Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 20: Chuyến đi Tây Hồ

Bởi vì chợt phát hiện chuyến đi tuần trăng mật của mình cùng Đông Phương hình như có chút có tiếng mà không có miếng, thế nên mặc dù Đan Vô Ngân vẫn mong muốn giải quyết chuyện của Nhậm Ngã Hành càng sớm càng tốt nhưng vẫn là từ từ thả chậm hành trình, khiến cho Đông Phương Bất Bại có thể hảo hảo mà thưởng thức cảnh đẹp dọc đường.

Kết quả là, Đan Vô Ngân để trở thành một hảo phu quân, thành công biến hành trình nguyên bản dự tính trong năm ngày đương đương nhiên nhiên kéo dài thành nửa tháng, chính vì điều này làm cho Nhậm Doanh Doanh khinh bỉ hắn đồng thời cũng thở dài một hơi.

Trong nửa tháng này, Nhậm Doanh Doanh tiểu thư rất cường đại cấp tốc thích ứng diện mạo mới của “Đông phương thẩm thẩm”, cả ngày luôn miệng thẩm thẩm đến thẩm thẩm đi khiến Đông Phương Bất Bại thị vừa yêu vừa hận.

Bất luận hành trình có thả chậm như thế nào đi nữa, Hàng Châu cũng đã chậm rãi hiện ra trước mắt.

Đông Phương Bất Bại vén lên tấm mành che cửa sổ trên xe gần như tham lam nhìn ngắm Tây Hồ, đây là nơi trong truyền thuyết được đánh giá có thể so sánh nét đẹp với thiên đường.

Đan Vô Ngân thấy bộ dạng trẻ con của Đông Phương Bất Bại thật là vừa buồn cười vừa yêu thương, “Đông Phương đừng có gấp, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để thưởng thức Tây Hồ, ta đã bảo người đi thuê một chiếc thuyền lớn, đến lúc đó chúng ta có thể ở trên Tây Hồ hảo hảo mà nhìn ngắm”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn là lưu luyến không rời mà lùi vào trong thùng xe.

Sau khi đi tới biệt trang của Nhật Nguyệt thần giáo ở Hàng Châu để sắp xếp hành trang lặt vặt, Đan Vô Ngân lập tức lôi kéo Đông Phương Bất Bại hăng hái bừng bừng và Nhậm Doanh Doanh vẫn còn đang rầu rĩ vì lo lắng cho phụ thân, một đoàn người quái dị như thế hiên ngang đi du ngoạn Tây Hồ.


Lên thuyền xong, Đan Vô Ngân phân phó cận vệ bên người, “Vương huynh đệ, làm phiền ngươi đến Mai trang truyền lời cho Mai trang tứ hữu là ta và giáo chủ ngày mai sẽ ghé qua.” Tên cận vệ nghe xong liền lập tức thi hành. Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh nghe được lời nói của Đan Vô Ngân đã hiểu không thể tránh né nữa, đành giương mắt khẩn cầu nhìn Đan Vô Ngân.

“Ta tạm thời không có dự định giết chết Nhậm Ngã Hành, ngươi cứ yên tâm đi.” Thấy biểu tình của Doanh Doanh Đan Vô Ngân nói.

Nhậm Doanh Doanh bán tín bán nghi nhìn Đan Vô Ngân, quyết định hay là đi tranh thủ cảm tình của Đông Phương Bất Bại vẫn là đáng tin hơn. Lưu lại Đan Vô Ngân ngượng ngùng sờ mũi một cái cũng theo lên thuyền, độ tín nhiệm của hắn thật sự thấp như thế sao? Ngay cả một tiểu cô nương cũng không tin tưởng hắn

Lên thuyền cảm thụ được gió mát phơ phất, Đông Phương Bất Bại trước giờ vẫn sinh hoạt ở phương Bắc cảm thấy rất mới mẻ, liền dựa vào lan can tỉ mỉ quan sát.

Đan Vô Ngân thấy thế, vội vàng phủ thêm một kiện áo choàng cho Đông Phương Bất Bại, ngoài miệng có chút bất mãn nhắc, “Không nên khinh thường, tuy rằng nơi này là phía nam nhưng dù sao cũng sắp tới tất niên thời tiết đã lạnh nhiều, ngươi như thế chẳng may cảm lạnh thì biết làm thế nào?”

Đông Phương Bất Bại võ công cao thâm, làm sao có thể bị một chút gió lạnh làm ngã bệnh, lo lắng của Đan Vô Ngân là tuyệt đối là dư thừa, thế nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn rất nghe lời đem áo choàng cẩn thận khoát lên, khóe miệng khẽ cong mà nghe Đan Vô Ngân lải nhải.

Đan Vô Ngân thấy Đông Phương Bất Bại nghe lời như thế liền rất thoả mãn, thưởng cho Đông Phương Bất Bại một cái hôn nhẹ lên trán rồi bắt đầu kể cho Đông Phương Bất Bại những truyền thuyết diễm lệ ở Tây Hồ.

“Có người nói rất lâu trước đây, Ngọc long và Kim phượng trên trời cao tìm thấy một khối bạch ngọc ở trên tiên đảo bên rìa dãy ngân hà, bọn họ cùng nhau điêu khắc thật nhiều năm, cuối cùng đem bạch ngọc mài thành minh châu. Nhưng viên bảo châu này lại bị Vương Mẫu nương nương phát hiện, Vương Mẫu nhìn viên bảo châu sáng lóa chói mắt liền sinh lòng ham muốn vì vậy liền cướp bảo châu đi. Ngọc long Kim phượng chạy đến đòi châu liền sinh ra mâu thuẫn với Vương Mẫu thế là hai bên cùng nhau tranh đoạt. Vương mẫu nhất thời lỡ tay, minh châu liền rơi xuống nhân gian biến thành Tây Hồ, Ngọc long Kim phượng cũng theo đó hạ phàm hóa thành Ngọc Long Sơn và Phượng Hoàng sơn bảo vệ Tây Hồ.” Đan Vô Ngân đã từng vì kể chuyện xưa cho đệ muội mà cố ý đi thăm dò sự tích của Tây hồ đến bây giờ rốt cuộc có thể lấy ra sử dụng.

“Vương Mẫu nương nương kia thật là xấu xa! Nàng có nhiều châu báu như vậy còn muốn cướp của Ngọc long và Kim phượng, thật là một nữ nhân xấu!” Nhậm Doanh Doanh nghe xong cố sự, dù sao cũng là một tiểu hài tử đối với sự thấp thỏm do sắp nhìn thấy phụ thân của mình cũng tiêu tán rất nhiều, nghiêm trang có kết luận.


Đan Vô Ngân vừa nghe, cười nói, “Doanh Doanh, ngươi còn nhỏ rất nhiều chuyện vẫn không nhìn ra. Vương Mẫu nương nương kỳ thực cũng không phải tham lam viên bảo châu kia. Phải biết rằng chính là chúng tiên chi mẫu nha, có cái gì không có được? Then chốt là, Vương Mẫu cho rằng Ngọc long và Kim phượng đang khiêu chiến uy quyền của nàng.” Đan Vô Ngân cố ý ám chỉ.

“Một người nắm quyền tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ mạnh hơn bản thân lại không phục tùng mệnh lệnh của bản thân tồn tại.”

Nhậm Doanh Doanh nghe xong không nói gì, Đan Vô Ngân cũng không đào sâu hơn vào vấn đề này, lại bắt đầu kể cho Đông Phương Bất Bại những truyền tích thần kỳ khác của Tây Hồ.

Bỗng nhiên, từ phía bờ hồ một chiếc thuyền nhỏ từ từ tiếp cận, trên thuyền nhỏ có bốn người đang đứng, hộ vệ bên cạnh nhìn kỹ một lát rồi hồi báo với Đan Vô Ngân, “Phu nhân, hình như là Mai trang tứ hữu.”

Đan Vô Ngân nhướng mày, Mai trang tứ hữu? Bọn họ tới làm gì? Không phải đã nói ngày mai mới gặp sao?

Đang nghĩ ngợi, thuyền nhỏ của Mai trang tứ hữu đã đến gần, “Mai trang tứ hữu cầu kiến giáo chủ, Đan tổng quản!” Việc Đan Vô Ngân được gọi là phu nhân chỉ có những giáo chúng ở tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo mới biết đến cũng không lưu truyền ra ngoài, vì vậy Mai trang tứ hữu vẫn gọi Đan Vô Ngân là Đan tổng quản.

Người đã tới rồi Đan Vô Ngân cũng không tiện đuổi họ quay về, không thể làm gì khác hơn là đành mời họ gặp mặt, “Thỉnh bốn vị lên thuyền.” Sau đó nháy mắt với Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại hiểu ý gật đầu, nhân lúc Mai trang tứ hữu vẫn còn chưa lên thuyền liền trở về phòng.

“Mai trang tứ hữu, Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh Sinh, kiến quá Đan tổng quản!” Mai trang tứ hữu nhìn thấy chỉ có Đan Vô Ngân và một tiểu cô nương trên khoang thuyền cũng không thấy bóng dáng Đông Phương Bất Bại thì rất kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm chỉ là cúc cung vấn an.

“Mai trang tứ hữu là giang hồ tiền bối, Vô Ngân sao dám nhận lễ của các vị, xin mọi người chớ chấp nhất, mời các vị thượng tọa!” Đan Vô Ngân cản vội vàng đứng dậy đáp lễ, sau đó giới thiệu Nhậm Doanh Doanh với Mai trang tứ hữu.

“Đây là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, thiên kiêm của tiền nhiệm giáo chủ Nhậm Ngã Hành, Nhậm Doanh Doanh.” Đan Vô Ngân cùng Mai trang tứ hữu giới thiệu.


Nét mặt Đan Thanh Sinh thoáng lên một tia vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh che giấu đi, cùng ba người kia hành lễ với Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh biết bốn người này là những người hằng ngày giám thị phụ thân nàng nên nào dám bày ra địa vị Thánh cô, vội vàng khéo léo đáp lễ, “Bốn vị thúc thúc hảo, Doanh Doanh kiến quá bốn vị thúc thúc.”

Đang trong thời gian mọi người hành lễ lẫn nhau, Đông Phương Bất Bại đã thay đổi một bộ trang phục nam đỏ sẫm từ khoang trong bước ra.

Mai trang tứ hữu nhanh chóng đứng dậy, “Mai trang tứ hữu khấu kiến giáo chủ!”

Đông Phương Bất Bại cũng không nói nhiều chỉ là gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống, “Các ngươi tới làm gì?” Đông Phương Bất Bại đối với việc tuần trăng mật của mình luôn luôn bị quấy rầy rất là bất mãn.

Mai trang tứ hữu liếc nhau, lão đại Hoàng Chung Công đại biểu huynh đệ bọn họ lên tiếng, “Hôm nay Đan tổng quản truyền lời nói ngày mai giáo chủ sẽ đến Mai trang nhìn Nhậm Ngã Hành, huynh đệ thuộc hạ đặc biệt đến đây hỏi xem giáo chủ có cần bọn thuộc hạ chuẩn bị thứ gì không?.”

Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng tựa lên lan can mạn bất kinh tâm thưởng thức mỹ cảnh Tây Hồ, “Không cần, ngày mai các ngươi chỉ để ý dẫn đường là tốt rồi, không có gì thì trở về đi ở đây không cần các ngươi.”

Đan Vô Ngân nhìn thấy Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ lạnh lùng thì có chút bất đắc dĩ,

“Bốn vị tiền bối, giáo chủ lần này đi đến Hàng Châu yếu là muốn du lãm một chút mỹ cảnh Tô Hàng, cũng không có chuyện quan trọng, thỉnh tứ vị tiền bối không cần quá mức lưu ý.” Lời còn chưa nói xong dị biến đã nổi lên!

Mai trang tứ hữu làm bộ dự định ly khai khom lưng cáo lui, bỗng nhiên hàn quang lóe lên!


Hai tay áo của Hắc Bạch Tử đột nhiên lóe sáng, mười mấy quân cờ hướng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân bay đến, mà đồng thời Hoàng Chung Công nhanh chóng thối lui đến góc chết tại buồng nhỏ trên thuyền, vận sức chờ phát động cũng thuận tiện ngăn cản hộ vệ canh giữ ngoài khoang thuyền.

Mà Ngốc Bút Ông lại lấy ra một cây bút lông lớn, thẳng tắp hướng Đan Vô Ngân đánh tới; còn lại Đan Thanh Sinh thì nhanh chóng phi thân về phía Nhậm Doanh Doanh.

Đông Phương Bất Bại từ lúc Hắc Bạch Tử có dị động liền cảnh giác, phất nhẹ ống tay áo thu hết những quân cờ tập kích mình và Đan Vô Ngân, y đang muốn đi ngăn cản Ngốc Bút Ông lại bị Hắc Bạch Tử xông lên ngăn lại.

Đan Vô Ngân phản ứng cũng không chậm, tuy rằng võ công của hắn không cao thế nhưng tự bảo vệ mình vẫn là có thể. Thân ảnh của hắn hơi lóe lên, tránh thoát bút lông của Ngốc Bút Ông tiện tay kéo theo Doanh Doanh chạy về phía những giáo chúng hộ vệ đang cố gắng xông vào khoang thuyền.

Ngốc Bút Ông một kích không thành trái lại để Đan Vô Ngân kéo Nhậm Doanh Doanh đào tẩu chính là ngoài dự tính, gã liếc nhìn Đan Thanh Sinh vẫn chưa bắt được Nhậm Doanh Doanh một cái thấy người kia cũng gật đầu hiểu ý liền tiếp tục ra chiêu. Ngốc Bút Ông vung cán bút lên, ngón tay hơi ấn nhẹ vào một điểm trên thân bút, lập tức đỉnh bút lông lộ ra một bả lưỡi dao sắc bén, mà Đan Thanh Sinh cũng rút nhuyễn kiếm trên lưng ra, hai người một trái một phải hướng Đan Vô Ngân và Nhậm Doanh Doanh tấn công mãnh liệt

Đông Phương Bất Bại thấy Đan Vô Ngân gặp nguy hiểm, lập tức bỏ qua ý định bắt sống Hắc Bạch Tử, ngân quang trong tay lóe lên một cây ngân châm từ đầu ngón tay bắn ra, Hắc Bạch Tử không ngờ tới đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo lại cư nhiên sử dụng ám khí, liền sửng sốt không kịp né tránh, ngân châm lập tức cắm vào giữa huyệt Thái Dương của Hắc Bạch Tử, gã lập tức xụi lơ chết đi.

Còn lại ba người nhìn thấy Hắc Bạch Tử nhanh như vậy đã bị hạ độc thủ, bi phẫn vạn phần, động tác trên tay cũng càng thêm ngoan lệ, đồng thời cũng cẩn thận chú ý ngân châm của Đông Phương Bất Bại. Hoàng Chung Công từ đầu vẫn một mực đứng ở chỗ tối chuẩn bị đánh lén cũng xông lên ngăn cản Đông Phương Bất Bại đến giúp Đan Vô Ngân.

Đan Vô Ngân dù có là kỳ tài ngút trời nhưng hắn tập nội công nhiều năm như vậy chung quy vẫn thiên hướng dưỡng sinh, còn chân chính bảo mệnh công phu được đạo sĩ tặng cho chỉ bất quá luyện hơn nửa năm mà thôi, hơn nữa còn phải chiếu cố Doanh Doanh nên ra chiêu từ từ bắt đầu trở nên cố sức.

Doanh Doanh mặc dù rất có thiên phú luyện công, nhưng dù sao cũng là một tiểu hài tử đối với thực chiến cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể bị động né tránh theo Đan Vô Ngân cố gắng cắn môi đè nén tiếng thét kinh hoàng trong cổ họng.

Dần dần, Đan Vô Ngân né tránh không còn mẫn tiệp như ban đầu, trên người không ngừng xuất hiện vết thương, thể lực cũng là có chút không thể tiếp tục


Cũng may, giáo chúng trên thuyền thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng vọt tới, vòng qua sự ngăn trở của Hoàng Chung Công, liều mạng cản trở thế tiến công của Đan Thanh Sinh và Ngốc Bút Ông mới để cho Đan Vô Ngân thở dài một hơi.

Đông Phương Bất Bại trong lúc đang cùng Hoàng Chung Công đối chiến vô tình nhìn quat, thấy được trên mặt và trên quần áo của Đan Vô Ngân xuất hiện vết máu rõ ràng liền nghĩ Đan Vô Ngân bị thương, trong lòng nhất thời nộ khí tùng sinh mắt cũng bắt đầu chuyển đỏ, “Các ngươi, đều đáng chết!”