Đan Vô Ngân quay nhìn Nhậm Ngã Hành, “Đa tạ Nhậm tiền bối thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vãn bối, hiện tại chúng ta cũng nên thảo luận một chút vấn đề hợp tác đi” Đan Vô Ngân từ lúc nhìn thấy Nhậm Ngã Hành, trong lòng nảy ra một tính toán khác……….
Nhậm Ngã Hành phất tay một cái lên mớ xiềng xích trên người, “Đây là thái độ ngươi đối xử với tiền bối muốn hòa đàm?”
Đan Vô Ngân mỉm cười, “Nhậm Tiền Bối võ công cái thế, vãn bối nhát gan, vì vậy không thể làm gì khác hơn là ủy khuất Nhậm Tiền Bối rồi!” An an ổn ổn đứng ở trước mặt Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân nói điều xấu hổ như vậy mà một chút cũng không đỏ mặ.
Thái độ của Đông Phương Bất Bại trước giờ vẫn là Đan Vô Ngân nói cái gì thì chính là cái đó, thế nên vẻ mặt cũng là hợp lý gật đầu, đem chìa khóa vốn đã mang ra dự định giao cho Đan Vô Ngân bỏ lại trong tay áo.
Nhậm Ngã Hành đã từng kinh qua phong vũ bất chợt phát hiện mình thật là đã già rồi… Ngạc nhiên…
“Cũng được, hãy nói một chút điều kiện của ngươi đi.” Nhậm Ngã Hành tuyệt không tin Đan Vô Ngân có thể bỗng dưng phát thiện tâm vô điều kiện phóng thích hắn.
Đan Vô Ngân kéo tay của Đông Phương Bất Bại đến thưởng thức, “Trước tiên Nhậm tiền ối có thể đem những điểm mấu chốt của người nói cho Vô Ngân biết không” Đối với tên cáo già Nhậm Ngã Hành đã xông xáo mưa gió trên giang hồ hơn mười năm Đan Vô Ngân không dám khinh thường.
Kinh ngạc liếc nhìn Đan Vô Ngân, Nhậm Ngã Hành thật không ngờ hắn sẽ ở tình huống nắm chắc phần thắng như thế này mà vẫn có thể tỉ mỉ cẩn thận như vậy, “Ha ha, hảo tiểu tử, nếu lão phu nói phải về làm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo thì như thế nào?” Nhậm Ngã Hành tận lực làm khó dễ.
Đan Vô Ngân cùng Đông Phương Bất Bại liếc nhìn nhau, mỉm cười “Nếu Nhậm Tiền Bối thật tình hợp tác, có cái gì không được?” Đan Vô Ngân nói đến vân đạm phong khinh.
“Đông Phương Bất Bại, ngươi cứ như vậy dễ dàng bỏ qua Nhật Nguyệt thần giáo mà ngươi đã từng trăm phương ngàn kế tranh giành?” Nhậm Ngã Hành có chút thâm ý nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại cười ngạo nghễ, “Cho tới bây giờ đó vẫn không phải là thứ bản tọa theo đuổi.” Ta theo đuổi chính là… Đông Phương Bất Bại nắm thật chặt tay của Đan Vô Ngân, lập tức cảm nhận được Đan Vô Ngân dùng sức nắm trở lại.
“Nhậm Tiền Bối, vãn bối biết ngươi cùng Đông Phương trước từng có ta ân oán, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, không bằng chúng ta nhất tiếu mẫn ân cừu, có được không?” Đan Vô Ngân quyết định chờ Nhậm Ngã Hành trả lời rồi mới dứt điểm nội dung đàm phán của đôi bên.
Nhậm Ngã Hành không hổ là một đời kiêu hùng, đối mặt Đan Vô Ngân gần như đang khiêu khích cũng có thể hé miệng cười, “Ngươi tên là Đan Vô Ngân đúng không, ngươi nghĩ nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ cùng một kẻ đoạt đi của ngươi tât cả rồi lại giam cầm ngươi dưới đáy Tây Hồ này mấy năm chung sống hoà bình sao?”
Đan Vô Ngân quay về vốn dĩ mỉm cười rực rỡ, “Sẽ không.”
Nhậm Ngã Hành nói, “Suy bụng ta ra bụng người nha, người trẻ tuổi.” Hoàn toàn là lời nói ý vị thâm trường.
Đan Vô Ngân nghe xong nắm tay Đông Phương Bất Bại đứng lên muốn đi, làm Nhậm Doanh Doanh không biết làm sao, “Phụ thân, Vô Ngân thúc thúc!” Tiểu cô nương nóng nảy kéo ống tay áo Đan Vô Ngân không cho hắn ly khai.
Nhậm Ngã Hành bỗng nhiên cất tiếng cười to, “Người trẻ tuổi, thế nào lại không có tính nhẫn nại như vậy!” Nghe Nhậm Ngã Hành mở miệng, Đan Vô Ngân như không có việc gì dừng bước, lại cùng Đông Phương Bất Bại trở về chỗ ngồi.
“Tiền bối hoàn có gì chỉ giáo?” Đan Vô Ngân vẻ mặt vô tội hỏi.
“Không dám nói là chỉ giáo, chỉ bất quá muốn nói với ngươi một tiếng, trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, vì vậy người trẻ tuổi, ngươi còn là quá ngây thơ!” Nhậm Ngã Hành vẻ mặt ta là vì tốt cho ngươi.
Đan Vô Ngân bị giáo dục, trên mặt cũng không có nửa điểm không vui, mà là một bộ biểu tình thụ giáo, “Như vậy, ý của Nhậm tiền bối là…”
“Hợp tác đi!” Rốt cục, vẫn là Nhậm Ngã Hành mở miệng trước.
Đan Vô Ngân hài lòng mỉm cười, “Tôn trọng ý kiến trưởng bối chính là Trung Hoa mỹ đức!”
” Sau khi ta đi ra ngoài sẽ không làm chuyện bất lợi đối Đông Phương Bất Bại.” Nhậm Ngã Hành nói lời bảo chứng, sau đó đưa ra yêu cầu, “Mà các ngươi, cũng không được hạn chế hành động của ta.”
Đan Vô Ngân lắc đầu, “Không, không, không, Nhậm tiền bối, xin tha thứ gan của ta nhỏ, ta không thể tin lời hứa của một kẻ kiêu hùng, hơn nửa hắn lại còn thuộc về “Tà giáo” trong miệng của người đời.” Lại tiếp tục mỉm cười.
Nhậm Ngã Hành nhíu mày, “Vậy ngươi dự định thế nào? Vĩnh viễn câu thúc ta? Làm ta vĩnh viễn ở gần bên cạnh các ngươi?”
“Không được!” Đông Phương Bất Bại phản ứng tương đối cường liệt, vốn thời gian riêng tư của y và Tử Khiêm đã không nhiều.
Đan Vô Ngân vỗ vỗ Đông Phương Bất Bại sau đó buông tay hắn, từ trên hà bao trong người lấy ra một cái hộp ngọc.
“Nhậm Tiền Bối, vãn bối ở Hắc Mộc Nhai may mắn được Bình Nhất Chỉ đại ca ưu ái, lần này hạ nhai, Bình đại ca vì để vãn bối an toàn, có đưa cho vãn bối vài thứ pháp bảo hộ thân, chẳng tiền bối có hứng thú hay không cùng Vô Ngân hưởng dụng?” Nói xong liền mở hộp ngọc ra, bên trong lẳng lặng nằm ba con hoàng kim cổ trùng, hai lớn một nhỏ.
“Đây là cái gì?” Nhậm Ngã Hành nhíu mi.
Đan Vô Ngân cẩn thận đem hộp đặt lên trên bàn đá, giải thích, “Đây là cổ trùng Bình đại ca tốn mất ba năm thời gian mới dưỡng ra.”
“Cổ?” Nhậm Ngã Hành âm thầm đề cao cảnh giác, đối với loại độc vật Tây cương này Nhậm Ngã Hành vẫn là tương đối kiêng kỵ.
“Đúng vậy, cổ trùng, ba con này là một đôi phu thê cùng con của chúng.” Đan Vô Ngân chỉ vào ba con sâu giới thiệu.
“Nhậm Tiền Bối, đây chính là điều kiện của ta. Chỉ cần người để tử trùng tiến nhập vào trong cơ thể, người có thể tự do rời đi.” Đan Vô Ngân biểu hiện bộ dạng hào phóng mà Đông Phương Bất Bại tuy rằng nghi hoặc lại không nói gì thêm.
“Tác dụng.” Nhậm Ngã Hành hỏi rất trực tiếp.
Đan Vô Ngân vẫn mỉm cười, “Kỳ thực không có gì, Nhậm Tiền Bối, làm con cái muốn thương tổn phụ mẫu vốn là đại bất hiếu, phải xuống địa ngục.”
“A!” Nhậm Doanh Doanh nghe xong không khỏi kinh hô, nàng đương nhiên hiểu rõ lời nói của Đan Vô Ngân là có ý gì, liền muốn ngăn cản Nhậm Ngã Hành. Thế nhưng vừa nghĩ tới nếu phụ thân không đồng ý, sợ rằng thực sự sẽ lập tức phải chết liền trở nên do dự.
Nhậm Ngã Hành có chút trù trừ, “Như vậy, ngươi làm sao có thể bảo chứng tương lai ngươi và Đông Phương Bất Bại sẽ không đối với ta tổn hại?” Nhậm Ngã Hành đã quyết định không dò xét kẻ trẻ tuôi công phu thấp này nữa, tâm tư của kẻ này cũng không phải đơn thuần.
“Đông Phương, ta nhớ kỹ Nhậm Tiền Bối cho tới bây giờ vẫn là tù nhân của chúng ta.” Đan Vô Ngân vẻ mặt thuần lương hỏi Đông Phương Bất Bại.
“Nếu như ngươi muốn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ như vậy!” Đông Phương Bất Bại vẻ mặt thành thật.
Nhậm Ngã Hành sửng sốt, không nghĩ tới cho tới Đan Vô Ngân từ đầu vẫn nho nhã lễ độ sẽ nói ra lời vô lại như thế.
Thấy Nhậm Ngã Hành qua một hồi vẫn không có phản ứng, Đan Vô Ngân thúc giục, “Nhậm Tiền Bối, phiền người nhanh lên một chút, một lát nửa mấy con tiểu trùng tử này sẽ tỉnh lại, đến lúc đó bọn chúng chạy loạn thì phiền toái rồi.”
Khẽ cắn môi, những năm gần đây Nhậm Ngã Hành đối với khát vọng tự do vẫn là có chút cố chấp, “Được! Hảo tiểu tử! Lão phu đáp ứng ngươi.” Rốt cục, Nhậm Ngã Hành lại một lần nữa thỏa hiệp, gã đã già rồi, gã thật sự không hy vọng cuộc sống sau này đều ở trong địa lao ẩm thấp này trôi qua.
Đan Vô Ngân hài lòng đem con tiểu cổ trùng lấy ra ngoài, sau đó đưa cho Nhậm Ngã Hành một cây trủy thủ, “Tin rằng Nhậm tiền bối bác học đa tài nhất định biết phải làm thế nào?”
Nhậm Ngã Hành thật sâu liếc nhìn Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại từ đầu tới đuôi đều trầm mặc không nói, không chút do dự cắt cánh tay của mình.
Máu tươi ồ ồ chảy ra đánh thức cổ trùng còn đang ngủ mê. Con cổ trùng màu vàng kim đó chậm rãi giật giật đôi cánh trong suốt của mình rồi nhanh chóng bay về hướng Nhậm Ngã Hành.
Sau khi chạm vào miệng vết thương còn đang rỉ máu, con tiểu cổ trung đó nhanh chóng chui vào huyết quản của Nhậm Ngã Hành. Trên da thịt của gã chỉ thấy nổi lên một điểm lồi nhỏ, điểm lồi ấy gấp rút chạy theo kinh mạch của vật chủ ngược lên trên vùng ngực, khi đến vị trí gần tim thì thoáng có vẻ kích động rồi lại từ từ tiêu thất.
Trong toàn bộ quá trình, dù mồ hôi lạnh trên trán Nhậm Ngã Hành không ngừng toát ra, thế nhưng trước sau cũng không phát sinh một tiếng kêu đau nào, ngược lại Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh lại sợ không ngừng hít sâu.
“Tốt! Nhậm Tiền Bối quả thật không hỗ là nhân trung hào kiệt! Thực sự là một hảo hán tử!” Đan Vô Ngân thật tình tán thưởng, lại đổi lấy một tiếng cười nhạo của Nhậm Ngã Hành.
Sau đó, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại cũng phân biệt đưa hai con cổ trùng phụ mẫu vào cơ thể.
“Được rồi Nhậm Tiền Bối, từ giờ trở đi, ngươi tự do.” Săn sóc lau đi mồ hôi trên trán Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân chính thức tuyên bố.
Khi thấy khăn tay của Doanh Doanh đưa đến để lau mồ hôi, Nhậm Ngã Hành hừ lạnh một tiếng, “Loại tự do này?” Đối với cổ trùng trong cơ thể gã vẫn coi như khá là bất mãn.
“Dù nói thế nào đi nữa, Nhậm Tiền Bối không cần ở lại trong địa lao chịu khổ không phải sao?” Đan Vô Ngân biểu hiện rất vô tội, trong lòng âm thầm nói, *
Nhậm Ngã Hành vỗ vỗ xiềng xích trên người, “Hiện tại cũng có thể lấy cái thứ đáng chết này đi rồi chứ?” Nhậm Ngã Hành nhìn Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại, không có biện pháp, gã thật căm hận cái thứ đã kềm tỏa bản thân mấy năm nay..
“Đương nhiên, người đã tự do rồi không phải sao?” Đan Vô Ngân rất thông cảm với Nhậm Ngã Hành, từ trong tay Đông Phương Bất Bại tiếp nhận chìa khóa đưa cho Nhậm Doanh Doanh, “Doanh Doanh, cha ngươi không có việc gì, ngươi hài lòng chưa!”
“Dạ!” Nhậm Doanh Doanh trả lời Đan Vô Ngân bằng một ngữ khí có chút nhu thuận, tuy rằng nàng rất bất mãn việc Đan Vô Ngân cấy cổ trùng lên người phụ thân mình thế nhưng cũng biết đây thật sự là kết quả tốt nhất rồi.
Nhậm Ngã Hành trút xiềng xích đã kềm hãm mình nhiều năm, nhất thời cảm giác cả người nhẹ bẫng, làm vài động tác duổi người thật khoa trương rồi nói, “Tri âm tri kỷ, sau này còn gặp lại!” Sau đó lôi kéo Doanh Doanh rời đi.
Đang lúc Nhậm Ngã Hành đi tới cửa địa lao, Đông Phương Bất Bại vẫn trầm mặc bỗng nhiên cử động ngón tay, mười cây ngân châm dài mảnh khí thế sắc bén lao vút về phía Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành tuy là cao thủ hiếm có hện nay, thế nhưng so với Đông Phương Bất Bại vẫn là thấp hơn một chút, hơn nữa nhiều năm tại địa lao bị dằn vặt nên phản ứng có phần chậm đi.
Cao thủ so chiêu, sai lầm trong nháy mắt sẽ đánh mất tính mạnh.
Cũng may, Đông Phương Bất Bại cũng không có ý muốn giết Nhậm Ngã Hành, mười cây ngân châm đem y phục, búi tóc của Nhậm Ngã Hành gắt gao đính chặt trên cửa địa lao. Sau đó, thanh âm của Đông Phương Bất Bại từ phía sau
Nhậm Ngã Hành truyền đến,
“Đây là cái giá cho việc người làm Tử Khiêm bị thương!”
Nhậm Ngã Hành…