[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 61: Bữa tiệc nhà Malfoy

- Đây là Severus. Còn đây là Rodolphus và Bella. Tôi tin rằng hai người đã có chút hiểu biết về nhau.

Bellatrix Lestrange nhìn chòng chọc vào mặt Severus, không hề mở miệng hay có một động tĩnh gì khi anh khẽ khàng cúi chào cô ta. Cô ta không hề có ý định gì che giấu vẻ căm ghét và nghi kị trên gương mặt mình, đến mức Rodolphus Lestrange cũng đâm ra ngần ngại và thu luôn cánh tay vừa định đưa ra bắt tay Severus lại bên mình.

- Tôi không biết là dạng con lai cũng được phép dự buổi tiệc này. - Bellatrix khinh khỉnh nói.

Lucius trừng mắt nhìn Bellatrix và kéo Severus đi chỗ khác, khi lướt qua Bellatrix và rít qua kẽ răng: “Bà chị làm ơn đừng gây chiến tranh ở đây.”

- Tôi không hiểu tại sao chị ấy lại căm ghét cậu đến vậy. - Anh ta nói khi lơ đãng đón lấy một ly rượu quế thơm phức bay là là bên cạnh và hớp một ngụm. - Tất nhiên là chị ta vẫn không dễ chịu gì với tất cả mọi người, đặc biệt là những người mà chị ta cho là thấp kém hơn mình. Nhưng thực sự thì thái độ với cậu cũng là rất đặc biệt.

- Có lẽ chị ta có kinh nghiệm tồi tệ nào đó với một người trông giống tôi chăng? - Severus cũng đón lấy một ly rượu bay sát người mình.

Cái vị cực kì khó chịu của thứ rượu Neux làm Severus tí chút nữa là phun chỗ rượu mình vừa hớp ra. Lucius cố che giấu vẻ buồn cười của mình và nói.

- Cậu nên tập tành làm giới thượng lưu đi là vừa. Cần phải có thời gian mới có thể cảm nhận hết được vị ngon của rượu Neux.

Severus cười gượng gạo, chửi thầm trong bụng khi đổi lấy một ly rượu khác. Quý với chả tộc. Cái thứ rượu chết tiệt mà bao nhiêu năm rồi vẫn chưa thẩm thấu được cái mùi vị kinh khủng đó.

Nhà Malfoy thích tiệc tùng. Lucius thường hay tổ chức những buổi tiệc từ nhỏ đến lớn nhân dịp này dịp nọ, hoặc chẳng nhân dịp gì cả. Kiếp trước, Lucius cũng mời anh tới dự tiệc hai, ba lần gì đó. Tất nhiên là khác với kiếp này, khi đó Bellatrix Lestrange thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên anh.

- Cissy đang có thai.

Lucius nói nhỏ vào tai Severus ngay khi cả hai bước ra một chỗ ít người.

- Đó là lí do tôi mở tiệc dù tôi không cho ai biết điều đó. Cissy không muốn cho mọi người biết cho đến khi mọi thứ đều rõ ràng.

Severus nhíu mày. Giờ mới là năm 1978. Draco Malfoy sinh vào tháng 6 năm 1980. Lẽ ra phải sang năm Narcissa mới mang thai thằng bé đó chứ. Anh đánh mắt về phía trên nơi bà chủ nhà đang đứng giữa một đám phụ nữ ăn mặc là lượt. Narcissa trang điểm nhẹ nhàng, khoác trên người một bộ cánh nhã nhặn thay vì lộng lẫy như mọi lần, cười nói vui vẻ với những phụ nữ đứng quanh cô ta.

Mọi thứ đều đang thay đổi. Những hiểu biết của anh về cuộc đời kia dần dần sẽ chẳng còn có ý nghĩa ở cuộc đời này. Anh chỉ ngạc nhiên rằng chẳng lẽ Narcissa định từ bỏ Draco hay sao? Hay cô ta lại ngây thơ nghĩ rằng đứa bé này dù sinh sớm hơn một năm thì cũng vẫn là Draco?

Mắt Severus đảo một vòng nữa quanh căn phòng rộng lớn. Những gương mặt quen ở kiếp trước mà lạ ở kiếp này. Và cả những gương mặt anh chưa từng gặp. Một bữa tiệc điển hình của Lucius Malfoy. Một bữa tiệc của giới quý tộc. Mà anh là một phần tử lạc loài.

Dù Lucius vẫn có một sự ưu đãi khó hiểu dành cho Severus ở cuộc đời trước, như thể anh là một ngoại lệ của cái tiêu chuẩn "thuần huyết" của anh ta, nhưng sự ưu đãi ở cuộc đời này còn tăng cao hơn. Có lẽ bởi vì Chúa Tể Hắc Ám đã chỉ đích danh Severus. Điều đó vừa giống như là một mệnh lệnh cho Lucius phải lấy bằng được anh về đội ngũ Tử Thần Thực Tử, lại vừa giống như là một chứng nhận đảm bảo cho uy tín của anh. Một người mà Chúa Tể Hắc Ám muốn. Lucius không đời nào bỏ qua điều đó.


Khi Lucius bước ra và thông báo bắt đầu vào phần khiêu vũ, Severus đứng lui lại phía sau, tìm lấy một góc khuất và nhấm nháp ly rượu Nguyệt Tửu màu bạc sánh.

Đám người dự tiệc quay cuồng trên sàn khiêu vũ trong ánh nến lung linh huyền ảo. Severus dốc những giọt cuối cùng của ly rượu vào họng trước khi bước ra ngoài khi tiếng nhạc chuyển sang bài thứ năm, thứ sáu gì đó.

Gió làm những rặng cây thủy tùng đen thẫm chuyển động nhẹ nhàng như những cái nhếch môi cười khẩy. Luồng không khí mát mẻ lùa vào tóc, vào mặt Severus làm anh cảm thấy tỉnh táo hơn. Một chút rượu trong người khi nãy, chẳng đủ làm anh say, giờ lại càng bay mất sạch.

Luồng suy nghĩ của Severus chạm đến Lily, ngực đột nhiên thắt lại. "Dù sao thì cũng chẳng thể nào khác được." Severus tự nhủ, chẳng thấy lòng mình thoải mái hơn chút nào.

Severus nhìn ra một phần của hàng rào sắt nhọn bao quanh trang viên bao la của nhà Malfoy, nghĩ rằng chỉ bước ra hơn trăm mét nữa là mình có thể độn thổ về bìa Rừng Cấm để trở về Hogwarts. Sự thôi thúc biến khỏi chốn này trỗi dậy nhưng Severus tự kìm mình lại được. Cần phải chào chủ nhà cho phải phép, nhất là khi ta cần diễn kịch trước mặt họ.

Tiếng rúc của một con công trắng vang lên, đưa bước chân của Severus đi ra phía sau, trên nền đất rải sỏi trắng. Những cây cảnh được lũ gia tinh cắt tỉa gọn gàng xen lẫn với những cây thân gỗ có hoa nở ban đêm tỏa hương ngào ngạt. Tiếng gió xào xạc bên tai.

-... không ở... đội ngũ...

Tiếng nói vọng lại như tiếng vo ve. Severus hươ đũa phép ếm lên tai mình bùa phép mới tạo ra cách đây chưa lâu, lập tức tiếng Lucius vang lên nghe rõ mồn một.

- Chị Bella, đây không phải là bữa tiệc dành cho những người thuộc đội ngũ. Không phải đội ngũ cần giữ bí mật hay sao?

- Nó thậm chí cũng chẳng phải là quý tộc.

- Khi Argutus Prince chết đi và cậu ta được thừa kế khối tài sản đó, cậu ta cũng trở thành một nhà quý tộc. Hơn nữa, ngài có vẻ yêu thích cậu ta, xuất thân ít danh giá đó sẽ dần dần được cải thiện.

Severus nghe thấy tiếng Bellatrix cười khẩy.

- Đó là lí do chính đúng không? Muốn lấy lòng ngài? Cảm thấy ganh tị vì gần đây tôi được trọng dụng hơn cậu? - Lại một tiếng cười khô khốc thoát ra. - Lucius ngu ngốc. Cậu sẽ chẳng có cách nào vượt qua được tôi đâu. Cậu không thấy hôm nay ngài hài lòng với tôi thế nào hay sao?

Severus không nghe thấy Lucius trả lời. Tiếng bước chân lạo xạo và sự im lặng khiến anh đoán Lucius đã tức tối bỏ vào trong nhà.

"Chỗ nào có Bellatrix, chỗ đó có rắc rối." Severus nghĩ thầm và tiếp tục đi sâu vào trong trang viên.

Vườn hồng của nhà Malfoy có một cánh cổng vòm hình bán nguyệt làm bằng những dây hồng gai đủ màu sắc kéo dài gần hai chục mét. Đi qua cổng là một khuôn viên rộng rãi với những bụi hồng đẹp đẽ và sang trọng. Thảng chen vào giữa những bụi hồng, có những chiếc ghế dài dáng thanh mảnh với những chi tiết trang trí cầu kì, những cột đèn với ánh nến mờ mờ hắt ánh sáng vàng lên những bông hồng hàm tiếu.

Narcissa Malfoy ngồi trên một chiếc ghế, xoay lưng vào một bức tường rào những dây tầm xuân đan vào nhau dày kịt với những bông hoa trắng. Cô ta ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân đi tới.

- Chúc mừng chị.

Severus ngồi xuống bên cạnh Narcissa.

Narcissa đánh mắt sang Severus vẻ ngỡ ngàng rồi bật cười khe khẽ.

- Lucius đã nói với cậu sao? Phải, anh ấy luôn có cảm tình đặc biệt với cậu.

- Tôi chỉ nghĩ là anh ta rất phấn khích. – Severus điềm đạm trả lời.

- Phải. Có thể khi tôi quay lại phòng tiệc, tất cả mọi người đều biết. – Narcissa chắp hai bàn tay búp măng đặt trên đùi, mỉm cười.

- Sự việc đã khác…

Severus vắt chân phải lên trên chân trái, nói một cách lửng lơ, nhưng đủ để Narcissa biết anh ám chỉ điều gì. Cô ta khẽ cúi xuống, đôi bàn tay khẽ động đậy.

- Tôi luôn muốn có một đứa con gái. – Bàn tay cô ta đặt lên bụng mình, giọng nói trở nên mơ màng. – Đứa bé này sẽ được sinh ra vào tháng mười một năm nay. Draco được đậu thai vào tháng chín năm sau. Tôi sẽ có cả hai. Drussela và Draco.

- Chị không sợ rằng sẽ có bất trắc gì khi chị sinh đứa bé này, và ảnh hưởng đến việc sinh Draco sao?

Câu hỏi của Severus gây nên một sự im lặng đột ngột cho Narcissa. Cô ta ngẩng phắt lên nhìn Severus với đôi mắt mở to ngỡ ngàng và lo sợ. Ở cuộc đời kia, Narcissa đã sinh ra Draco Malfoy rất khó khăn, một cơn bệnh lạ đã diễn ra ngay sau đó, dẫn đến việc cô ta không thể sinh con được nữa. Có lẽ Narcissa đã không hề nghĩ đến khả năng này trước khi Severus gợi ra.

Narcissa im lặng rất lâu. Ánh mắt của cô ta dường như chết ở bụi hồng đỏ thẫm trước mặt. Đưa tay lên vuốt tóc (một cử chỉ khi cô ta bối rối), Narcissa nhìn Severus, mắt ngấn nước.

- Cậu phải giúp tôi.

- Tôi có thể giúp gì được chị cơ chứ? – Severus hỏi. Thật tình là anh đang chả có chút cảm hứng nào trong việc giúp Narcissa cái gì cả.

- Cậu cần chế tạo ra một loại độc dược để chống lại căn bệnh đó. – Mắt Narcissa lóe lên.

- Chị điên hả? – Severus kêu lên. – Tôi còn chẳng biết rõ căn bệnh ấy như thế nào. Và tôi cũng chẳng có tí thời gian nào cho việc đó.

- Tôi biết cậu sẽ làm được. Tôi xin cậu, Severus. Tôi sẽ tả cho cậu tất cả các triệu chứng.

Lúc này, bộ dạng của cô ta trông rất giống với cái lần cô ta tìm đến Đường Bàn Xoay và cầu xin anh cứu Draco Malfoy khỏi nhiệm vụ bất khả thi mà Chúa Tể Hắc Ám giao cho.

- Chị tỉnh táo một chút đi. Tôi không phải là Lương Y. Có biết chút ít về Độc Dược, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu biết gì về các loại bệnh tật. Và như tôi đã nói, tôi không có thời gian cho việc đó.

- Cậu thì bận rộn việc gì cơ chứ? Mấy cái bài thi vớ vẩn dành cho bọn trẻ con hả? – Narcissa cao giọng, một chút mỉa mai và tức giận lộ ra. – Hay là bận giãy giụa trong tuyệt vọng để thu hút cảm tình của quý cô Evans?

Đưa tay lên bẹo phần da giữa hai lông mày, Severus đứng phắt dậy. Anh bắt đầu hối tiếc vì đã lang thang đến chỗ này.

- Tôi không thể giúp chị. – Anh quay lưng và đi.

- Tôi cũng sẽ không giúp cậu lấy được thứ đó.

Tiếng Narcissa vang lên sau lưng anh, đanh thép. Severus quay lại, đôi lông mày nhướng lên.

- Tôi sẽ không giúp cậu lấy thứ cậu muốn nếu như cậu không giúp tôi.

Severus tiến lại gần Narcissa - lúc này cũng đứng lên đối mặt với anh. Cô ta khá cao, chỉ thấp hơn anh hai, ba phân. Khuôn mặt hơi nhợt nhạt nhưng có một vẻ quả quyết và lì lợm khó tả. Severus quan sát và đánh giá đối thủ của mình, rồi lạnh lùng nói.

- Chị nghĩ rằng tôi không thể làm gì được chị ngoài việc cầu xin chị giúp đỡ hay sao?

Giọng nói của Severus mang đậm sắc thái đe dọa. Điều đó làm Narcissa bất giác lùi lại. Cô ta nhíu mày, và dường như mất một vài giây để trấn tĩnh lại, rồi nói.

- Cậu sẽ không làm gì tôi. Chúng ta luôn có mối quan hệ tốt.

Severus cười khẩy.

- Chị thực sự tin là thế hay sao? Chị Narcissa, tôi đã từng là một Tử Thần Thực Tử. Chị biết các Tử Thần Thực Tử có thể làm gì. Và tôi cũng là một Slytherin. Giống như chị. Chị hiểu chứ? Bất chấp mọi thứ để có điều mình mong muốn.

Narcissa nhìn trừng trừng vào Severus hồi lâu, hai bàn tay nắm chặt vào váy. Sau đó, rất đột ngột, cô ta cất lên một tiếng cười khan, và ngồi trở lại chiếc ghế dài, chân bắt chéo lên nhau.


- Cậu đừng dọa dẫm tôi. Cậu định làm gì? Giết tôi ư? Tôi có một lá thư được ếm một lời nguyền đặc biệt, nếu tôi chết đột xuất, nó sẽ ngay lập tức tới tay Lucius. Và trong lá thư đó kể tất cả mọi việc tôi biết về cậu, trước - và - nay.

Severus tái mặt. Không phải vì anh có ý định giết Narcissa. Anh chưa bao giờ có ý định đó. Mà vì nếu những lời Narcissa nói là sự thật thì cô ta đã chơi khăm anh một vố đau điếng. Nếu cô ta chết vì bất kì lí do gì, mọi bí mật của anh cũng sẽ bị lộ. Severus biết thứ phép thuật như vậy có tồn tại, chỉ có điều Narcissa có đủ khả năng thực hiện nó hay không thôi. Rất có thể cô ta chỉ dọa anh.

- Tôi không hề có ý định giết chị. - Severus cố ghìm cơn giận xuống, dịu giọng.

- Ngay cả trong trường hợp tôi bị ếm bùa Độc Đoán cũng thế. Phòng trường hợp cậu điều khiển rồi xóa trí nhớ của tôi.

Narcissa hơi chúi người về trước, đôi mắt ánh lên những tia sáng thích thú. Severus bật ra một tiếng chửi thề, và ngồi xuống cạnh cô ta, môi nhếch lên.

- Chị đùa tôi đấy hả, Narcissa? Làm quái gì có thứ phép thuật nào như thế? Chị lấy cái gì để nhận biết bùa Độc Đoán, hả?

- Cậu đâu biết tất cả phép thuật trên thế giới.

- Có, tôi biết đấy. - Severus cười khẩy, mặt anh ghé sát mặt Narcissa. - Và tôi cũng biết chị đủ để biết rằng chị không thể tạo ra được phép thuật mới nào cả.

Anh đẩy người về phía sau, ánh mắt dịu lại và cất giọng ngọt nhạt.

- Narcissa, chị nói đúng. Chúng ta vốn có quan hệ tốt với nhau. Và chị đã hứa với tôi rằng chị sẽ hợp tác với tôi trong việc đó. Hơn nữa, chị cũng có những lợi ích trong đó nữa mà, đúng không? Tôi không hề muốn mọi việc phải xảy ra theo một chiều hướng mà chúng ta phải làm những điều không mong muốn với nhau.

- Tôi hiểu, Severus. 

Thái độ Narcissa cũng trở nên mềm mỏng hẳn. Cô ta lại im lặng trong giây lát, rồi cất lên một giọng khẩn khoản.

- Tôi cũng không hề muốn căng thẳng với cậu. Cậu cũng đã từng là cha đỡ đầu của Draco, đã từng yêu quý nó, đúng không? Tôi chỉ muốn cầu xin sự giúp đỡ của cậu thôi. Như một người bạn. Tôi đâu thể nhờ ai khác giúp tôi việc đó nữa. 

Đôi mắt xanh lam của cô ta nhìn anh như một mặt hồ sóng sánh nước. Dù trải qua bao nhiêu cuộc đời lạnh lùng, tàn nhẫn với đầy định kiến đi nữa, Narcissa Malfoy vẫn là một bà mẹ hết lòng vì con mình. Mẹ kiếp! Giờ đây cô ta trở thành một rắc rối, vừa là một đối tác đem lại thứ anh cần, lại cũng có thể là một mối đe dọa. Anh đưa tay lên vuốt mặt mình, nói bằng một giọng cáu kỉnh.

- Tôi không thể hứa trước được điều gì cả. Tôi đã nói rồi đấy, tôi không phải Lương Y, và khả năng tôi tìm ra được cái gì là...

- Tôi chỉ cần cậu cố gắng.

Narcissa cắt ngang lời và chụp lấy hai bàn tay Severus, nụ cười nở trên môi rạng rỡ. Severus rút tay mình khỏi tay cô ta, và khoanh lại trước ngực, nghiêm khắc hỏi.

- Thế còn lá thư tự động gửi sau khi chị chết?

Narcissa cúi đầu, mỉm cười.