“Chỉ ăn lẩu?”
Ánh mắt Diệp Chính Thần sáng ngời, cứ như thể đêm nay món anh hầm không phải thịt dê mà là cô vậy. Cứ nghĩ đến việc mình đang chủ động dẫn sói vào nhà, thì nhất định đêm nay rất có khả năng cô sẽ bị người nào đó chậm rãi nấu rồi lại chậm rãi ăn, mồ hôi trên lưng Bạc Băng lập tức vã ra.
Đều do tối hôm qua cô bận trực ca đêm, nên không thể tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi một lát. Hôm nay vừa nhìn thấy anh, đầu óc liền chạm mạch, cao hứng mà có ý tưởng mời anh đến nhà cô ăn lẩu.
Điều này rõ ràng là dâng bản thân đến tận miệng người ta mà!
Thấy Bạc Băng không nói lời nào, Diệp Chính Thần còn nói: “Ăn lẩu rất dễ tăng nhiệt.”
Cô thấy rằng anh còn vẫn chưa ăn lẩu mà cũng đã “tăng nhiệt” đến thế này rồi, còn nung với nấu gì nữa chứ.
Bạc Băng vẫn cứ nhìn anh nở nụ cười thật tươi: “Sư huynh, nếu em nhớ không lầm, hình như anh là quân nhân thì phải. Anh có thể giữ gìn hình tượng trang nghiêm của quân nhân một chút hay không?”
Diệp Chính Thần bày ra vẻ mặt không đồng ý: “Anh nhớ rõ ba năm trước anh đã từng nói với em: ‘Em đừng nghĩ quân nhân tốt như vậy… Cởi bỏ bộ quân trang trên người ra thì họ cũng là một người đàn ông bình thường, nhu cầu sinh lí hoàn toàn giống như những người đàn ông khác…’.”
Đổ mồi hôi nha! Trong xe rõ ràng không bật máy điều hòa ở chế độ ấm, vậy mà tại sao cô có cảm giác máu của mình lại có thể nhanh chóng bị hong khô như vậy.
Cuối cùng đèn xanh cũng sáng, Bạc Băng vội vàng chỉ về phía đầu phố: “Chạy đến đầu phố thì rẽ trái, bên kia có siêu thị.”
Diệp Chính Thần đạp mạnh chân ga, chạy thẳng đến hướng cô chỉ.
***
Ở siêu thị, Diệp Chính Thần đẩy xe mua sắm đi phía sau Bạc Băng. Cô vừa đi phía trước vừa xem hàng hóa để vào chiếc xe phía sau. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua anh, đôi lúc hai ánh mắt giao nhau, liền có một đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía.
Bạc Băng bỗng nhiên có một loại ảo giác, cô nhớ đến lúc trước khi cô và anh cùng đến trung tâm mua sắm ở Osaka.
Khi đó cô vừa đến Nhật Bản không lâu, cái gì cũng tò mò. Cầm đủ loại hàng hóa lên hỏi anh đó là gì, anh kiên nhẫn xem hết phần bảng giới thiệu rồi phiên dịch cho cô nghe.
Có một lần, cô cầm một ổ bánh ga-tô màu vàng mới ra lò hỏi anh: “Đây là bánh ga-tô gì thế, trông rất ngon miệng.”
Do ổ bánh được đóng gói phần trên, nên bản giới thiệu không được thấy rõ cho lắm, anh cố ý đến hỏi người làm bánh ngọt, hỏi thật tỉ mỉ cách làm và thành phần nguyên liệu. Sau đó quay về thuật lại cho cô nghe không thiếu một chữ.
Anh đã nói xong, mà cô vẫn còn chăm chú nhìn anh.
“Em nhìn gì vậy?” Diệp Chính Thần sờ sờ mặt mình, không biết là trên mặt có dính bẩn hay không.
Bạc Băng cười lắc đầu: “Sư huynh, em phát hiện anh còn có một dáng vẻ rất đáng yêu.”
Anh cũng cười, nụ cười đáng yêu trong sáng đến mức muốn giết người: “Nha đầu, anh biết anh đáng yêu, em nên cẩn thận một chút, đừng yêu phải anh.”
Bạc Băng làm mặt quỷ nhìn anh, giật lấy chiếc bánh ngọt trong tay anh, bỏ vào xe mua sắm: “Đừng chảnh chọe, em căn bản sẽ không thích loại đàn ông như anh, em chỉ muốn anh làm anh trai của em thôi.”
Diệp Chính Thần giơ tay vò tóc cô: “Tiểu nha đầu, từ nay về sau, anh sẽ che chở cho em!”
Không nhớ nổi ai đã từng nói: “Anh trai em gái rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ!” Thật đúng là nói quá chính xác! Nhất định đây chính là chuyện lớn.
…
Bỗng nhiên có một chiếc khăn giấy cắt đứt ảo tưởng của cô: “Nha đầu, em cười đến chảy cả nước bọt ra rồi kìa.”
Bạc Băng đẩy tay Diệp Chính Thần ra, sau đó cúi đầu, thấy trong xe mua sắm đã có thêm nhiều thứ khác: Nào là trứng gà, bánh pudding, bánh ga-tô màu vàng xinh đẹp làm Bạc Băng chói cả mắt.
Nước mắt cô rơi xuống lã chã, Bạc Băng không quan tâm ở siêu thị hiện nay đang có bao nhiêu người, cô cứ bổ nhào vào lòng anh.
Diệp Chính Thần bị hành động của cô làm cho sửng sốt, nói nhỏ bên tai cô: “Ở đây… Có camera theo dõi.”
“Camera theo dõi thì sao? Ai quy định ở siêu thị không được ôm?” Bạc Băng nghẹn ngào nói.
“Anh sợ… Cảnh tiếp theo, sẽ phải cấm trẻ em!”
Người đàn ông này! Bạc Băng bị anh chọc giận đến mức bật cười, rời khỏi lồng ngực anh: “Có phải trong đầu anh luôn nhớ đến những cảnh cấm trẻ em phải không?”
Diệp Chính Thần vừa giúp cô lau nước mắt, vừa nói: “Anh chưa gặp qua người phụ nữ nào dễ cảm động như em. Chỉ một cái bánh pudding và bánh ga-tô thôi, em lại có thể cảm động đến như vậy. Người ta không biết còn nghĩ rằng anh tặng em một chiếc nhẫn kim cương.”
Tất cả đàn ông đều biết rằng phụ nữ thích nhất là nhẫn kim cương năm ca-ra. Duy nhất Diệp Chính Thần, là người biết cô thích nhất là ăn trứng gà, bánh pudding, bánh ga-tô…
Không phải là bánh pudding và bánh ga-tô ăn ngon miệng. Nhưng mà là mỗi lần cô thưởng thức nó, đều nhớ đến vẻ mặt khi anh thuật lại cách làm và thành phần nguyên liệu cho cô nghe cho nên càng ăn lại càng cảm thấy vui vẻ.
Nếu không mất đi, sẽ không thể nào hiểu được giá trị của nó.
Nếu không mất rồi mới tìm lại được, sẽ không thể hiểu đau khổ là như thế nào.
***
Đi dạo một vòng trong siêu thị, Diệp Chính Thần mua rất nhiều thức ăn, toàn là món ăn trước kia cô và anh thích. Bạc Băng nói tủ lạnh của cô chắc sẽ không chứa hết, Diệp Chính Thần liền mua cho cô một chiếc tủ lạnh hai cửa.
Ngay lập tức Bạc Băng không dám nói nhà trọ của cô không có chỗ để, cô sợ anh sẽ không do dự mà mua ngay cho cô một căn hộ rộng hơn mất!
Từ siêu thị trở về, xe anh đỗ trước cửa nhà trọ của cô. Bạc Băng vừa muốn xuống xe, thì bất ngờ thấy Ấn Chung Thiêm đang đứng trước cửa do dự thật lâu, dường như muốn đi lên, nhưng lại không bước đi.
Bạc Băng nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, anh nhíu mày nhưng không nói lời nào.
“Anh chờ em một chút nhé.”
Diệp Chính Thần giữ chặt tay Bạc Băng: “Nha đầu…”
“Anh yên tâm đi, em và anh ấy không có gì đâu, em chỉ muốn nói với anh ấy vài câu thôi.”
Anh do dự một lát, buông tay cô ra: “Anh chờ em.”
Ấn Chung Thiêm thấy cô bước xuống xe đi đến chỗ mình, có chút bất ngờ, như muốn rời đi ngay.
Bạc Băng gọi Ấn Chung Thiêm lại: “Chung Thiêm, anh tìm em có việc gì không?”
Ấn Chung Thiêm đứng lại, nhìn về phía xe của Diệp Chính Thần. Anh ta và Diệp Chính Thần đối diện nhau qua một tấm chắn là cửa kính, Ấn Chung Thiêm xoay người nói với Bạc Băng: “Tiểu Băng, anh phải đi, đi đến một thành phố khác. Trước khi đi, anh muốn nói với em vài câu.”
“Anh nói đi.”
Anh lấy ra tấm chi phiếu đưa cho Bạc Băng: “Đây là tiền của em, trả lại cho em… Cám ơn em đã vì anh làm nhiều việc như vậy.”
“Em mới phải cảm ơn anh, rõ ràng là em có lỗi với anh, anh còn giúp em giấu bố em…”
Bạc Băng chưa nói dứt lời, Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên ôm lấy cô: “Thật sự xin lỗi, Tiểu Băng, là anh có lỗi với em! Cho anh ôm em một lần cuối, giống như một người anh trai ôm một người em gái.”
Bạc Băng không ngại cho Ấn Chung Thiêm một cái ôm ly biệt, nhưng mà, Diệp Chính Thần đang nhìn cô, cô không thể.
Bạc Băng vừa muốn đẩy Ấn Chung Thiêm ra, thì nghe thấy anh ta nói nhỏ: “Diệp Chính Thần đã nói cho anh biết hết. Hắn nói em vì cứu anh nên mới bị hắn… Bị hắn làm nhục… Hắn còn nói em vì tiền đồ của anh, mới chấp nhận gả cho hắn…”
“Anh nói gì?!” Bạc Băng lập tức đẩy Ấn Chung Thiêm ra. Tại sao Diệp Chính Thần phải nói như vậy, trong khi anh biết rõ đây có thể là một đả kích lớn đối với Ấn Chung Thiêm.
“Tiểu Băng, em quá ngốc nghếch.” Ấn Chung Thiêm đau khổ lắc đầu: “Anh thật sự không tham ô dù chỉ một đồng, sẽ càng không phạm tội. Ngay từ những ngày đầu, anh đã phối hợp với tổ chuyên án thẩm tra, nói ra tất cả những gì anh biết, chứng cứ anh cũng đã giao ra. Cho dù Diệp Chính Thần không cứu anh, anh cũng sẽ không phải ngồi tù… Về phần, tin tức tử hình, đều là do hắn tung ra, để lừa gạt em.”
Đầu óc của Bạc Băng nổ ong ong, trời đất quay cuồng. Cô quay đầu nhìn Diệp Chính Thần, anh vẫn ngồi trong xe, ánh mặt trời chiếu vào, cô mơ hồ không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Tất cả đều là do hắn sắp đặt… Bao gồm cả vụ án.”
“Vụ án?” Bạc Băng lắc đầu: “Không có khả năng đó đâu, tuyệt đối sẽ không.”
“Em không thể tưởng tượng được đâu, người phụ trách vụ án này tên là Trịnh Vỹ, là bạn thân của Diệp Chính Thần. Từ ngày lập hồ sơ vụ án đến nay, Diệp Chính Thần đều nắm rõ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay.”
Bạc Băng không biết kiếp trước cô đã làm gì thiếu đạo đức, mà kiếp này ông trời luôn gây khó dễ cho cô. Mỗi khi hạnh phúc dường như cách cô không bao xa nữa thì số phận luôn đem cô ra trêu đùa một chút.
Mà cô, hoàn toàn như bị tê liệt: “Tại sao anh lại nói cho em nghe những điều này?”
“Em có quyền biết sự thật.”
Sự thật?! Lúc còn thơ dại, mỗi ngày cô đều muốn biết sự thật nhưng hiện giờ cô lại không muốn nữa!
Cô tình nguyện bị Diệp Chính Thần lừa dối cả đời, cũng không muốn có người vì cô mà mở ra sự thật xấu xa này. Cô muốn có sự vui vẻ, chẳng sợ sự vui vẻ đó như bọt biển, cô cũng không muốn có người đâm thủng nó.
Sắc mặt Bạc Băng không chút thay đổi nhìn Ấn Chung Thiêm: “Anh đừng nói cho em biết… Anh chia tay với em, cũng là do anh ấy ép anh!”
“Tiểu Băng, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh có bố mẹ, anh còn có trách nhiệm phải gánh vác, anh không thể ngồi tù.” Ấn Chung Thiêm suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Hơn nữa anh biết em căn bản không hề yêu anh, từ đầu đến cuối trong lòng em vẫn luôn có một người mà em không vứt bỏ được, người đó chính là hắn.”
Bạc Băng không biết nói gì, cô hiểu được, hiểu được tất cả. Vì một người phụ nữ căn bản không hề yêu mình đánh đổi với một cuộc đời, một người đàn ông không thể lựa chọn như thế. Nếu anh ta thà ngồi tù cũng muốn ở bên cạnh cô, nhất định là đầu óc anh ta có vấn đề.
“Anh nói xong rồi chứ?” Bạc Băng hỏi.
“Anh đi rồi, em nhớ phải bảo trọng.”
“Chung Thiêm…” Bạc Băng gọi Ấn Chung Thiêm lại: “Hôm đó, anh nói với bố em những lời ấy… Là Diệp Chính Thần bảo anh nói sao?”
Ấn Chung Thiêm do dự một lát, rồi gật đầu.
Hiện tại, Bạc Băng đã hoàn toàn hiểu được, từ đầu đến cuối Ấn Chung Thiêm không được như Diệp Chính Thần. Anh ta sẽ không biên soạn ra một lời nói dối tốt bụng như vậy, anh ta sẽ không nói ra một lời nói dối chan chứa sự hạnh phúc đến như vậy.
Diệp Chính Thần bước xuống xe đi đến chỗ cô, đứng ở phía sau Bạc Băng.
“Em biết hết rồi.” giọng nói anh như đang trình bày.
“Tại sao nhất định phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?”
“Bởi vì anh hiểu em, trừ phi Ấn Chung Thiêm rời bỏ em, nếu không em sẽ không rời bỏ hắn.”
“Anh muốn anh ta vứt bỏ em, rất đơn giản. Tại sao lại nói cho anh ta biết em vì cứu anh ta mới lên giường với anh? Không phải em đã nói, là do em tự nguyện…”
Diệp Chính Thần trầm giọng nói: “Hắn ta đánh em! Hắn làm tổn thương em! Anh muốn làm cho hắn tự trách mình, áy náy, anh muốn làm cho hắn nhớ rõ, hắn có lỗi với em!”
“Anh!” Cô thật sự không còn từ ngữ nào để hình dung được anh, Bạc Băng tức giận đến phát rung, lại muốn lao vào lòng anh, nói với anh: Cô thật sự yêu anh, yêu con người không bằng cầm thú của anh!
“Nha đầu, anh sai rồi.” Diệp Chính Thần ôm lấy cô, nói bằng giọng nói êm dịu: “Đây là lần cuối cùng, anh đảm bảo về sau sẽ không lừa dối em nữa.”
Hận đến cực độ, yêu cũng đến cực độ, cô tức giận đến mức đấm mạnh vào ngực anh.
Nhưng…
Nếu cô biết… Cô nhất định sẽ không đấm anh.
Nếu cô biết…
Bạc Băng đẩy Diệp Chính Thần ra, thấy anh đang nghiến răng, cúi xuống ấn ngực thở dốc, Bạc Băng không nói gì, cũng không đẩy anh ra nữa.
“Sư huynh…” Một khắc đó, cô hoàn toàn quên hết những oán giận, tay cô run rẩy lần vào ngực anh: “Anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy?!”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, sắc mặt anh trở nên trắng bệch.
Bạc Băng nhẹ nhàng cởi áo anh ra, khi chiếc áo được kéo xuống.
Ngực anh, có một vết sẹo chưa lành, trông giống như một con rết dữ tợn.
“Anh?!” Cô nên sớm phát hiện ra sự khác thường của anh, ngày đó cô đã phát hiện bộ dạng anh khác hẳn ngày thường. Cô chỉ nghĩ anh vội vàng đi nhận một nhiệm vụ nào đó, cô không thể nào nghĩ đến anh lại mang theo vết thương nặng như thế từ bệnh viện chạy đến tìm cô.
“Đừng lo.” Gương mặt đau đớn của anh nhìn cô nở nụ cười: “Chỉ là một vết thương nhỏ, sẽ nhanh lành thôi.”
Ngoại truyện 4: Ấn Chung ThiêmNhững ánh đèn huyền ảo màu ráng chiều trải trên con phố mang màu sắc vô cùng đa dạng, mùi rượu thoang thoảng lan tỏa trong gió đêm.
Tiễn chân mọi người, Ấn Chung Thiêm một mình đi trên đường. Nhựa đường dưới chân anh trở nên mềm nhũn, những ngọn đèn trước mắt anh cũng đong đưa qua lại.
Lúc này, có một chiếc xe màu trắng của quân đội đỗ cạnh chỗ anh đứng. Đêm đã khuya như vậy, biển số xe màu trắng lại cực kì chói mắt, huống hồ biển số xe lại toàn là số bảy.
Trong ấn tượng của Ấn Chung Thiêm, đa số những chiếc xe của quân đội đều rất đơn giản, bình thường sẽ không chọn biển số xe bắt mắt như vậy. Cho nên lần đầu tiên anh thấy chiếc xe này không tuân theo luật giao thông đỗ bên ngoài cửa hàng áo cưới, lại vượt đèn đỏ một cách hiên ngang. Vì thế nó đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu, âm thầm đoán chủ nhân chiếc xe này là dạng đàn ông như thế nào.
Sau đó, khi Diệp Chính Thần dùng chiếc xe này để chở Bạc Băng đi đón anh thì ấn tượng của anh lại càng được khắc sâu hơn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống xe, hắn ăn mặc giản dị, vẻ mặt thâm trầm, trong đêm tối toát ra một khí thế bức người.
“Thư kí Ấn, anh muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa anh đi.” Thái độ của Diệp Chính Thần vô cùng thân thiện.
Theo bản năng, Ấn Chung Thiêm kéo kéo bộ Âu phục Armani trên người, khách sáo từ chối: “Cám ơn, tôi đến nhà trọ vị hôn thê của tôi. Nơi đó cách đây không xa lắm, không làm phiền anh.”
Diệp Chính Thần khẽ nhếch môi, mắt hạ xuống. Suy tư một lát, hắn thuận tay đóng cửa xe đang được mở một nửa: “Nghe nói thư kí Ấn muốn mời tôi dùng cơm. Anh không cần khách sáo như vậy, chúng ta đã quen biết nhau như thế, không cần phải để mọi chuyện chính thức trở thành như thế này.”
Không biết vì đều gì, rõ ràng chỉ là một lời nói với hàm ý chào hỏi, nhưng từ miệng Diệp Chính Thần nói ra, lại mang một ý nghĩa vô cùng sâu xa. Huống hồ vừa rồi trên bàn rượu, Diệp Chính Thần không chỉ một lần ném đá giấu tay đề cập về Bạc Băng, hắn còn hỏi mọi người: “Có điều gì quan trọng hơn người con gái mình yêu?”
Ấn Chung Thiêm cảm nhận được hàm ý câu nói đó là muốn nói cho anh biết: Đối với vị hôn thê của anh, Diệp Chính Thần thật sự có hứng thú.
Một sự kích động dâng trào trong người Ấn Chung Thiêm mà lý trí hiện nay của anh không thể nào kiềm chế được, Ấn Chung Thiêm bật hỏi: “Dường như Tham mưu Diệp quen rất thân với vị hôn thê của tôi?”
“Thân quen?” Diệp Chính Thần dường như đang nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng anh cong lên một nụ cười ẩn ý: “Cứ xem là như vậy đi. Cái gì nên hiểu rõ, thì đương nhiên phải hiểu rõ.”
Ngay cả người ngu ngốc cũng có thể hiểu được hàm ý trong câu trả lời của hắn, huống hồ gì Ấn Chung Thiêm vốn không phải là một người ngu ngốc. Anh cố gắng kiềm chế sự tức giận, giả vờ nửa thật nửa đùa hỏi: “Sẽ không hiểu rõ hơn tôi chứ?”
“Điều đó cũng không chắn chắn… Nói không chừng trên một phương diện nào đó, so với anh, tôi còn hiểu rõ hơn.”
Vừa nghe được những lời này, Ấn Chung Thiêm chỉ thấy máu trong người anh nương theo chất cồn mà trào dâng lên. Sự căm phẫn mấy hôm nay đều như bộc phát ra hết, anh lao đến túm lấy cổ áo của Diệp Chính Thần, quát to: “Rốt cuộc anh muốn gì?!”
“Đừng kích động như vậy, ai cũng là đàn ông, anh không cần phải thô lỗ như thế.” Diệp Chính Thần nở nụ cười bình thản, tay hắn nhanh chóng đặt lên tay của Ấn Chung Thiêm, nhẹ nhành nắm lấy ngón tay cái của Ấn Chung Thiêm. Diệp Chính Thần chỉ hơi dùng lực bóp nhẹ một chút thì sự đau nhức từ ngón tay cái ngay lập tức lan truyền khắp toàn bộ cánh tay của Ấn Chung Thiêm, khiến Ấn Chung Thiêm không thể không buông tay.
Nhìn những ngọn đèn rực rỡ đang bao quanh người đàn ông trước mắt khiến cho Ấn Chung Thiêm có một cảm nhận sâu sắc về một loại thất bại. Giống như anh đang đứng trong một vùng trời tuyết dày đặc lại bị người khác chặn đầu lại dội cho một gáo nước lạnh.
Ấn Chung Thiêm tức giận nghiến răng: “Diệp Chính Thần, anh đừng nghĩ anh có quyền, có tiền, rồi muốn làm gì thì làm, chiếm đoạt vị hôn thê của người khác… Anh đừng quên, các anh vẫn còn có tòa án quân sự.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Ấn Chung Thiêm biết rất rõ ràng, lời nói này đối với Diệp Chính Thần căn bản không có tính uy hiếp. Thế giới này thật sự là như vậy, người đàn ông có quyền có thế muốn làm như thế nào cũng được, hắn có thể ngồi tít trên cao, có thể giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác. Vị hôn thê thì đã sao, cho dù là vợ của anh đi chăng nữa, một khi Diệp Chính Thần đã muốn có thì sẽ có cách khiến hắn có được một cách quang minh chính đại.
Quả nhiên, đối với lời uy hiếp của Ấn Chung Thiêm, Diệp Chính Thần ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cúi đầu chỉnh sửa lại áo: “Nếu tôi nhớ không lầm, trên bàn tiệc thư kí Ấn từng nói: Đối với hiện tại, không có gì quan trọng hơn người phụ nữ bên cạnh anh. Tôi muốn hỏi anh một câu, nếu… Hiện tại anh không biết làm gì với bản thân mình thì sao?”
“Lời này của anh có ý gì?”
“Với tôi mà nói, so với tất cả mọi thứ, Bạc Băng là quan trọng nhất, cho dù mọi chuyện đã qua, nhưng hiện tại vẫn vậy. Chỉ cần cô ấy có thể trở lại bên tôi, tôi không quan tâm phải trả giá như thế nào.” Diệp Chính Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thư kí Ấn, anh là người thông minh, ý của tôi chắc anh hiểu được.”
“Anh đừng vọng tưởng, cô ấy sẽ không trở lại bên cạnh anh đâu.” Ấn Chung Thiêm hoàn toàn không quan tâm đến lời nói đầy tính ám chỉ của Diệp Chính Thần, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết anh và cô ấy đã từng có với nhau những gì, nhưng cô ấy đã từng nói, anh hoàn toàn không xứng đáng để cô ấy yêu!”
“Tôi không phủ nhận, lúc trước tôi đã từng tổn thương cô ấy.” Giọng nói của Diệp Chính Thần vô cùng chân thành: “Lúc ở Nhật Bản, chúng tôi đã từng tìm hiểu nhau một thời gian, mấy tháng đó là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhất trong đời tôi. Sau đó, lại vì một sự hiểu lầm, cô ấy mới rời xa tôi…”
Tuy rằng đối với việc này, Ấn Chung Thiêm đã sớm đoán biết được. Anh vẫn luôn biết trong lòng Bạc Băng đã có một người đàn ông khác, đến giờ vẫn chưa thể nào quên đi được. Nhưng những lời này từ miệng một người đàn ông như Diệp Chính Thần nói ra, với giọng điệu cô đơn như thế, Ấn Chung Thiêm thật sự vẫn có chút kinh ngạc: “Không cần biết các người đã trải qua những gì, tất cả đều đã trở thành quá khứ rồi. Hiện tại cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“Tôi hiểu, hiện nay hai người đã đính hôn, tôi chen ngang để giành lấy cô ấy là làm trái với đạo lý. Nhưng tôi yêu Bạc Băng, yêu thật lòng, mấy năm qua, tôi vẫn không thể nào từ bỏ tình yêu này…” Diệp Chính Thần thở dài: “Nói một cách thẳng thắn, nếu tôi muốn Bạc Băng trở lại bên cạnh tôi, có rất nhiều cách. Nhưng tôi không muốn cô ấy khó xử, lại càng không muốn trong lòng cô ấy mãi mãi tồn tại sự áy náy đối với anh… Cho nên tôi mới tìm anh, chỉ cần anh chấp nhận rời khỏi cô ấy, làm cho cô ấy có thể thanh thản trở về bên cạnh tôi, không cần biết anh đưa ra yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng cho anh.”
Ấn Chung Thiêm thừa nhận, có một khắc, anh thật sự nghĩ đến tiền đồ của mình. Sau đó, anh nhớ đến nhiều chuyện trước đây, lại nhớ đến hình ảnh người con gái anh thích ngồi dưới tàng cây Du già, nhớ đến ngày lễ tốt nghiệp của anh, cô ấy mồ hôi đầm đìa chạy đến chúc mừng anh, cũng nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô ấy khi ngồi dưới tàng cây Du già… Còn có dáng vẻ mặc áo cưới của cô ấy.
Có rất nhiều kỷ niệm của cô ấy và anh để anh nhớ lại. Mất đi cô ấy, những kỷ niệm đó sẽ mãi mãi trở thành một sự bi thương đến đau lòng.
Nhưng anh cũng nhớ đến chiếc đồng hồ cô không bao giờ tháo ra ấy, mặt trên móc khóa có khắc chữ “Thần” một cách tinh tế. Mặc dù cô ấy đã nhận lời lấy anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu đổi chiếc đồng hồ khác, cho đến khi chiếc đồng hồ đó bị vỡ nát.
Đồng hồ vỡ nát đã đánh mất, nhưng chữ “Thần” kia có vỡ không? Anh vẫn không bao giờ có thể biết được.
Chỉ vài phút do dự ngắn ngủi, anh đã có quyết định.
Anh có thể chấp nhận mất mọi thứ để đổi lấy tiền đồ, duy nhất chỉ có tình cảm là không được.
“Tôi sẽ không rời khỏi cô ấy!”
Ấn Chung Thiêm cho rằng anh đã tỏ thái độ từ chối vô cùng kiên quyết, nhưng anh không biết là Diệp Chính Thần đã từng học qua tâm lý học. Nếu chỉ vài phút do dự ngắn ngủi, cũng đủ để thể hiện sự không kiên định của người nào đó.
Tình yêu kiên định chân chính là không hề tồn tại sự cân nhắc hay do dự dù chỉ một giây. Mà tình yêu đã không kiên định rồi thì chỉ cần đẩy nhẹ là nó cũng có thể sụp đổ…
Diệp Chính Thần nhíu mày, hắn đang tự hỏi chính mình có nên chừa chút đường sống cho người khác hay không, chừa lại chút tôn nghiêm chẳng hạn. Nhưng ngược lại, Ấn Chung Thiêm lại đánh đòn phủ đầu trước: “Tham mưu Diệp, tôi không cần biết hai người đã từng có với nhau những gì, nhưng xin anh nhớ kỹ, Bạc Băng là vợ chưa cưới của tôi. Từ nay về sau, người đàn ông đồng sàn cộng chẩm(1) với cô ấy là tôi, chỉ có thể là tôi!”
(1) Đồng sàn cộng chẩm: Ngủ cùng giường, nằm cùng một chiếc gối.
Diệp Chính Thần không phải là dạng người dễ bị kích động, đa số trong những tình huống như thế này, hắn đều có thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Nhưng hiện tại, hắn thật sự bị bốn chữ “đồng sàn cộng chẩm” chọc giận.
Cho nên, lúc Ấn Chung Thiêm xoay người chuẩn bị rời đi, Diệp Chính Thần nở nụ cười bí ẩn: “Thư kí Ấn có nhớ lần trước chúng ta ăn cơm không, Bạc Băng nhờ tôi truyền cho anh một chút kinh nghiệm… Có thể khiến cho cô ấy nhận được lợi ích.”
Ấn Chung Thiêm không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Diệp Chính Thần cho nên anh cố gắng nhớ lại một chút, mơ hồ nhớ lại tình cảnh lúc đó, cũng nhớ rõ biểu hiện cứng nhắc của Diệp Chính Thần. Dường như lúc ấy hàm răng cố gắng phát ra bốn chữ: Đạo lí làm người.
Ấn Chung Thiêm dừng lại, chờ đáp án, nhưng anh không bao ngờ nghĩ đến câu trả lời của Diệp Chính Thần lại vô cùng mờ ám: “Thực ra, có một số kinh nghiệm không thể truyền thụ được… Đa số phụ nữ đều rất cảm tính, có một số việc, chỉ có thể làm cùng với người đàn ông mình thích thì mới đem lại sự hạnh phúc…”
Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên xoay người, giống như nổi điên, mất đi lý trí giơ tay muốn đấm thẳng vào mặt hắn. Không ngờ là nắm đấm vừa hạ xuống một nửa, đã bị Diệp Chính Thần chế trụ, không thể động đậy.
Diệp Chính Thần vẫn đang thản nhiên cười: “Tôi có thể cho cô ấy thứ hạnh phúc thật sự, mà bất kì một người đàn ông nào cũng không thể thực hiện được…”
“Anh!” Ấn Chung Thiêm tức giận đến mức cả người run rẩy, cồn trong cơ thể anh cũng giống như lửa, đốt cháy toàn thân anh.
Anh không phải là người đàn ông bảo thủ, anh không cần biết Bạc Băng và người đàn ông khác trải qua những gì. Nhưng việc vị hôn thê của mình có quan hệ mờ ám với người khác được phơi bày rành rành trước mắt thì đó là điều mà không thằng đàn ông nào chịu được.
Càng làm cho anh không chịu được là câu nói kia: “Chỉ có cùng làm với người đàn ông mình thích mới đem lại sự hạnh phúc…”
Tuy rằng đính hôn đã được mấy tháng nhưng anh ngay cả chạm vào người cô, cô cũng cự tuyệt, đừng nói đến việc tiến thêm một bước thân mật nữa.
Anh yêu cô, tôn trọng cô, anh cam tâm tình nguyện chờ đợi đêm tân hôn… Nhưng trong lòng anh biết rất rõ rằng, một người phụ nữ tình nguyện và một người phụ nữ bị ép buộc, hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng anh không cam tâm nhận thua nhanh như vậy. Chờ đợi ba năm, cuối cùng anh cũng có thể đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón át út của cô, anh không thể dễ dàng bảo chính mình buông tay.
Anh lừa dối chính mình rằng có lẽ Diệp Chính Thần đang tự mình ảo tưởng, Diệp Chính Thần đã phạm một lỗi nào đó mà cô không thể tha thứ được, cô mới có thể rời khỏi hắn. Có lẽ cô hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ trở về bên cạnh Diệp Chính Thần, có chăng chỉ là chút kỷ niệm đuổi mãi không đi mà thôi…
Nhìn dáng vẻ giận dữ khi rời đi của Ấn Chung Thiêm, Diệp Chính Thần lặng lẽ lắc đầu, quả thật gần đây khả năng tự kiềm chế của hắn càng ngày càng kém.
***
Không có tương lai, tự tôn cũng không có, Ấn Chung Thiêm nghĩ anh chỉ còn lại duy nhất là người phụ nữ anh yêu. Lúc anh cần sự an ủi nhất, cô ấy nhất định có thể cho anh một vòng ôm ấp ám, hòa nhã bầu bạn với anh.
Anh nghĩ là chỉ cần Bạc Băng vẫn còn bên cạnh anh, không rời xa anh, anh sẽ không bao giờ chịu thất bại thảm hại.
Nhưng mà, anh sai lầm rồi, sai lầm tuyệt đối!
Khi nhìn hộp thuốc tránh thai từ trong túi xách Bạc Băng rơi ra, anh mới hiểu được, ý nghĩ lừa mình dối người này buồn cười biết bao nhiêu.
“Được truyền đạt nhiều kinh nghiệm… Đã khiến tôi vô cùng có lợi.”
“Có một số việc, chỉ làm cùng người đàn ông mà mình thích mới mang lại niềm hạnh phúc thật sự…”
“Tôi có thể cho cô ấy sự hạnh phúc, mà bất kỳ một thằng đàn ông nào cũng không thể thực hiện được …”
Giờ khắc này khi nhớ đến những lời nói của Diệp Chính Thần, Ấn Chung Thiêm hoàn toàn trở nên điên cuồng. Sự phẫn nộ đọng lại từ sâu thẳm trong lòng anh trong nháy mắt bộc phát, anh đánh mất lý trí giơ tay lên.
Chờ cho đến khi anh thấy Bạc Băng ngã trên nền đất, trên trán đầy máu, anh mới ý thức được mình vừa làm gì.
Nhưng mà, những tổn thương đó đã không thể cứu vãn được nữa, cũng giống như viên thuốc tránh thai cô uống, tất cả đã trở thành sự thật, không thể nào thay đổi được.
Cả một đêm, Ấn Chung Thiêm ngồi trên hàng ghế dài ở bệnh viện, hai tay anh luồn sâu vào mái tóc.
Lúc này, anh đã hoàn toàn trở thành người chỉ còn hai bàn tay trắng. Ngay cả người phụ nữ mà anh yêu cũng lao vào vòng tay của người khác. Phẫn nộ, oán hận, đau khổ, tất cả từ ngữ ấy cũng không thể nào hình dung được tâm trạng của anh hiện nay.
Anh cảm thấy bản thân mình sẽ sụp đổ, sẽ mau chóng sụp đổ mà thôi.
Sáng sớm, thỉnh thoảng có người đi qua, ai cũng dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn anh. Ấn Chung Thiêm miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần, đứng lên trở về nhà.
Vừa mới đi đến đầu phố, anh liền thấy Diệp Chính Thần lái xe ra từ một con phố nhỏ, đỗ xe lại ở vị trí ven đường.
Không lâu sau, một người đàn ông khác đi đến, Diệp Chính Thần xuống xe đón tiếp người đó.
Ấn Chung Thiêm cảm thấy người đàn ông đó rất quen mặt, nhìn kỹ một chút, lập tức nhớ đến người có tên Trịnh Vỹ. Ngày đầu tiên anh được đưa đến thành phố Lăng Châu, bị cách ly điều tra, Trịnh Vỹ là người đầu tiên nói chuyện với anh.
Ấn Chung Thiêm năm lần bảy lượt khẳng định vụ án này không hề liên quan đến anh, anh chỉ làm tốt nhiệm vụ công việc của mình mà thôi.
Trịnh Vỹ lại nói với anh: Họ đã chính thức bước vào điều tra vụ án này, không cần biết vụ án này có liên quan đến anh hay không, anh đều phải phối hợp điều tra, đem những điều anh biết khai ra hết.
Ấn Chung Thiêm nói tất cả mọi việc một cách rõ ràng, tổ chuyên án vẫn không thả anh ra, vẫn giam anh lại trong nhà giam.
Anh có hỏi vài lần, điều tra viên đều nói với anh: Họ biết anh vô tội, nhưng cấp trên vẫn muốn điều tra rõ ràng…
Hiện tại, thấy Diệp Chính Thần và Trịnh Vỹ vừa gặp nhau là nói cười rôm rả, Ấn Chung Thiêm đã hiểu được, tất cả chỉ là một ván cờ. Họ cố ý giam giữ anh, mục đính là muốn cho Diệp Chính Thần có cơ hội chiếm đoạn vị hôn thê của người khác.
Hôm nay, biết được thất bại của mình là do Diệp Chính Thần ban tặng, Ấn Chung Thiêm không thể khống chế được sự phẫn nộ của mình, anh đi đến ngã tư đường, anh muốn cùng Diệp Chính Thần nói rõ mọi chuyện.
Diệp Chính Thần đẩy Ấn Chung Thiêm ra, thấy chung quanh có nhiều người vây quanh xem, hắn hờ hững sửa sang lại quần áo, rồi hắn đến gần anh hơn một chút: “Thư kí Ấn, anh nên biết tự lượng sức mình, tôi đánh nhau còn nhiều hơn anh viết báo cáo. Trước mặt người lớn tuổi, tôi muốn giữ thể diện cho anh, anh đừng tự mình rước nhục vào thân.”
“Diệp Chính Thần, mày rất bỉ ổi, mày đã hãm hại tao…”
“Tôi hãm hại anh thì sao? Anh có thể trả thù tôi không?” Diệp Chính Thần lại tiến gần đến người Ấn Chung Thiêm hơn một chút nữa, dùng giọng nói chỉ mình anh có thể nghe được: “Tôi nói thật cho anh biết, tôi không chỉ bảo người khác giam anh lại, mà tôi còn nhờ người khác tung tin, nói anh tham ô công quỹ, chứng cứ vô cùng xác thực, nhất định sẽ bị tử hình. Anh có biết không, vị hôn thê của anh vì cứu anh đã đến tìm tôi… Tôi nhân cơ hội này, bảo người khác hẹn cô ấy đến phòng tổng thống của khách sạn, cưỡng bức cô ấy… Cô ấy vì cứu anh, không thể không nhẫn nhục… Còn có, đêm qua, cô ấy vì cầu xin tôi giúp anh được trở về làm việc ở văn phòng chính phủ thành phố, đã chấp nhận lấy tôi…”
Ấn Chung Thiêm như không thể tin được, trợn mắt nhìn Diệp Chính Thần, cả người anh đều lâm vào tình trạng hỗn loạn. Trước mắt anh, hình ảnh Diệp Chính Thần với nụ cười kiêu ngạo vô cùng đắc thắng, đang không ngừng chao đảo.
“À, đúng rồi, suýt chút nữa thì tôi quên nói cho anh biết, tối qua khi ngủ trong lòng tôi, cô ấy luôn gọi tên anh, miệng còn không ngừng nói: ‘Chung Thiêm, em có thể giúp được gì cho anh?’.” Diệp Chính Thần lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, đưa đến trước mặt Ấn Chung Thiêm: “Tôi thật sự không hiểu, loại đàn ông vô dụng như anh, có điểm nào đáng để cô ấy khăng khăng vì anh như thế…”
Ấn Chung Thiêm hoàn toàn sụp đổ, anh vừa kéo áo Diệp Chính Thần vừa nói: “Mày là cầm thú.”
“Đúng vậy, cô ấy cũng nói tôi là cầm thú, có đôi khi còn nói tôi không bằng cầm thú… Nhưng như vậy thì sao? Ít nhất tôi vẫn một lòng một dạ với cô ấy, tôi có thể làm bất kì điều gì vì cô ấy, còn anh có thể không?”
Diệp Chính Thần đẩy Ấn Chung Thiêm ra, xoay người đi đến chỗ đỗ xe.
Lúc này, có một chiếc xe, đúng lúc người lái xe quen biết Ấn Chung Thiêm, chiếc xe ấy tiến đến hỏi anh đã xảy ra việc gì, có cần giúp đỡ gì không. Đầu óc Ấn Chung Thiêm nóng lên, anh lập tức lao lên xe, nhấn mạnh chân ga…
Xe vừa mới khởi động, tốc độ cũng không nhanh, lúc Diệp Chính Thần nghiêng người mở cửa xe, hắn cũng thấy được chiếc xe chạy đến. Nhưng hắn không tránh, dường như đoán rằng anh sẽ không dám đâm vào hắn.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mọi việc diễn ra quá nhanh, chờ cho đến khi Ấn Chung Thiêm suy nghĩ đến hậu quả, cố gắng phanh xe lại, thì Diệp Chính Thần đã bị đâm ngã…
***
Trên xe cứu thương, Trịnh Vỹ lắc đầu: “Cậu đúng là, tại sao cậu lại phản ứng chậm như vậy, thấy hắn lái xe nhằm vào cậu, sao cậu không tránh?”
Diệp Chính Thần cắn răng ấn vào ngực mình, mồ hôi trên trán chảy ra từng dòng: “Dù sao em cũng cướp mất vị hôn thê của người ta… Để người ta trút hận một chút cũng là chuyện nên làm.”
“Cậu không sợ hắn sẽ đâm chết cậu à?”
“Tốc độ như thế làm sao đâm chết người được.” Diệp Chính Thần nói bằng giọng nói chậm chạp: “Lát nữa anh đến sở cảnh sát nói với anh ta, nếu không muốn ngồi tù, cứ làm theo lời em.”
Trịnh Vỹ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một người phụ nữ, cứ trực tiếp nói cho cô ấy biết: Cậu muốn cô ấy, được thì được, không được cũng phải được, như vậy chẳng phải xong rồi sao. Xem cậu phí công như thế, còn biến chính mình trở thành sống dở chết dở!”
“Haizzz, nếu cô ấy dễ dàng khuất phục như vậy, ba năm trước em đã thu phục cô ấy rồi, còn chờ cô ấy có vị hôn phu rồi mới trở về đoạt lấy sao.”
Nói đến đề tài này, trên mặt Trịnh Vỹ lộ vẻ áy náy: “Nói đến chuyện này vẫn là nên trách tôi. Tôi không giúp cậu trông chừng cô ấy, khiến cho người khác có cơ hội xen vào…”
Diệp Chính Thần lắc đầu, bất chợt nhớ đến điều gì đó, cau mày nhìn Trịnh Vỹ: “Anh, anh nói thật với em đi… Vụ án này, Ấn Chung Thiêm không có liên quan đúng không? Không phải là anh giúp em mới…”
Trịnh Vỹ lạnh lùng nhìn Diệp Chính Thần, vẻ mặt giả vờ nghiêm nghị quang minh chính đại: “Tôi là loại người mưu kế lắm sao! Tôi làm việc luôn luôn theo công bằng theo luật pháp, công chính nghiêm minh…”
Trịnh Vỹ tự quảng cáo chính mình, xe cứu thương lắc lư một chút, Diệp Chính Thần liền than đau.
Trịnh Vỹ quát to với người lái xe: “Anh có biết lái xe không?”
Sau khi quát xong, lại cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của người bị thương: “Tôi nói cậu có gì tốt đâu, bệnh viện Nhân dân gần như vậy, cậu sống chết không chịu đi, cậu không phải đang tự làm khổ chính mình sao.”
Khóe môi Diệp Chính Thần cong lên, ánh mắt hiền hòa: “Không thể nào để cô ấy thấy em bị thương… Em sợ cô ấy bực bội…”
Trịnh Vỹ không nhịn được mà mắng: “Chết tiệt, tại sao tôi lại quen biết cậu cơ chứ!”
Thực ra, Diệp Chính Thần không nói cho Trịnh Vỹ biết, anh không tránh chỗ khác, là vì có một nguyên nhân khác – Đó chình là khổ nhục kế!