Sau khi Điền Bá Quang bị mấy tráng hán vứt xuống ao đành liều mạng giãy dụa, thế nhưng đã bị hành hạ mệt mỏi tròn một ngày gã làm sao có thể là đối thủ của đám đệ tử tinh anh Nhật Nguyệt thần giáo, vậy nên chỉ có thể bị mấy tên đại nam nhân “sờ tới sờ lui” giặt sạch gã trong nước lạnh.
Ngay khi Điền Bá Quang run lẩy bẩy suýt chút té xỉu, Khúc Phi Yên rốt cục phát thiện tâm, “Được rồi, xem bộ dáng gã cũng không sai biệt lắm, cứ ném vào phòng khách rồi mang đến một bộ quần áo sạch.” Khúc Phi Yên ra lệnh.
“Dạ, Thánh nữ!” Mấy tráng hán kia đồng loạt ứng thanh, sau đó mang theo Điền Bá Quang còn đang ướt đẩm như một con gà nhúng nước đi về hướng phòng khách.
Doanh Doanh từ trong góc khuất hiện thân, có chút khó xử, “Phi Yên, muội làm như vậy hình như có chút quá phận.” Bây giờ còn đang là mùa đông ni.
Khúc Phi Yên không thèm để ý phất tay một cái, “Doanh Doanh, tỷ yên tâm, không có việc gì đâu. Võ công của Điền Bá Quang cao như vậy, lạnh một chút thì tính cái gì, mạng của hắn còn cứng lắm đấy!” Sau đó lại giảo hoạt cười cười, “Tuy rằng đích thật là do tự chúng ta phạm sai lầm, thế nhưng dù sao cái gã kia cũng thổi gió trợ giúp không ít không phải sao, tốt xấu cũng để muội hả giận một chút đi!”
Doanh Doanh cười, khẽ điểm một cái lên mũi nhỏ của Khúc Phi Yên, “Muội đó! Nhớ kỹ nắm chặt chừng mực!” Đối với Khúc Phi Yên, tuy rằng niên kỷ không kém nhiều, thế nhưng Doanh Doanh lại thành thục hơn nhiều lắm, vì vậy Doanh Doanh cũng luôn bất giác dung túng cho Khúc Phi Yên.
Đợi được lần thứ hai Phi Yên và Doanh Doanh nhìn thấy Điền Bá Quang, sắc mặt của gã tuy rằng không phải thật tốt, thế nhưng tối thiểu y phục và vị đạo trên người hắn đều trở nên sạch sẽ hơn, trên cơ bản có thể đi gặp người.
Điền Bá Quang thấy Doanh Doanh và Khúc Phi Yên, tức giận nói, “Hai tiểu ma nữ các ngươi, nói đi, lại nghĩ ra biện pháp gì đến đối phó ta? Có bản lĩnh thì ân oán giữa chúng ta tự chúng ta giải quyết, các ngươi đừng để thúc thúc của các ngươi xuất thủ!” Điền Bá Quang bây giờ là hoàn toàn nhận mệnh, rơi vào tay hai nha đầu trước mắt này kết quả xấu nhất dù sao cũng chỉ là chết, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán. Thế nhưng, nhỡ đâu rơi vào tay của tên nam nhân kia, gã chỉ có thể sống không bằng chết nha!
Khúc Phi Yên thản nhiên cười, thật không ngờ cái này tên Điền Bá Quang nhìn như không sợ trời không sợ đất này, cư nhiên sợ Vô Ngân thúc thúc đến như thế.
“Kỳ thực, chúng ta tìm ngươi đến là muốn cho ngươi một cơ hội hối cải, làm lại một con người mới.” Doanh Doanh hảo tâm giải thích cho Điền Bá Quang nguyên nhân các nàng lôi gã ra.
“Phải không? Các người lại có hảo tâm như vậy?” Điền Bá Quang cười nhạt, nghe ý tứ của hai nàng và nam nhân hôm qua, quan hệ của các nàng với tiểu ni cô mà gã bắt đi kia có vẻ rất tốt, làm sao có thể đơn giản như vậy buông tha hái hoa tặc như gã chứ
Khúc Phi Yên thấy thái độ quyết liệt của Điền Bá Quang, giận đến sốc cả hông, “Này này, Điền Bá Quang, ngươi không nên rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ngươi nếu không muốn đàm phán cùng bọn ta, vậy thì để ta đi tìm Vô Ngân thúc thúc đến nói chuyệ cùng ngươi.” Lần này Khúc Phi Yên đã biết nhược điểm của Điền Bá Quang ở đâu.
Điền Bá Quang bị kiềm hãm, tiểu ma nữ này! Thực sự là quá hèn hạ!”Được, được, Xem như ngươi lợi hại! Nói đi, ngươi muốn ta hối cải làm người mới thế nào?” Điền Bá Quang cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói.
Khúc Phi Yên thấy bộ dạng này của Điền Bá Quang thì tương đối hài lòng, cười hì hì nói, “Kỳ thực cũng không có gì, nếu ngươi đã cướp đi Nghi Lâm, như vậy thì cứ đối với nàng tiến hành bồi thường là được. Vì vậy, ngươi cứ quy phục vào Hằng Sơn phái của Nghi Lâm, bào hộ nàng mười năm thì tốt rồi.” Khúc Phi Yên hời hợt nói.
Điền Bá Quang sửng sốt, thật không ngờ Khúc Phi Yên cư nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, “Ngươi sẽ không sợ ta sau khi đến Hằng Sơn phái thì nhân cơ hội bỏ chạy, hoặc là đem ma trảo của ta hướng về tiểu ni cô phấn nộn khác trên núi?” Điền Bá Quang thật không tin hai ma nữ này có thể buông tha gã một cách đơn giản như thế, nhất định có âm mưu!
Doanh Doanh lạnh lùng cười, “Ngươi hành tẩu giang hồ đã lâu, hẳn cũng biết được bản lĩnh của Nhật Nguyệt thần giáo. Ngươi nếu như đào tẩu, liệu có thể tránh được sự truy lùng của Thần giáo sao? Ngươi nếu can đảm dám có tà niệm với các đệ tử của phái Hằng Sơn, hừ, ” Doanh Doanh mỉm cười vô cùng ôn nhu với Điền Bá Quang, ” Hoàng Đế vĩnh viễn không chê thái giám trong cung quá nhiều!”
Điền Bá Quang thật không ngờ Nhậm Doanh Doanh luôn trông có vẻ “thiện lương” hơn Khúc Phi Yên rất nhiều lại có thể nói lời ngoan độc như thế, lại nghĩ đến Nhật Nguyệt thần giáo là thế lực khiến chính tà lưỡng đạo đều kiêng kỵ không ngớt, cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn làm kẻ tuấn kiệt thức thời”, “Môn phái của tiểu cô nãi nãi, mười năm, có đúng hay không có chút lâu nha?” Nếu đã nhận mệnh, Điền Bá Quang liền bắt đầu vì chính mình cò kè mặc cả, tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Khúc Phi Yên nâng cái cằm nhỏ, “Mười năm đổi một cái mạng ngươi còn ngại lâu? nên biết rằng nếu người muốn lại trở thành một hảo hán còn phải mất mười tám đấy! Đã được tiện nghi lại còn đòi hỏi!”
Điền Bá Quang không nói gì.
Thấy Điền Bá Quang không phản đối nữa, Doanh Doanh vỗ vỗ tay, “Ngươi đã đã đồng ý đề nghị của bọn ta, như vậy liền theo bọn ta đến gặp tân chủ nhân của ngươi một chút đi.” Nói xong Doanh Doanh dẫn đầu đi đến gian phòng Nghi Lâm đang nghỉ ngơi.
Doanh Doanh đi tới phía trước, nhẹ nhàng gõ cửa, “Nghi Lâm, muội đã dậy chưa?” Sau đó trong cửa truyền tới một thanh âm êm ái, “Doanh Doanh tỷ tỷ, Nghi Lâm đã tỉnh, ngươi vào đi.”
Doanh Doanh đẩy cửa ra, mang theo Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang đi đến.
Điền Bá Quang vừa vào cửa thấy Nghi Lâm, thiếu chút nữa thì theo thói quen huýt sáo một tiếng, Nghi Lâm mặc thường phục hiện tại và Nghi Lâm mặc đạo bào đơn điệu của ni cô so ra có một phong vị khác, hơn nữa có vẻ càng thêm sinh động, mê người.
Nghi Lâm thật không ngờ ác tặc khinh bạc mình lại có thể cùng Doanh Doanh và Phi Yên theo đến đây, nhớ tới hôm qua bị gã bắt cóc, khinh bạc, trong lòng nhất thời hoảng sợ, “A” lên một tiếng rồi nhanh chóng trốn sau cái bàn ở góc phía xa, tiện tay còn cầm ấm trà trên ban giờ lên chỉ vào Điền Bá Quang, “Ngươi, ngươi ép buộc Doanh Doanh và Phi Yên?”
Nguyên lai Nghi Lâm thấy hảo tỷ muội bản thân vừa nhận thức hôm qua lại ở cùng một chỗ với Điền Bá Quang, tự nhiên sẽ nghĩ rằng Điền Bá Quang ép buộc các nàng, bởi vì theo tình huông hôm qua mà xem ra, hai người hảo tỷ muội của mình võ công cũng không cao bằng tên dâm tặc này.
Điền Bá Quang có chút kinh ngạc chỉ chỉ bản thân, cười khổ, “Ta bắt cóc các nàng? Nếu như ta có thể lựa chọn, ta hận không thể cả đời không nhìn thấy các nàng, chạy càng xa càng tốt!”
Mà Doanh Doanh và Phi Yên cũng khó mà ức chế nụ cười, “Nghi Lâm, muội bình tĩnh, ở đây là chỗ của bọn ta, nếu bọn ta bị hắn ép buộc, vậy các thủ vệ bên ngoài đều đã lấy chết tạ tội cả rồi!” Khúc Phi Yên ở bên cạnh cười cười giải thích.
Nghi Lâm nghe xong thì yên tâm, đem ấm trà trong tay đặt lên trên bàn, có chút ngượng ngùng đỏ mặt.”Doanh Doanh, hai tỷ có tìm được sư phụ và bọn sư tỷ muội của muội chưa?” Nghi Lâm yên lòng thì liền nhớ lại chuyện trọng yếu nhất.
Doanh Doanh gật đầu, “Chúng ta làm việc, muội ivẫn chưa yên tâm sao, ngày hôm qua Định Nhàn sư thái đã tới, bất quá người thấy muội còn đang nghỉ ngơi nên đã về khách sạn trước, nói là hôm nay sẽ trở lại.”
Vừa nói đến đó, Tang Dĩnh đã gõ cửa bước vào, “Thánh cô, Thánh nữ, Định Nhàn sư thái và đệ tử đã đến, Giáo chủ và Đan tổng quản đang chiêu đãi các nàng, Giáo chủ gọi hai vị cùng Nghi Lâm tiểu sư phụ đến đại sảnh.”
Doanh Doanh gật đầu, sau đó nói với Nghi Lâm, “Bây giờ ngưoi yên tâm chưa.”
Nghi Lâm ngượng ngùng gật đầu, sau đó dùng đôi mắt lấp lánh nước nhìn chằm chằm Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh, trực tiếp khiến các nàng bỏ giáp đầu hàng.
“Được rồi được rồi, chúng ta lập tức đi gặp Định Nhàn sư thái, được chưa!” Doanh Doanh giơ tay đầu hàng.
Nghi Lâm ngượng ngùng cười cười cúi đầu, bất quá bàn tay vẫn còn nắm chặt vạt áo của Doanh Doanh.
Doanh Doanh và Phi Yên mang theo Nghi Lâm và Điền Bá Quang đi tới đại sảnh phân đà, “Sư phụ!” Nghi Lâm thoáng cái nhào tới trong lòng Định Nhàn sư thái.
Định Nhàn sư thái đang trò chuyện cùng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, nhoáng cái đã bị Nghi Lâm bắt được, sủng ái vỗ vỗ đầu nàng, “Nghi Lâm, ngươi thế nào lại giống như chưa trưởng thành thế này!” Định Nhàn sư thái ngượng ngùng gật đầu với bọn người Đông Phương Bất Bại gật đầu, có chút ý tứ xin lỗi nói. “Tiểu đồ không hiểu chuyện, để hai vị chê cười rồi.”
Đan Vô Ngân thấu hiểu mỉm cười, “Nghi Lâm tiểu sư phụ cùng Doanh Doanh, Phi Yên nhà ta vừa gặp đã rất hợp duyên, mong rằng Định Nhàn sư thái có thể thông cảm quan hệ của các nàng.” Đan Vô Ngân có chút bận tâm Định Nhàn sư thái sẽ vì thân phận của Doanh Doanh và Phi Yên mà cấm Nghi Lâm gặp gỡ các nàng.
Định Nhàn sư thái hai tay tạo thành chữ thập, “Phật tổ từ bi, chúng sinh bình đẳng, có thể cùng hai vị tiểu thư hợp ý cũng là duyên phận của Nghi Lâm, bần ni tự nhiên sẽ không ở giữa quấy phá.”
Đan Vô Ngân cũng chắp hai tay lại, “Đa tạ Định Nhàn sư thái!”
Sau đó mọi người lại tiếp tục câu được câu mất trò chuyện, được một khoảng thời gian thì Định Nhàn sư thái đứng dậy cáo từ, “Nhị vị thí chủ, hôm nay bần ni đến đây là muốn đón Nghi Lâm trở về, đã quấy rầy rồi.”
Đan Vô Ngân cười nói, “Định Nhàn sư thái đại giá quang lâm chính là vinh hạnh của Vô Ngân, hoan nghênh Định Nhàn sư thái thường xuyên ghé lại”
Định Nhàn sư thái gật đầu, sau đó mang theo Nghi Lâm ly khai.
“Định Nhàn sư thái, xin hãy thong thả.” Phi Yên vẫn đang sắm vai ngoan ngoãn bổng nhiên lên tiếng giữ chân Định Nhàn sư thái, “Người này là kẻ đã khinh bạc Nghi Lâm hôm qua, Điền Bá Quang, gã vì muốn rửa sạch tội nghiệt trên người nên đã tự nguyện xin thủ hộ Nghi Lâm mười năm, mong rằng sư thái độ lượng.” Sau đó từ sau lưng Điền Bá Quang đẩy mạnh một cái, khiến gã bổ nhào đến trước mặt Định Nhàn sư thái.
Định Nhàn sư thái sửng sốt, sau đó nói, “A di đà phật, Điền thí chủ đã có tâm hối cải, thì chính là một chuyện tốt. Bất quá Hằng sơn là phật môn thanh tịnh nơi, không thu nam đệ tử, đành phải để Điền thí chủ thất vọng rồi.”
Điền Bá Quang vừa nghe Định Nhàn sư thái nói như vậy, chân mày vui vẻ giật giật, liên tục xua tay, “Nếu Định Nhàn sư thái đã có khổ tam, ta đây cũng không nên miễn cưỡng.”
Khúc Phi Yên tà tà liếc nhìn Điền Bá Quang đang hưng phấn, sau đó nói với Định Nhàn sư thái, “Sư thái, người đã hiểu lầm, gã cũng không phải muốn làm đệ tử phái Hằng Sơn, Hằng Sơn tuy rằng không thu nam tử, thế nhưng dù sao củng phải có người giúp đỡ bổ củi, gánh nước này nọ, mấy chuyện nặng nhọc đó gã đều có thể làm được.” Khúc Phi Yên cố gắng thuyết phục Định Nhàn sư thái thay đổi chủ ý.
Định Nhàn sư thái đã nhìn thấu Điền Bá Quang không tình nguyện, huống hồ thật muốn đem tên dâm tặc này phóng tới bên người đệ tử của mình, thì bà thật sự vẫn có lo lắng.
“Phi Yên, không nên hồ nháo nữa.” Đan Vô Ngân thấy biểu tình không vui của Định Nhàn sư thái thì liền ngăn cản sự cố gắng của Khúc Phi Yên, mỉm cười nói với Định Nhàn sư thái, “Là Phi Yên hồ nháo, xin Định Nhàn sư thái bỏ qua cho. Đợi đại hội võ lâm một tháng sau, Vô Ngân sẽ bái phỏng sư thái thêm lần nữa.”
Định Nhàn sư thái hiểu được, “Như vậy bần ni cũng cung nghênh thí chủ đại giá!”
Sau khi Định Nhàn sư thái đi rồi, Khúc Phi Yên mới chu cái miệng nhỏ oán giận, “Vô Ngân thúc thúc, Định Nhàn sư thái không nhận Điền Bá Quang, nên đem gã để ở chỗ nào nha?”
Trên ót Điền Bá Quang giật lên mấy cái hắc tuyến, cái gì gọi là “để ở chỗ nào …” chứ
Đan Vô Ngân giảo hoạt cười, “Phi Yên nha.” Thanh âm rất ôn nhu.
“Dạ…” Da đầu Phi Yên run lên, cẩn thận hỏi, “Vô Ngân thúc thúc, có chuyện gì vậy?”
Đan Vô Ngân tỏ ra rất lo lắng, “Ngươi biết không, lần này ngươi và Doanh Doanh làm loạn như vậy thật khiến bọn ta không yên tâm nha.”
Trong lòng Khúc Phi Yên trầm xuống, “Dạ, là lỗi của bọn ta.” Trước hết cứ nhận sai đã.
“Vì thế, ta để hai người lựa chọn.” Đan Vô Ngân nhàn nhã nhấp một ngụm trà, “Một, ngoan ngoãn đi cùng chúng ta. Hai, mang theo Điền Bá Quang bên cạnh.”