Những tin đồn như thế này, bạn càng che giấu, mọi người càng tò mò, lại càng khiến cho tin đồn ấy trở nên thú vị.
Nếu trong lời đồn thổi của mọi người, mối quan hệ của Bạc Băng và Diệp Chính Thần từ chỗ còn mơ hồ, cộng với việc anh tuyên bố rằng anh thích cô, theo đuổi cô, thì gian tình ấy chính thức trở thành sự thật, mọi người không còn hứng thú để bàn tán về đề tài này nữa.
Ví dụ như một hôm, thật lâu Bạc Băng mới có được một ngày nghỉ, cô không cần phải đến phòng thí nghiệm nuôi dưỡng tế bào, cô đứng trước ban công, hòa mình trong tiếng nhạc du dương của ca khúc [Yêu] đang được phát ra từ phòng sát vách.
Vết thương của Diệp Chính Thần gần như đã khỏi hẳn, anh đã được tháo băng vải, tay phải có thể tự do hoạt động.
Hơn nửa tháng qua, Diệp Chính Thần chỉ ăn những món ăn có nhiều rau, anh đi đến ban công, giọng nói tràn đầy hy vọng hỏi cô: “Để chúc mừng vết thương của anh gần như đã hồi phục hoàn toàn, em nên mời anh ăn lẩu cay đi chứ.”
Bạc Băng trả lời: “Được rồi, đúng lúc hôm nay em cũng được nghỉ, anh đi mua thức ăn đi.”
“Được!”
“Chờ đã, anh mua nhiều vào, nhân tiện em mời Lý Khải đến dùng luôn.”
“Tại sao phải mời hắn?”
“Công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi là do anh ấy giới thiệu cho em, em trả ơn bằng cách mời anh ấy ăn lẩu”. Thấy vẻ mặt Diệp Chính Thần trở nên u ám, Bạc Băng lập tức sửa lời: “Nếu anh không thích thì thôi, em không gọi…”
Thấy vẻ mặt anh hơi dịu đi, cô bổ sung thêm vế sau: “Hôm khác, một mình em sẽ mời anh ấy ăn vậy.”
Diệp Chính Thần suy tư một lát rồi nói: “Hay là mời mọi người cùng tới phòng em ăn đi, càng đông càng vui.”
“Cũng được!” Bạc Băng phấn khởi nói: “Chúng ta chơi trò chơi giết người đi?!”
“Được rồi! để anh điện thoại hẹn bọn họ.”
Trò chơi giết người là trò chơi thịnh hành nhất ở nhà trọ của bọn họ. Mọi người tụ họp lại một chỗ, cùng nhau tham dự trò chơi, cùng nhau trò chuyện, kết nối tình bạn. Lúc vừa mới chuyển đến nhà trọ Bạc Băng đã từng tham gia trò chơi này một lần, cô bị anh Phùng và mọi người làm cho cười suốt cả một buổi tối.
Chạng vạng, mười mấy người ngồi vây quanh một chỗ, vô cùng vui nhộn, tranh ăn giành uống hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng ai cũng no nê. Trò chơi bắt đầu, theo luật cũ, người thua phải uống một ly rượu đầy.
Không lâu sau, mọi người ai cũng say rượu, duy nhất chỉ có một mình Diệp Chính Thần là tỉnh táo, bởi anh có tư duy cực kì logic cùng với sự phán đoán hơn người, dù anh có làm sát thủ hay cảnh sát, cũng không bao giờ thua cuộc.
Có một ván, Bạc Băng và Tần Tuyết không may bắt trúng phải làm sát thủ, Tần Tuyết bị cảnh sát phát hiện, Bạc Băng căng thẳng nắm chặt quả đào đen trong tay. Đến lượt Diệp Chính Thần nói chuyện, anh dùng ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi nhìn một lượt tất cả các gương mặt trong phòng, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên mặt Bạc Băng…
Ánh mắt anh và cô giao nhau trong không trung, Bạc Băng cố ý nở một nụ cười nhạt với anh, ý cười mang một chút e ngại, một chút tình cảm.
Anh nhìn cô, mỉm cười, ánh mắt thể hiện một chút tình cảm dịu dàng cùng với sự tin tưởng…
Quan toà nổi giận: “Hai người các ngươi sao lại liếc mắt đưa tình, nói chuyện nhanh lên!”
Anh giật mình, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía mọi người, nói ra quan điểm của bản thân: “Nhất định không phải là Bạc Băng…”
Bạc Băng nở nụ cười đắc ý… Chiêu “mỹ nhân kế” rất là hiệu quả nha!
Vòng thứ hai bắt đầu. Quan tòa nói: “Mời sát thủ trợn mắt”. Bạc Băng mở mắt thật to. Quan tòa lại nói: “Mời sát thủ giết người.”
Bạc Băng giơ tay, chỉ về phía Diệp Chính Thần.
Quan tòa nói: “Trò chơi kết thúc, cảnh sát đã chết!”
Diệp Chính Thần mở to đôi mắt… Anh nhìn tay cô đang chỉ về mình, đôi mắt thông minh sắc xảo làm say lòng người.
“Tôi thua!” Anh thở dài một hơi.
Một cảnh sát khác nhìn anh với cặp mắt khinh bỉ: “Chết đến nơi mà còn thay sát thủ giấu diếm!? Cậu thương hoa tiếc ngọc, thì người ta cũng không nể tình mà nương tay đâu…”
“Cậu có chết cũng không oan! Uống rượu đi!” Anh Vu thừa cơ hội ăn hiếp Diệp Chính Thần.
Diệp Chính Thần nở nụ cười gượng gạo, anh cầm ly rượu đầy lên, sau đó chỉ một hơi đã uống cạn hết.
Anh Phùng nhìn về phía Diệp Chính Thần, sau đó nháy mắt với anh, nói một câu bằng giọng nói thật đáng yêu: “Buồn bực gì hả chàng trai trẻ? Chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng phong lưu mà!”
Mọi người đều cười, Bạc Băng bị bọn họ cười đến mức ngượng ngùng.
“Mọi người đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, em và sư huynh là mối quan hệ anh em trong sáng.” Lời nói này thốt ra, hoàn toàn không giống lời giải vây cho cô và Diệp Chính Thần một chút nào cả, ngược lại khiến mọi người càng trêu chọc nhiều hơn.
“Trong sáng?” Anh Phùng nở nụ cười vô cùng khoa trương: “Em hỏi Diệp sư huynh đẹp trai của em đi, hỏi xem cậu ấy có hiểu được hai chữ ‘trong sáng’ nghĩa là gì không?”
Diệp Chính Thần dựa lưng vào ghế ngồi, anh nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó lại thêm vào một câu trêu chọc: “Không biết!”
Bạc Băng cúi đầu uống nước, sắc mặt cô lúc này còn nóng hơn nước đang sôi sùng sục trong nồi lẩu.
“Thật ra…” Diệp Chính Thần vắt chéo chân này lên chân kia, không nhanh không chậm mà nói: “Động cơ của em vẫn là… Vô cùng không trong sáng…”
Nước uống trong ly của Bạc Băng bắn lên.
Có người nhốn nháo, có người mở to hai mắt chờ xem kịch vui.
Có người hỏi: “Rốt cuộc là có bao nhiêu phần không trong sáng? Nói cho mọi người nghe một chút đi!”
Lại có người hỏi: “Vậy có tính thổ lộ không?”
Thái độ này của anh mà gọi là thổ lộ ư, anh rõ ràng là…
Quan tòa nổi giận: “Đi đi! Hai người đi sang phòng sát vách tiếp tục ‘đoạn tình yêu mờ ám’ còn dở dang đi, đừng ở lại đây làm cản trở trò chơi giết người của bọn ta!”
Diệp Chính Thần đột nhiên đứng lên, sửa sang lại quần áo: “Tôi còn phải hoàn thành một bảng báo cáo, mọi người từ từ mà chơi đi!”
Bạc Băng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô không ngờ là, trước khi đi, anh cố ý rảo bước đến bên cô, đặt hai tay lên vai cô, nghiêng người áp sát vào mặt cô, đem vẻ “không trong sáng” biểu diễn vô cùng tinh tế: “Nha đầu, lát nữa đừng quên qua phòng giúp anh trải giường nhé!”
Mọi người kinh ngạc nhìn Bạc Băng bằng đôi mắt khả nghi. Cô muốn nói: “Tay anh chẳng phải đã khỏi hẳn rồi sao?” Nhưng sợ càng nói lại càng khiến mọi người hoài nghi, cô cố gắng giữ những lời đó lại trong lòng, ra sức véo đùi anh.
Anh tỏ vẻ hài lòng, rồi cầm ly nước của cô lên, uống hết một nửa còn lại, sau đó, quay người đi trở về phòng mình.
Những người có mặt trong phòng, không ai không biết Diệp Chính Thần có sở thích sạch sẽ. Bọn họ thấy anh uống hết ly nước của cô, trong mắt họ chẳng khác gì anh đang uống hết một bình Hạc Đỉnh Hồng(1), có người thì ngạc nhiên, có người thì thích thú!
(1) Hạc Đỉnh Hồng: là một loại rượu cực độc của Trung Quốc, uống vào là chết bất đắc kỳ tử, không thể cứu được. Ý đoạn này là Diệp Chính Thần xưa nay ưa sạch sẽ không ngờ lại uống cùng ly với Bạc Băng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Chủ tòa suýt chút nữa là làm rơi chiếc đũa lên bàn, anh Phùng thì mở to miệng đến mức có thể bỏ vào đó cả một cái trứng gà.
Chỉ riêng Tần Tuyết, lúc này cô ấy đang cắn mạnh đôi môi, đôi mắt xinh đẹp của Tần Tuyết tràn ngập vẻ khó có thể tin những gì vừa xảy ra.
Không thể tưởng tượng được Bạc Băng làm sao để sống sót qua buổi tối ngày hôm đó.
***
Tiễn mọi người ra về, Bạc Băng vội vã chạy đến phòng Diệp Chính Thần, nghiêm nghị đứng trước bàn học của anh, cô đập tay lên mặt bàn.
“Diệp Chính Thần, anh có ý gì đây?”
Anh từ tốn giữ nguyên điệu bộ dửng dưng viết nốt bảng báo cáo, sau đó gập chiếc laptop lại, ngẩng đầu lên, cổ áo sơ mi của anh để hở một nửa lộ ra đường cong hoàn mỹ của chiếc cổ cùng với xương quai xanh…
“Em đến giúp anh trải giường sao?”
Ánh mắt Bạc Băng lộ ra nét buồn bã tràn ngập, cô ngây ngốc đứng yên tại chỗ, quên bẵng đi những lời cô vốn chuẩn bị sẵn để quát nạt anh.
Anh đứng lên, khi anh bước một bước về phía cô, Bạc Băng liền lùi về phía sau một bước, cho đến khi lưng cô chạm vào vách tường, không còn đường để lui nữa. Tay trái của anh chống vào tường, tay phải cầm lấy vài sợi tóc của cô, quấn quấn những sợi tóc đó vào ngón tay mình: “Em hỏi anh hôm nay có ý gì sao?”
Bạc Băng gật đầu. Đúng là cô muốn hỏi điều này.
“Em biết anh muốn giúp em, chính vì thế mới nói như vậy trước mặt nhiều người… Sau này họ sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì đây?” Giọng nói của cô vì sao lại như vậy chứ! Rõ ràng cô đã định bụng là phải hét thật to mà.
Anh dùng giọng điệu của một công tử đào hoa nói: “Anh muốn nói cho tất cả mọi người đều biết, em là của anh.”
“Anh đừng nói đùa nha. Em biết là anh muốn thay em giải thích rõ, nhưng mà anh không cần…”
“Không đúng, anh cần một người nấu cơm, giặt giũ, trải giường cho anh; Còn phải là một người phụ nữ không cần bất kỳ sự báo đáp nào.”
“Hả?!” Đầu óc Bạc Băng như ngừng hoạt động.
“Nếu có thể giúp anh ngủ luôn thì càng tốt.”
Ngoại trừ Diệp Chính Thần, không có một người đàn ông nào lại dám đem sự vô sỉ của mình nói ra một cách hùng hồn đến như vậy. Toàn thân Bạc Băng nóng lên như phát sốt, ít nhất cũng phải tới 50 độ.
“Muộn như thế này em còn ở đây, không phải em muốn…” Diệp Chính Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, mặt anh dần dần tiến sát vào.
Bạc Băng hoảng hốt đẩy anh ra: “Khuya rồi, em về đây!”
Chạy ra khỏi phòng anh, Bạc Băng ngửa mặt lên trời thở dài. Vì sao sát vách phòng cô lại có một tên sắc lang chính hiệu như vậy chứ!
Trời ạ! Cứu con với!
***
Trải qua một buổi tối suy đến đau đầu nghĩ đến nát óc, Bạc Băng vẫn không nghĩ ra, vì sao Diệp Chính Thần lại muốn mọi việc đi sai hướng, do anh quá thú tính, hay vì quá đói nên món gì cũng muốn ăn, hay là trong lòng anh thầm nghĩ muốn đùa giỡn với cô một chút.
Nghĩ thêm một lát, tâm trí của Bạc Băng càng trở nên rối loạn, thẳng thắn mà nói cô đã bị anh điều khiển, cái gì cũng không nghĩ được. Nếu anh có ý định đùa giỡn với cô, cô không đủ sức ngăn cản, nếu anh đã hạ quyết tâm phải “ăn” cô cho bằng được, cô cũng không đủ lực để can ngăn. Rất đơn giản chỉ cần anh đùa giỡn chán rồi thì sẽ dừng lại thôi.
Ngày hôm sau không có tiết học, Bạc Băng vẫn mẫu mực đúng mười hai giờ đến phòng thí nghiệm, cô và phó giáo sư thảo luận một số kế hoạch nghiên cứu tiếp theo. Vốn định đến phòng nuôi trồng vi khuẩn xem tế bào cô nuôi dưỡng như thế nào. Vừa đi đến cửa cô đã thấy tấm lưng quen thuộc kia… Quần áo trắng tinh khoác trên người nhẹ nhàng thanh thoát như áng mây.
Anh hơi nghiêng người, vẻ mặt ôn hòa nhu thuận như ngọc cùng áo quần trắng tinh khiết hiện ra trước mắt cô, khiến lòng Bạc Băng không khỏi rối loạn.
Mỗi khi Diệp Chính Thần mặc vào chiếc áo blouse trắng, mang theo một vài cuốn sách, anh bỗng nhiên biến thành một người khác, trong ánh mắt không còn vẻ khiêu khích, thay vào đó là sự nghiêm trang, đối với sinh mệnh anh vô cùng cẩn thận và quý trọng. Những lúc như thế này, khi đối mặt với anh, đôi khi cô có cảm giác: Đây mới chính là con người thật của anh.
Đi đến trước cửa, Bạc Băng len lén nhìn anh qua cửa kính, chóp mũi cô không tự giác mà chạm vào mặt kính mát rượi. Anh đang hướng dẫn cho một sinh viên mới đến làm sao để phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng của một con chuột bạch để hạn chế việc sinh sản của nó. Trong tay anh là dao phẫu thuật, những thao tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, ánh sáng màu bạc từ con dao mổ trong tay anh lóe từng tia sáng. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện phòng phẫu thuật tràn ngập mùi máu tươi lại đẹp đến như vậy.
Thao tác cắt bỏ hoàn tất, anh thay một chiếc kim bạc khác, nhanh chóng khâu lại miệng vết thương cho con chuột. Hoàn thành tất cả, anh gập một miếng băng gạc màu trắng, nhẹ nhàng đặt bên người con chuột, trong mắt anh toát lên vẻ thương tiếc và áy náy. Ánh mắt đó của anh làm Bạc Băng ngẩn ngơ thật lâu, ngay đến khi Diệp Chính Thần bước ra, cô cũng không biết.
“Nha đầu? Tại sao em lại ở đây?” Anh có chút ngạc nhiên, tháo bao tay ra rồi bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Động tác này… Thật sự rất có tính thử thách lòng kiên trì của cô nha.
“Nhìn xem anh tàn nhẫn đến mức nào!” Bạc Băng lắc đầu, dấu lại sự rung động trong lòng: “Haizzz! Anh không chỉ thích tàn phá phụ nữ, ngay cả động vật giống cái như con chuột này anh cũng không chừa! Đàn ông như anh, không có thuốc nào cứu được! Không có thuốc nào cứu được!”
Diệp Chính Thần nở nụ cười, lấy tay di di vào trán cô: “Nha đầu, em có thể sỉ nhục nhân cách của anh, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của anh. Anh là một bác sĩ, một bác sĩ cực kì có đạo đức nghề nghiệp.”
“Bác sĩ Diệp, em không làm phiền anh trị bệnh cứu người nữa, xin mời đi chăm sóc bệnh nhân đi!” Bạc Băng tạo tư thế mời anh đi, ý cô là anh nên đi làm việc nên làm đi, không cần ở đây trò chuyện với cô.
Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, anh và em đi ăn cơm trưa đi.”
“Được thôi!” Bạc Băng bày ra gương mặt vô tội nhìn anh: “Em hẹn Tần Tuyết.”
“Thôi quên đi! Anh trở về phòng nghiên cứu uống cà phê.”
“Uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu!” Bạc Băng âm thầm thở dài, tự hận bản thân mình không nên quan tâm đến sức khỏe của anh, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà cứ quan tâm đến anh: “Được rồi, em có mang một ít thức ăn để trong tủ lạnh ở lầu hai, anh cầm lấy rồi dùng đi.”
Ánh mắt anh tỏ rõ sự vui sướng: “Vậy còn em?”
“Em không muốn ăn cơm thừa, nên sẽ đến căn tin ăn những món ngon hơn.”
“Cám ơn!”
…
Một người ngồi trong một góc căn tin, trước mặt là một bát mỳ nước, Bạc Băng lẳng lặng húp một ngụm nước dùng, vô cùng nhớ món đậu hũ nấu gà mà cô đã thức dậy từ lúc năm giờ sáng để làm.
Bạc Băng thở dài, Haizzz! Điều này có thể trách ai, không phải bản thân của cô ngu ngốc đến nỗi không thể nào ngăn cản sự mê hoặc của “sắc đẹp” à!
Khi Bạc Băng nhớ đến người nào đó, hít thở của cô dường như không thông, oán hận trong lòng liền bày ra trên mặt cô, giá mà mang được sự tức giận ấy để ở trong miệng rồi nghĩ nó như là người đàn ông vô lương tâm nào đó mà ra sức cắn nuốt. Miệng cô thầm mắng: “Diệp Chính Thần đáng chết, Diệp Chính Thần vô sỉ, Diệp Chính Thần đào hoa… Tất cả đều bị cô nhai ngấu nhai nghiến đến tan nát sau đó nuốt vào trong bụng.”
Bỗng nhiên, một chiếc hộp thực phẩm màu hồng đặt trước mặt cô, sao trông quen mắt quá nha, Bạc Băng nâng mắt lên, trước mắt cô là một gương mặt quen thuộc: “Chỉ ăn một hộp thức ăn của em thôi, không cần phải đem anh để vào miệng rồi nhai nát ra như vậy, sau đó còn nuốt vào bụng hả?”
Thấy cô phun thức ăn trong miệng ra, Diệp Chính Thần chậm rãi đưa cho cô ly nước. Bạc Băng nhanh nhẹn uống: “Sao anh lại tới đây?”
“Tần Tuyết mới đến tìm anh.”
“Hử?” Bạc Băng sửng sốt: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”
Anh không trả lời: “Đợi anh một lát, anh sẽ đi mua thức ăn ngon cho em.”
Không lâu sau, anh mang đến món gà rán mà cô thích nhất, còn có cá nướng, cơm bò hầm… Được bày ra trên chiếc bàn tròn. Anh cười xoa xoa đầu cô: “Ngoan, từ từ ăn, chậm rãi nhai, chậm rãi mắng! Coi chừng nghẹn!”
Trời ạ! Người đang ngủ sao?