhau cả đời, hắn thật sự vô cùng may mắn.

Đông Phương Bất Bại bước vào cánh cửa, bốn phía là những tiếng chúc mừng, chờ trở lại phòng, Dương Liễm đã thay một thân tân lang phục đỏ như lửa, lúc này y mới thấy được, kỳ thật Dương Liễm mặc một thân hồng y cũng rất đẹp.

Sau đó hai người đi ra cánh cửa, tới chính sảnh bái thiên địa, nghe được mọi người hô to tiếng chúc mừng, nghe có người gào thét muốn mời rượu Đông Phương, nghe có người ở nói đưa vào động phòng, Đông Phương Bất Bại vẫn thấy mình như đang nằm mộng.

Uống rượu giao bôi, y phục trên người từng kiện từng kiện bị cởi ra, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn người trước mắt, đột nhiên cười, đúng rồi, đây không phải là mộng, là hạnh phúc thuộc về y.

Y muốn chính là được chân tình của một người, đến già vẫn không chia lìa.

Mà hắn phải muốn chính là đời này kiếp này chỉ hai người.

Hồng tiêu trướng noãn, ai biết được tâm so với nó lại càng ấm hơn?

《Giang hồ chí. Danh nhân truyền》có nói, Đại Minh lịch năm một trăm năm mươi mốt, võ lâm đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại cùng tổng quản Dương Liễm thành hôn ở Giang Nam, từ nay về sau không rời không bỏ, ân ái cả đời.

《Giang hồ dã ký》từng viết như thế này, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm thành hôn rồi, hai người không thú thê nữa. Đông Phương Bất Bại Dương Liễm, võ lâm đệ nhất đôi nam tử thành hôn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chính văn dừng ở đây, Đông Phương muốn chính là một tấm chân tình, đến già cũng không phân ly, Dương Liễm muốn chính đời này kiếp này chỉ hai người, làm hai người quang minh chính đại ở cùng nhau, chính là kết cục tốt nhất cho tình yêu này.

…..

Đến nơi đây, ý nghĩ của ta xem như thực hiện đi.


[phần trên chỉ là trích dẫn, ai mún xem cụ thể nội dung phần lời tác giả thỉnh xem bản gốc]

Hết Kế thúc [Hạ]

+ Chính văn hoàn +

Dương Liễm dặn dò ở đầu bếp trù phòng một vài chuyện phải chú ý, mới yên tâm đi ra ngoài, để lại trong phòng một đống các loại suy đoán, các loại kích động.