Trước cửa sân ga Chín Ba phần tư. Ông bà Sandal dẫn Sabrina băng qua chiếc tường gạch lớn ở giữa số chín và mười. Trước mắt Sabrina là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ. Khói từ đầu máy xe lửa lảng bảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quần chân người khắp đó đây. Có con mèo còn cao gần bằng Sabrina, có con còn có tới tận 2 cái đuôi đang phe phẩy. Bọn cú vọ thì hí hóe nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng lóe xóe và tiềng rương hòm ken két cạ vào nhau.
Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Sabrina đẩy chiếc xe hành lý của mình xuống sân ga. Hôn chào tạm biệt ông bà Sandal đang nức nở khóc vì phải chia xa cô cháu gái bảo bối của họ. Họ dặn Sabrina đủ điều trước khi cô bước lên xe tìm một ghế trống. Đó là một toa trống phía cuối xe lửa. Cô bé chợt bắt gặp một cậu bé ngồi trên chiếc xe lăn đang tìm cách kéo cái rương to sụ lên trên khoang hành lý.
- Cậu cần giúp một tay không?
- Wingardium leviosa. Sabrina vẩy vẩy cây đũa khiến chiếc rương bay cao lên không trung rồi đặt ngay ngắn trên khoang hành lý.
Cậu bé này có mái tóc vàng, khuôn mặt đầy đặn, đẹp trai chỉ tiếc điều không thể đi lại.
- Cảm ơn cậu. Mình là Murphy McNully.
- Mình là Sabrina, chúng ta ngồi chung nhé.
Tàu lửa đã bắt đầu chuyển bánh. Sabrina ngoài người ra vẫy tay chào ông bà Sandal cho tới khi tàu tăng tốc độ bỏ xa hình bóng ông bà đang khuất dần trước mắt cô mới ngồi trở lại. Trên chặng đường, Sabrina chỉ ngồi chống cằm nhìn ra khung cảnh đang dần thay đổi bên ngoài, những tòa nhà vút nhanh qua trước mắt để tiến tới những vùng quê với cánh đồng ngập tràn lúa mì vàng óng. Cô bé ngồi ở đó, rất đẹp, rất dễ thương, ánh mắt mơ màng, tóc bạch kim ánh lên rực rỡ không chút tì vết,mà theo như Murphy thấy, cô bé dường như đang tỏa sáng dưới ánh nắng chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, rực rỡ, chói mắt.
- Có ai ngồi ở chỗ này không mấy bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi. A Sabrina. Là tụi mình nè.
Nói rồi Snape và Lily cùng bước vào ngồi cạnh Sabrina. Cô bé giở một chiếc hộp được bọc gói với chiếc nơ hồng xinh xắn ra, hô: "Engorgio". Chiếc hộp phóng lớn, bên trong đủ các loại đồ ăn và bánh kẹo. Lũ trẻ thích mê. "Đây là của nhà mình làm, các bạn có đói bụng không, tới thử một chút nhé". Nói rồi cô chìa cái hộp ra mời lũ trẻ.
- Nếu như bồ ăn đống kẹo đó, cô ấy sẽ bắt bồ phải làm đầy tớ cho cô ấy đấy. hãy cận thận. Lily nói rồi nháy mắt nhìn Sabrina một cách tinh nghịch. Murphy đang với tay ra giữa không trung liền dừng lại có chút ngập ngừng.
- Được rồi, mình đâu phải kẻ bắt nạt bạn bè chứ. Nào lại đây cùng ăn với mình đi.
- Cả nhà bồ đều là phù thủy hả? Murphy hỏi Sabrina.
- Ơ phải.
Lily cùng Snape không nói gì chỉ chăm chú ăn.
- Vậy là bồ biết nhiều phép thuật lắm hả?
- Cũng không có, mình chỉ biết chút chút, mình đã đọc rất nhiều sách trước khi đến trường. Sabrina đáp.
Murphy móc trong túi áo khoác ra một chiếc cốc, rót đầy nước rồi đưa cho Snape. Snape chỉ vừa mới chạm vào cái cốc, cái cốc liền bay vọt lên không trung, há cái miệng ra mà đớp lấy cái mũi của Snape. Lily phải cố hết sức mới lôi được nó ra. Lúc này cái mũi khoằm của Snape đã đỏ ửng lên, mặt đanh lại, lông mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau. Mặt Murphy lúc này đã hóa đá:
- Mình vô cùng xin lỗi. Nó là món quá nhập học của ông anh mình. Ảnh tên Orion Amari, đang là đội trưởng đội Quidditch nhà Ravenclaw. Ảnh nói nếu như mình nhập học thì hãy đưa nó mời bạn bè uống nước. Nó làm tăng hảo cảm. Nói rồi cậu bé tóc vàng mặt xụ ra, trông áy náy vô cùng.
- Ảnh ấy chỉ lừa bồ như vậy. Rõ ràng nó là một món đến từ tiệm giỡn Zonko ở Hogsmeade, mình đã thấy nó một lần rồi. Sabrina ôm bụng cười. Lily cũng không nhịn được mà cuười phá lên. Snape quay ra ném cho 2 cô bé ánh nhìn rực lửa. Rồi Murphy rút ra trong túi một con Puffskein, con vật tròn tròn, toàn bằng lông trông như một túm lông mềm mại đáng yêu màu vàng hoe hệt như tóc của cậu bé, hai con mắt tròn xoe như vi ve, xanh biếc, nó nhún nhẩy trên tay Murphy.
- Nó là con Puffskein, mình đặt cho nó là Fluffy. Ba mình đã để lại cho mình như một món quà kỷ niệm. Nói rồi mắt nó ửng hồng. Sabrina hiểu, cô đã nghe được câu chuyện của ba Murphy qua ông nội. Cô đón lấy con Puffskein vào lòng rồi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Thật mịn, như tơ trên tay, sờ qua mướt mát, thật là đáng yêu.
- Mấy bồ không có vật cưng ư? Murphy lại hỏi.
Cả 3 đứa lắc đầu. Nhà Sabrina có một con cú nhưng nó đang được Luna chăm sóc tốt lắm, nó tên Olivier, Sabrina đặt tên cho nó theo cái tên của bà cô mà Sabrina ghét nhất, cô Olivia. Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoảng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:
- Dùng món gì hở các cháu?
Bà bán nào là kẹo dẻo các vị hiểu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Droooble, chocolate ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lan, kẹo que cam thảo và nhiều thứ lạ lùng khác. Sabrina mua hết những món đó và cô chỉ phải trả cho bà bán hàng có mười đồng bạc Sickle và bảy đồng cu Knuts. Khi cô bưng tất cả vô toa, trút cả đống xuống ghế ngồi. Snape trợn mắt nhìn:
- Bộ bồ là con heo hả? Bồ ăn quá nhiều đồ ngọt rồi răng bồ sẽ tạm biệt bồ mà đi cả thôi.
- Mình nghĩ kiếp trước mình thực sự là một con heo. Chỉ ăn với nằm, thích lắm.
Cô đáp rồi ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng. Thật là một cảm giác sung sướng dễ chịu được ngồi với Sabrina. Bọn trẻ cùng nhau ăn hết cả bánh ngọt, hết cả kẹo. Chẳng mấy chốc lũ trẻ thi nhau mở chocolate ếch nhái và nhận được chân dung cụ Dumbledore và bà Morgana, có cả ngài Hengist xứ Woodcroft, Alberic Grunnion, Circe, Paracelcus và Merlin. Một lúc sau thì những người này rời khỏi tấm hình. Lily ngạc nhiên vô cùng hỏi:
- Mấy bạn biết không, ở thế giới Muggles, chụp hình rồi là người ta ở yên trong hình.
Qua cửa sổ toa xe, phong cảnh nông thôn ngày càng trống trải. Giờ thì không còn thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa. Thay vào đó là những cánh rừng hoang vu, những dòng song uốn khúc và những đồi núi xanh sẫm.
- Nghe nói ở đây có một cô bé vừa xinh đẹp lại hung dữ. Mấy anh em chúng ta muốn đến xem thử. Ngoài cửa xe truyền đến âm thanh của một đám nam sinh. "Bọn thằng Mark từ lusc lên xe đều nhắc đến mãi,mình thấy phiền, muốn đến nhìn một chút."
- Thôi nào Potter, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó nhất định có cậu. Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Sau đó, cửa xe mở toang, bốn nam sinh tiến vào, bọn họ đi vào trong toa, trong toa liền trở nên chật chội. Trong đó, đi đầu chính là một người đeo kính, tóc đen, cao gầy, mái tóc rối bù, bộ dáng kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống Sabrina, mở miệng hỏi: "Xin chào, tôi là James Potter, học sinh năm nhất Hogwarts, bạn là ai?"
Sabrina ném cho Potter ánh nhìn rồi trực tiếp quay đầu đi, không thèm để ý. Potter giận đỏ mặt, tiến lên định nói gì đó thì bị một thằng bé khác kéo lại. Chính là thằng bé đẹp trai mà cô gặp ở tiệm trang phục Phu nhân Malkin. Nó lười biếng mở lời:
- Xin chào, mình là Sirius Black, đây là Remus Lupin và Peter Pettigrew, không biết xưng hô với bạn như thế nào?
- Sabrina.
- Mình là Lily Evans còn đây là Severus Snape và Murphy McNully. Lily lên tiếng, ánh mắt Potter liền dừng lại trên cô bé tóc đỏ này, không nói lời nào, tai còn đỏ bừng.
- Đã không còn chỗ rồi, nếu mấy bạn thích đến xem náo nhiệt thì có thể đứng ở đó, tụi này còn rất nhiều kẹo, sẽ chia cho mấy bồ đủ cả, còn không thì mời đi qua toa khác. Sabrina không chút khách khí nói, từ trước đến nay cô vẫn không quen được thói tò mò của bọn con trai hay những tiếng trêu đùa lớn tiếng của bọn họ về vẻ ngoài của cô. Nói rồi lại rất nhanh quay mặt ra ngoài cửa sổ, tiếp tục ngắm cảnh mà không để ý gì đến bốn người kia.
Snape rất muốn cười nhưng chỉ phát ra vài âm thanh khục khục từ cổ họng. Trong to axe im ắng dị thường, Potter và Sirius mặt mày hóa đá, thở dốc lấy hơi định nói gì đó. Remus Lupin kéo ba người họ đi qua toa khác trả lại bình yên cho những đứa trẻ khác đang tò mò tập trung lại đợi chuyện hay.
- Mấy bồ thích đội bóng Quidditch nào? Murphy hỏi, phá tan không khí im lặng dị thường trên xe.
- Ơ...tụi tui không có biết gì đâu. Lily đáp.
Câu nói này làm cho Murphy kinh ngạc:
- Cái gì? Để rồi bồ coi, đó là trò thể thao hay nhất thế giới. Rồi cậu ra sức giải thích về bốn trai banh, về vị trí bảy cầu thủ, thuật lại những trận đấu nổi tiếng mà nó từng đi xem. Cậu còn nói ước mơ của cậu là được trở thành một Bình luận viên Quidditch.
Nói rồi một cậu bé tóc đỏ, mặt đầy tàn nhàng bước vào:
- Mình là Arthur Weasley. Mấy bạn nên thay đồng phục vào nhanh đi. Tôi vừa mới đi lên mấy toa đầu và hỏi nhân viên kiểm soát tàu, ông ấy nói chúng ta gần tới nơi rồi.
Lũ trẻ cởi áo khoác ra và trùm lên mình chiếc áo dài đen. Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.
Bụng dạ Lily nôn nao vì hồi hộp. Snape cũng vậy, mặt nó tái nhợt. Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại hẳn. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Chợt lúc ấy một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ trẻ, một giọng nói ồm ồm vang lên:
- Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây. Lại đây! Đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận. Theo ta.
Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo một người đàn ông khổng lồ, cao lớn, với bộ ria xồm xoàm che gần kín khuôn mặt, Hagrid. Hargrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp.hai bên đường tối đến nỗi Sabrina nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc, cao vút giữa bầu trời đêm đen.
Hagrid quay đầu ra sau, nói:
- Chút xíu nữa các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đấy. Qua khúc quanh này là thấy ngay.
Một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên. Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ, kiến trúc kiểu Scottland cổ điển, có vô số tháp lớn thấp nhỏ cùng vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao. Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên hồ, kêu to:
- Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!
Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang qua mặt hồ phẳng lặng như gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên tòa lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hung vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.
Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, men theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.
Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
– Mọi người đông đủ cả rồi hả?
Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.