Đông Phương Bất Bại tiện tay nâng lên chung trà trên bàn, nhẹ nhàng dùng nắp chung gạn một vài lượt, sau đó thổi một cái!
Chỉ có Đan Vô Ngân đang ngồi bên cạnh Đông Phương Bất Bại mới thấy được rõ rang hành động kia, một vài giọt trà vốn đang đọng trên nắp chung dùng tốc độ người bình thường không thể nhìn rõ được bắn ra khắp, cuối cùng chuẩn xác bay vào trong mắt và miệng những kẻ nghị luận hăng hái nhất lúc nãy.
“A!” Lập tức, có bốn năm người thét lên bưng kín hai mắt và miệng của mình, từ trong khe hở của những ngón tay máu tươi ồ ồ chảy ra, khiến tình cảnh những kẻ nằm giãy dụa trên mặt đất kia càng thêm thê thảm.
Nhạc Bất Quần nguyên bản đang ngồi trên đài cao thấy được liền biến sắc, thân ảnh y nhoáng lên một cái liền từ trên đài phi thân bay xuống, bộ pháp nhè nhàng nhanh nhẹn đó khiến nhãn thần của Dư Thương Hải cũng đang ngồi trên đài cao cùng y tối sầm lại.
“Đông Phương giáo chủ, mặc dù vẫn nói chính tà bất lưỡng lập, thế nhưng vô luận như thế nào người tới là khách, phái Hoa Sơn ta đã xem người như khách nhân nhiệt tình chiêu đãi, thế nhưng như vậy cũng không biểu trưng cho việc các người được phép giở thói ngang ngược ngay trên Hoa sơn này!” Nhạc Bất Quần nói xong một loạt ngôn từ chính nghĩa, thế nhưng kỳ thực trong ngực y đã sớm âm thầm kêu khổ.
Chuyện của mấy người kia, Nhạc Bất Quần cũng biết là do Đông Phương Bất Bại ra tay, y đã bắt đầu tu tập 《 Tịch tà kiếm phổ 》 được một thời gian, tự cho rằng bản thân đã có thể ngạo thị quần hùng, thế nhưng duy độc đối với Đông Phương Bất Bại vẫn hoàn toàn không có cách nào nắm chắc phần thắng. Cũng chính vì lý do này mới khiến y càng thêm kiên định quyết tâm đoạt lấy 《 Quỳ hoa bảo điển 》 từ trong tay Đông Phương Bất Bại.
Bởi vì tu luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà nhãn giới của Nhạc Bất Quần cũng nghiễm nhiên gia tăng, y tự nhiên nhận ra những người đang đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại không ai không phải cao thủ có thể lấy một địch trăm, nếu thực sự phải chọc tới bọn họ thì phái Hoa Sơn nhất định phải chịu tai kiếp rồi. Vốn y không muốn phát sinh xung đột cùng Đông Phương Bất Bại, thế nhưng sự tình phát sinh ngay trên địa bàn phái Hoa Sơn, nếu y không có chút hành động nào sợ rằng sẽ khiến lòng của võ lâm đồng đạo trở nên rét lạnh. Trong lòng y thầm mắng những kẻ kia thật không biết thức thời, khẳng định bọn họ đã làm ra chuyện gì đó khiến Đông Phương Bất Bại mất hứng đến mức phải đích thân ra tay, Nhạc Bất Quần thật ra không mấy tình nguyện giúp những người kia cầu tình.
Đông Phương Bất Bại thế nhưng chưa từng đem Nhạc Bất Quần để vào mắt, đợi đến khi thong thả uống xong chung trà mới cất lời nhàn nhạt nói, “Đám người có mắt không tròng kia không biết quản ánh mắt ti tiện và cái miệng lắm điều, bổn tọa chẳng qua là bất chợt nổi lên hứng thú dạy dỗ bọn họ một phen mà thôi, Nhạc chưởng môn có ý kiến gì sao?” Nếu không phải vì kế hoạch của bọn họ, Đông Phương Bất Bại thậm chí ngay cả nói cũng đều không muốn nói cùng Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần tự nhận mình đã tu luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 nên hoàn toàn có tư cách nói chuyện ngang hàng với Đông Phương Bất Bại tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》, thứ y khiếm khuyết chỉ là thời gian mà thôi, nếu như đợi thêm một đoạn thời gian nữa, y nhất định có thể vượt qua Đông Phương Bất Bại trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ. Thế nhưng, hết thảy những việc ấy đều cần thời gian!
Trong ngực y lại âm thầm hung hăng ghi thêm một khoản nợ trên người Đông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần miễn cưỡng vui cười, “Đông Phương giáo chủ, mấy người kia không biết tốt xấu đã mạo phạm Đông Phương giáo chủ là do bọn hắn không đúng, thế nhưng xin Đông Phương giáo chủ niệm tình mấy phân mặt mũi của Nhạc mỗ mà tha cho bọn họ một lần?”
Đông Phương Bất Bại nhìn Nhạc Bất Quần đang cố ra vẻ khiêm tốn nhưng kì thực lại vô cùng cuồng vọng, trong lòng cười nhạt, , “Tùy ngươi.” Nét mặt Đông Phương Bất Bại vẫn thản nhiên như trước, sau đó lại tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nâng chén lên tiếp tục thưởng trà.
Nhạc Bất Quần thấy Đông Phương Bất Bại có thể đơn giản bỏ qua như thế tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái nhưng vẫn thở dài một hơi. Nếu như ở thời khắc mấu chốt này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sợ rằng cái ghế minh chủ của mình sẽ bay đi mất, hoàn hảo tên Đông Phương Bất Bại này cũng rất biết thức thời!
Nhạc Bất Quần vô cùng hài lòng cảm nhận vô số ánh mắt sùng bái nóng bỏng của những người xung quanh. Có thể cứu người từ tay của tên đại ma đầu kia sợ rằng chỉ có một mình Nhạc Bất Quần y thôi.
Nhạc Bất Quần phất tay bảo mấy tên đệ tử đỡ bọn người bị thương kia vào chữa trị. Sau đó Nhạc Bất Quần quay về chỗ ngồi ra hiệu cho đám đệ tử bên dưới tiếp tục tiến hành đại hội, bàn tay của y đặt trong tay áo vì hưng phấn mà trở nên run rẩy tự nhủ với mình, .
Nghĩ đến chỉ không bao lâu sao, y có thể đứng ở vị trí cao nhất trong võ lâm chỉ điểm giang sơn, khống chế tứ phương1, tất cả mọi người đều quỳ dưới chân hắn mà cúi đầu xưng thần. Nét mặt của Nhạc Bất Quần dần dần không đè nén được hưng phấn, thậm chí bỏ quên Dư Thương Hải sắc mặt âm trầm bên cạnh và ánh mắt quỷ dị của Đông Phương Bất Bại cùng Đan Vô Ngân đang ngồi bên dưới.
Tỷ thí một vòng lại kịch liệt hơn một vòng, trước khi đại hội võ lâm bắt đầu các môn phải đểu đã tự động tiến hành chọn tinh tuyển trong đám môn hạ đệ tử, để khỏi xuất hiện cảnh đệ tử bất tài củi mục làm mất mặt sư môn trước con mắt của đông đảo bằng hữu giang hồ. Vì thế nhân số những người tỷ võ lần này thật ra cũng không nhiều, vòng đấu loại chỉ dùng thời gian ba ngày để kết thúc, đến sáng sớm ngày thứ tư những kẻ có bản lĩnh lưu lại trên lôi đài chỉ còn có năm người.
Dựa theo quy củ của đại hội võ lâm, đến khi lôi đài còn lại năm người, chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái sẽ đứng trên lôi đài lập ải đón nhận khiêu chiến của năm vị nhân tài kia. Nếu giữ được ải thì đương nhiên tốt đẹp, người chiến thắng cuối cùng sẽ trở thành minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm minh cũng có thể coi như võ lâm minh chủ, nếu lỡ như có vị chưởng môn nào đó thất bại, chớ nói đến việc triệt để vô xuyên cùng bảo tọa minh chủ mà ngay cả môn phái của hắn đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng đại hội võ lâm lần này lại cũng không giống với quá khứ, trong số năm vị chưởng môn, Tả Lãnh Thiền đã mất đi cơ hội khiêu chiến, Thiên môn đạo trưởng và Định Nhàn sư thái lại vô ý tranh đoạt, Mạc Đại tiên sinh lại không đủ thực lực. Bởi vậy, chỉ có chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần và chưởng môn phái Thanh Thành Dư Thương Hải mới được bổ sung vào là có tư cách lập ải khiêu chiến.
Nhìn Nhạc Bất Quần đang hăng hái đứng ở trên đài tỏ vẻ ôn văn nhĩ nhã, Đông Phương Bất Bại cùng những người biết chuyện đều thầm cười nhạo trong lòng, “Quân tử kiếm” cái gi chứ, rõ ràng là một tên âm hiểm giả dối vô sỉ, nếu để thế nhân biết được “Quân tử” mẫu mực, chưởng môn phái Hoa Sơn vì muốn luyện thành tuyệt thế võ công mà không tiếc buông tha tất cả vung đao tự cung, chỉ sợ mọi người phải rơi mất cả hàm răng mất thôi.
Nếu nói ngày trước Đông Phương Bất Bại vì tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》 mà vung đao tự cung là thật sự do si mê võ công, thư vậy “Chính nhân quân tử” như Nhạc Bất Quần có thê có nữ2 lại dám bỏ ra đại giới lớn như thế chỉ có thể vì tư dục3 thuần túy và khát vọng đối với quyền thế mà thôi. (Đoạn này ngay cả mình cũng thấy tác giả thiên vị)
Đan Vô Ngân coi thường nhất chính là loại người không chịu trách nhiệm này, hắn hạ mắt vì Đông Phương Bất Bại rót đầy đầy chung trà che giấu vẻ khinh thường trong đáy mắt.
Năm người còn đứng trên lôi đài theo thứ tự là: Đại đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, tiểu đệ tử phái Hoa Sơn Lâm Bình Chi, một đệ tử phái Hành Sơn chưa từng có ai nghe đến tên tuổi Thường Tùng Dã, đại đệ tử phái Thanh Thành Phùng Hiểu Năng, còn có một lãng tử phiêu bạt giang hồ vô môn vô phái Mạc Vô Úy.
Tính cả Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đang đứng trên đài, phái Hoa Sơn có ba người, phái Thanh Thành có hai người, thực lực của hai hơn kém không nhiều. Như vậy, then chốt sẽ phải nhìn xem thái độ của hai người còn lại.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thường Tùng Dã vẻ mặt khẩn trương và Mạc Vô Úy có chút ngang tàng tùy ý. (Ở đây tác giả viết là Phùng Hiểu Năng vẻ mặt khẩn trương, nhưng dựa vào ý tứ câu trên mình mạn phép đổi thành Thường Tùng Dã cho hợp với ngữ cảnh. Cả đoạn sau có vẻ tác giả cũng nhầm hai ngườ này, mình sẽ tiếp tục điều chỉnh)
Có thể trên lôi đài của võ lâm đại hội quá ngũ quan, chém lục tướng4 tự nhiên đều không phải là hạng người nông cạn, Thường Tùng Dã tự biết bản thân vô pháp chống lại hai thế lực cường đại chèn ép, vì vậy liền cùng Mạc Vô Úy bên cạnh liếc nhau một cái rồi lớn tiếng nở nụ cười, “Các vị tiền bối, các vị võ lâm đồng đạo, Thường Tùng Dã ta hôm nay có thể đứng trên lôi đài đến giờ phút này âu cũng là may mắn. Ta vốn cũng không phải là người thích tranh đoạt với người khác, vì thế xin tình nguyện rút lui.”
So với việc ở trên lôi đài bị phái Hoa Sơn và phái Thanh Thành liên thủ giáp công, chẳng bằng hiện tại rời khỏi, không chỉ có có thể nhận lấy mỹ danh không màn danh lợi, còn có thể khiến phái Hoa Sơn và phái Thanh Thành nợ một nhân tình của mình. Chuyện tốt như thế cớ sao lại không làm.
Mà Mạc Vô Úy cũng tùy ý gật đầu với Nhạc Bất Quần, sau đó chắp tay một cái noi theo Thường Tùng Dã nhảy xuống lôi đài thối lui ra khỏi trận tỷ thí, lại phảng phất lơ đãng hướng một hướng khác gật đầu.
Thấy Thường Tùng Dã và Mạc Vô Úy có thể thức thời như thế, lo lắng trong lòng Nhạc Bất Quần hoàn toàn buông xuống, hiện tại hắn hoàn toàn nắm chắc phần thắng! Bảo tọa minh chủ thuộc về y đã là tình thế đã định!
Quay sang nở một nụ cười mê người với Dư Thương Hải, Nhạc Bất Quần chắp tay một cái, “Dư chưởng môn, chúng ta là dùng võ kết bạn điểm đến thì dừng, không biết ý người thế nào?” Nhạc Bất Quần cho rằng gần đây mình đã hảo hảo tu luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 khiến công lực tinh tiến cực nhanh, thế nên một tên Dư Thương Hải nho nhỏ căn bản không phải là đối thủ của y, y nói như thế chẳng qua là vì muốn xây dựng hình tượng lễ độ tao nhã mà thôi.
Dư Thương Hải không cảm kích chút nào, hừ lạnh một tiếng, “Nhạc chưởng môn, đao kiếm không có mắt, Nhạc chưởng môn cũng không nên để ngựa hay lỡ vó5, bị Dư mỗ đã thương.” Dư Thương Hải cho rằng tuy hiện tại hắn đang bị vây trong hoàn cảnh xấu, thế nhưng hắn không phải không có cơ hội đánh một ván cuối.
“Vậy Nhạc mỗ đành thất lễ!” Nói xong Nhạc Bất Quần đánh mắt với Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi, sau đó y chủ động tiến lên nghênh đón công kích của Dư Thương Hải, còn Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi thì cùng nhau liên thủ vây khốn Phùng Hiểu Năng đang muốn tiến lên giúp đỡ Dư Thương Hải, nhằm giảm bớt áp lực cho Nhạc Bất Quần.
Nguyên bản Dư Thương Hải cũng không đem Nhạc Bất Quần để vào mắt, đã thăm dò nhau nhiều năm như thế, hắn tự nhận đối với võ công của Nhạc Bất Quần vô cùng hiểu rõ, Nhạc Bất Quần căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng người trong nghề vừa ra tay liền biết được kết quả. Vừa cùng Nhạc Bất Quần giao thủ một chiêu, Dư Thương Hải đã âm thầm kinh hãi. Từ lần trước gặp gỡ Nhạc Bất Quần đến này cũng chưa qua mấy tháng, không biết Nhạc Bất Quần đã ăn được linh đan diệu dược gì mà võ công lại tiến triển đến thế, khiến Dư Thương Hải nhức đầu nhất là thân pháp và kiếm pháp linh hoạt quỷ dị của Nhạc Bất Quần tuyệt đối không phải là võ công phái Hoa Sơn!
Dư Thương Hải càng đánh càng kinh hãi, còn Nhạc Bất Quần thì càng ngày càng thuận lợi, vừa lúc ban đầu, bởi vì y không có kinh nghiệm dùng 《 Tịch tà kiếm phổ 》 thực chiến nên khiến Dư Thương Hải lợi dụng được không ít sơ hở, thế nhưng càng đến thời điểm tối hậu Dư Thương Hải càng trở nên vô kế khả thi trước mặt Nhạc Bất Quần.
Đông Phương Bất Bại ở dưới khán đài nhìn thấy thân pháp của Nhạc Bất Quần thì khinh thường thiêu mi, nghiêng người dùng âm thanh chỉ có bọn họ có thể nghe được nói với Đan Vô Ngân, “Thật không biết Nhạc Bất Quần làm thế nào có thể trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn, ta đã đem công pháp giải thích cặn kẽ như thế, y tu luyện suốt một tháng nhưng chỉ có một chút tiến triển chẳng đáng kể, nếu không phải dựa vào sự biến hóa quỷ dị của 《 Tịch tà kiếm phổ 》 và sự thấu triệt của y với chiêu số võ công của Dư Thương Hải, sợ rằng y đã phải sớm buông kiếm nhận thua.”
Đan Vô Ngân cười híp mắt nói, “Đó là tự nhiên, Đông Phương của ta là võ lâm kỳ tài, một Nhạc Bất Quần nho nhỏ làm sao bì được với Đông Phương.” Đối với việc tán dương ái nhân nhà mình, Đan Vô Ngân từ trước đến nay đều là tận hết sức lực.
Vui vẻ dùng ngón tay quấy nhiễu một chút trên ngực Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại lại bắt đầu tràn ngập hứng thú quan sát diễn biến trên đài, chỉ một chút nữa thôi trò hay sẽ được mở màn!
Dư Thương Hải nhìn thấy đại đệ tử của mình không chống nổi sự vây công của Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi trong lòng vô cùng gấp gáp, hắn và Nhạc Bất Quần tranh đấu đã đến lúc quyết liệt, nếu như người có năng lực lớn nhất dưới trướng hắn bị thương, như vậy thực lực phái Thanh Thành sẽ phải hao tổn không ít.
Cảm nhận được Dư Thương Hải đang từ từ rơi xuống hạ phong, trong lòng Nhạc Bất Quần vô cùng vui vẻ, chiêu thức trên tay càng thêm ra sức dồn ép người, dự định nhất cổ tác khí6 đánh bại Dư Thương Hải, thế nhưng….
“Dừng lại!” Bên ngoài sân đấu bỗng nhiên vang lên một tiếng la lớn, khiến Dư Thương Hải thoải mái thở dài một hơi, rốt cục cũng đã đến!
———————————————–
1/ Khống chế tứ phương: Nguyên văn “Huy xích phương tù”, mình không hiểu nghĩa nên đành chém, bạn nào biết được câu này xin vui lòng chỉ dạy.
2/ Có thể có nữ: có vợ có con gái.
3/ Tư dục: dục vọng cá nhân.
4/ Quá ngũ quan chém sáu tướng: Một điển tích về Quan Vũ trong Tam Quốc, ý chỉ vất vả vượt qua gian khổ.
5/ Ngựa hay lỡ móng: Nguyên văn “Mã thất tiền đề” nghĩa là ngựa mất móng trước, ý chỉ trong lúc đắc ý phạm phải sai lầm ảnh hưởng toàn cục.
6/ Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm gia tăng sĩ khí ý chỉ muốn làm một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.