Lần này sẽ không có ai nhắc nhở Trịnh Xá, thực sự có một tân nhân biến mất. Hắn luôn bị vây trong trạng thái tinh thần đè nén. Vô Nhan uể oải, bởi vì cô thấy rõ, giết tân nhân kia là Alen. Như vậy nghĩa là Alen là giả. Nhưng còn Vô Nhan và Sở Hiên kia thì sao? Vô Nhan vẫn thấy có gì đó mình đã bỏ quên.
Sau năm ngày, mười tân nhân biến mất. Dần dần, mọi người cũng biến mất. Trịnh Xá quả thực điên tiết đến muốn giết người. Hắn mô phỏng theo Tiêu Hoành Lụât để phán đóan, hắn dùng nội lực và năng lượng Vampire để đuổi theo cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện kia. Hắn… cứ thế mà bị mệt mỏi quá độ mà treo.
“Không thể nào!!!”
Vô Nhan há hốc mồm. Cái kết cục gì thế này? Tại sao lại trở thành thế này? Ai nói cho cô biết sao nam chính treo dễ dàng vậy đi…
“Vô Nhan, Vô Nhan, tỉnh dậy mau…. Cái con bé này…”
Vô Nhan cảm thấy đầu nặng trịch. Mở mắt ra, cô đề phòng nhìn quanh, thấy mẹ đang tức giận nhìn mình thì giật mình.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Đây là đâu?”
“Con bé này, 20 tuổi đầu rồi, không ra đường giao lưu đi, chết dí trong nhà làm cái gì? Suốt ngày ôm cái máy tính thì có bạn trai sao? Tỉnh ngủ chưa? Còn hỏi đây là đâu? Đây là nhà bố mẹ cô, còn cô đang nằm trong phòng đấy.”
Vô Nhan hòan tòan mộng. Cô nhìn lịch trên tường. 8/6/2017. Chính là ngày cô bắt đầu biến mất. Vô Nhan còn nhớ rõ vì hôm đấy là sinh nhật một người bạn thân trên mạng của cô, hai người đang khẩu chiến. Sau đó, kí ức thật sự rất mơ hồ.
“Là mơ sao? Tại sao lại chân thật như vậy?” Vô Nhan thì thào
Vô Nhan trở lại với sinh họat đời thường nhưng lại cảm thấy mình quên mất cái gì đó. Vẫn đang hè nên cô ngoài ôm truyện đọc thì chẳng biết làm gì. Vô Nhan tìm lại Vô hạn khủng bố. Không có tư liệu, đã xóa. Cứ như chưa từng có truyện này xuất hiện. Như vậy Vô Nhan càng đề phòng, thần kinh lại càng căng thẳng. Thi thỏang nhìn thấy động vật nhỏ, cô còn chạm vào thử nói chuyện với nó. Hòan tòan không được. Vô Nhan thấy mình hành động có chút ngu ngốc, nhưng mọi người xung quanh không phản ứng. Bố mẹ biết cô không thích tiếp xúc người lạ, chỉ yêu động vật. Thỉnh thỏang vẫn hay nói chuỵên với chó mèo gì đấy nên hòan tòan mặc kệ.
“Rõ ràng không phải là mơ. Như vậy đây chính là do Freddy bày trò, hoặc là do “hắn” đưa mình về.”
“Mình đã bỏ qua cái gì? Đọan này Tiêu Hòanh Luật phân tích như thế nào nhỉ? Hiện tượng ba thế giới. Cái gì là ba thế giới? Trong đó một thế giới là thế giới hiện thực của chúng ta, cũng tức là mặt trời sáng lạn, bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không xảy ra, chỉ có thế giới loài người. Thế giới này tuyệt đối an toàn, cười nói vui đùa đều không có vấn đề gì... Thế giới thứ hai là thế giới trong mơ an toàn, thế nào gọi là thế giới trong mơ an toàn? Trong kịch bản phim, Freddy sẽ tiến vào giấc mơ của người hắn muốn giết, thậm chí sắp xếp một số chuyện mà nhân vật trong phim từng trải qua.”
“Như vậy, đâu là thế giới chân thực? Đâu là mơ? Lỗ hổng tâm linh lớn nhất của mình chính là biết trước vô hạn khủng bố chỉ là một quyển tiểu thuyết. Mình luôn luôn lo lắng đề phòng. Mình không biết mình là thật trở thành một nhân vật trong truyện, hay là nằm mơ trở thành nhân vật trong truyện. Đây giống như là giả thuyết vậy. Giả sử mình là chân thật, như vậy chuyện mình trải qua với Trung Châu đội là mơ. Còn nếu mình không là chân thật, mà chỉ là nhân vật được sáng tạo dứơi ngòi bút ai đó, như vậy mình sẽ là nhân vật chính trong tác phẩm đời mình… Nếu là như vậy…”
“Mình chính là “thần” trong thế giới này.”
“Đây chính là thế giới trong mơ.”
Tằng một tiếng. Mọi thứ như nứt ra. Thế giới xung quanh sụp đổ. Vô Nhan lập tức mở mắt ra, nhìn thấy mình vẫn ngồi trên ghế trong taxi. Gã tài xế ngạc nhiên chưa kịp phản ứng, Vô Nhan đã rút súng ra giết chết gã.
“Giết chết Freddy, mỗi người trong đội nhận được 5000 điểm thưởng, một chi tiết kịch tình cấp B.”
Sở Hiên ngồi cạnh cũng rút súng ra đề phòng. Sau khi nghe thấy tiếng chủ thần, lập tức lao ra khỏi xe. Mấy chiếc taxi đỗ lại, mọi người chỉ là qua một chớp mắt, nhưng người chết, kẻ thương nặng.
“Cô làm tốt lắm.” Sở Hiên cười
Vô Nhan lại không vui nổi. Cô… thực sự là một nhân vật được sáng tạo ra. Cái gọi là “thần” cũng là tự nghĩ ra thôi. Đây chính là thế giới trong mơ nguy hiểm. Vô Nhan cầm súng lên, bắn tất cả mọi người. Nụ cười của Sở Hiên chưa kịp tắt hắn đã chết. Vô Nhan tiếp tục nghe được tiếng chủ thần thông báo giết chết Freddy, nhưng cô biết, thực sự hắn vẫn chưa chết. Bởi vì… thế giới này được lấy từ cô làm gốc. Nếu trong nguyên tác lấy Trịnh Xá làm trung tâm phát triển, thì giấc mơ này lấy cô làm trung tâm. Cô biết rõ mọi người, biết rõ sơ hở tâm linh mỗi người. Thế giới này cô sáng tạo ra. Vì vậy Sở Hiên có cảm xúc, vì cô áp đặt ra rằng hắn có cảm xúc. Lúc này Vô Nhan có cảm giác như mình múôn giết tất cả xung quanh. Cuối cùng, thảm sát tất cả, Alen tiến lại phía cô và hỏi.
“Cô đã tỉnh chưa?”
“Alen, cảm ơn cô rất nhiều.”
“Con người thực quá phức tạp. Thế giới tâm linh của cô cũng thật phức tạp. Mọi người xem Alien, thấy rằng nó chỉ là phim, nhưng cô lại xem mọi người, thấy được điều mọi người thấy chỉ là truyện. Liệu ai đó ở ngoài kia nhìn vào cuộc đời cô và đang nói cô cũng chỉ là nhân vật được tạo ra nhằm giải trí cho họ không? Chẳng ai biết người ngoài hộp thực sự là ai cả.”
Alen nhạt dần rồi biến mất. Vô Nhan cũng từ từ tỉnh lại. Sở Hiên và Alen đã giết hết người trong thị trấn. Lần này mới thực sự là thế giới chân thực trong Vô hạn khủng bố. Có điều, Vô Nhan cũng đã trở về trạng thái phiêu du tự do như ngày đầu mới vào rồi.
“Tình huống cơ bản là như vậy. Theo lời mọi ngừơi thì tất cả đã tiến vào thế giới trong mơ. Đầu tiên là lấy ý thức của Vô Nhan làm trung tâm, thành lập thế giới trong mơ an toàn, bởi vì chỉ có cô ấy mới biết sơ hở tâm linh của tất cả thành viên trong đội. Tiếp theo là dẫn phát sơ hở tâm linh của từng người, khiến họ rơi vào mâu thuẫn tư duy, giống như là bọn họ vậy, chỉ cần không nhìn thấu được thế giới trong mơ thì dù có giết được Freddy cũng không thể giúp họ tỉnh lại.”
“Nhưng tại sao lại như vậy?” Trình Khiếu ngạc nhiên “Tại sao lại là Vô Nhan mà không phải Trịnh Xá? Theo lí thuyết hắn là người hồi sinh mọi người, nên hắn mới là người rõ nhất chứ?”
“Vả lại, Vô Nhan chết rồi, thậm chí Freddy cũng đã bị chúng ta giết chết, tại sao họ vẫn không thể tỉnh lại?”
Triệu Anh Không, Chiêm Lam, Trịnh Xá chưa tỉnh. Còn Vô Nhan, xin lỗi cô không thấy xác của mình.
“Tôi lấy ví dụ thế này nhé, chương trình máy tính được sắp xếp dựa theo 0 và 1, cũng tức là câu hỏi mang tính trình tự, đúng hoặc sai. Nếu như đặt giả thuyết máy tính có suy nghĩ tự chủ, ngươi lại hỏi nó một vấn đề không phải là đúng hoặc sai, trước khi nguyên tắc trình tự có đột phá, khả năng duy nhất của máy tính là lâm vào mâu thuẫn logic, không ngừng tính toán đáp án nằm ngoài 0 và 1, nhưng vĩnh viễn không thể tìm được kết quả. Lúc này bọn họ cũng như vậy, Freddy lợi dung sơ hở tâm linh khiến họ rơi vào mâu thuẫn tư duy, ngoại trừ bản thân họ tự nhìn xuyên được ra, chỉ có một biện pháp duy nhất có thể giải quyết.” Sở Hiên nhíu mày giải thích. “Format”
Mọi người nhất thời đều không biết nói gì, cho dù là người trình độ máy tính kém cỏi cũng sẽ hiểu ý nghĩa của từ này. Nhưng đó là phần mềm máy tính, còn đây là não người, vì thế mọi người chỉ có thể nhìn những người đang hôn mê mà cười khổ không nói.
“Đúng rồi, tại sao anh và Alen tàn sát mọi người xung quanh mà lại giết được Freddy? Chẳng lẽ anh có khả năng tiêu diệt người trong mơ?”
“Không. Trước khi vào phim kinh dị này, Vô Nhan và tôi đã nói chuyện với nhau. Mọi người cũng biết trước đây tôi từng đặt ra giả thiết về chiếc hộp. Nếu coi như chúng ta là một chiếc hộp, có thể hiểu Vô Nhan tồn tại như một người ngòai hộp bị đẩy vào đây. Đó là lí do mọi người thấy cô ấy vô cùng quái đản, không hợp đàn.” Sở Hiên ngừng lại một lúc “Cũng có thể hiểu là thế này. Lỗ hổng tâm linh của cô ấy có thể thấy tất cả mọi người, là vì cô ấy là người đứng ngoài nhìn thấy tất cả, thấy còn rõ hơn cả Trịnh Xá, thấy bao quát cả chủ thần, giống như… đang đọc một cuốn truyện vậy.”
Mọi người hít sâu. Đây giống như cảm giác mình cứ nghĩ mình là nhân vật chính của cuộc đời, nhưng rốt cục nhận ra mình chỉ là phối hợp diễn. Có khi chỉ là diễn viên quần chúng không quan trọng. Không ai dễ chịu cả.
“Như vậy, chị ấy đâu rồi?” La Cam Đạo bỗng hỏi “Mọi người không thấy lạ sao, hành động điên cùông đổi đồ của chị ấy như lần cuối cùng được đổi vậy. Nó giống như chia tài sản để chuẩn bị…”
Tất cả yên lặng. Nghĩ lại thì đúng là chỉ có người sắp chết mới quyết định phá sản như thế. Tất cả ở đây La Cam Đạo và Zero được Vô Nhan đổi cho nhiều nhất. Ngay đến Chiêm Lam cũng được Vô Nhan đổi cho kĩ năng cấp A. Mọi người nhận ra, chẳng ai hiểu về cô gái này cả.
Ba mươi ngày kết thúc, mọi người trở lại chủ thần không gian.
Cô gái yên lặng đánh những chữ cuối cùng.
“Đã xong. Không ngờ mình viết tiến độ như vậy.” Một cô gái đeo kính, dựa lưng vào ghế than thở. “Vốn chỉ là người đứng ngoài xem, làm gì cần nhiều tình cảm như vậy chứ.”
“Xuống ăn cơm., nhanh lên.”
“Con biết rồi.”
Cô gái save lại bài viết, tắt cửa sổ bản word. Sau khi cô quay xuống nhà, màn hình máy tính lại chuyển động. Hàng lọat kí hiệu 0 1 trên màn hình chạy điên cùông như lỗi virut. Trên màn hình hiện lên dòng chữ.
"Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự... sống...không?"
Con chuột di chuyển, click vào chữ “yes”. Sau đó, linh hồn Vô Nhan đang bay vật vờ giữa không trung gặp một trận chóang váng.
“Hoan nghênh gia nhập Trung Châu đội. Tôi là Trịnh Xá, đội trửơng của Trung Châu đội.”
Vô Nhan mỉm cười. Vì giờ, cô thật sự sống. Lỗ hổng lớn nhất không phải là cô biết đến Vô hạn khủng bố là một cuốn tiểu thuyết, mà là cô từ đầu đến cuối coi mình là người đứng ngoài. Sở Hiên nói đúng, tâm lí đó của cô không hề hợp với tiểu đội luân hồi.
“Hoan nghênh trở lại, Vô Nhan.”
THE END