Động Cơ Giết Người

Chương 5

Anh ấy là người rất khôn khéo. Ai có thể lợi dụng, anh ấy có thể dốc tất cả vốn liếng ra dụ dỗ, khi đó anh ấy sẽ đột nhiên biến thành một người rất đáng mến. Anh ấy rất giỏi về xã giao.

Hôm sau, tôi dậy thật sớm, sửa sang lại tài liệu điều tra được hôm qua. Đúng vào lúc tôi đóng dấu xong tờ tài liệu cuối cùng, sếp đĩnh đạc bước vào văn phòng.

Thấy tôi, chú rất bất ngờ, cũng rất hài lòng.

“Tiểu Trần, hăng hái ghê ta!” Chú gật cái đầu béo tròn: “Thế mới là thanh niên có chí tiến thủ chứ! Thế này mới được! Hôm qua chú còn nói chuyện điện thoại với ba con…”

Không đợi chú nói xong, tôi đã mở miệng: “Sếp à, đây chính là hi sinh thời gian nghỉ ngơi, chú nhớ phải báo đáp lương tăng ca cho con đó.”

Chú giật nẩy người: “Thanh niên trai tráng sao có thể tính toán chi li với đơn vị như vậy…”

Tôi mau chóng ngắt lời chú: “Lưu Ly, em đến rồi?”

Lúc này, Hứa Lưu Ly mặc áo khoác đỏ bước vào văn phòng.

Thấy tôi, cô nàng cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Ôi, hôm nay anh đến sớm thế?”

“Phá án thì phải tranh thủ từng phút từng giây chứ!” Tôi cầm lấy mũ đội lên đầu: “Đi thôi, hôm nay chúng ta điều tra ở Văn phòng luật sư của nạn nhân khi còn sống.”

“Vâng!” Cô cất túi xách vào ngăn tủ.

“Thay cảnh phục đi.”

“Không cần, em cứ đi như vậy.”

“Cứ như vậy?”

Hứa Lưu Ly nhìn tôi nháy mắt một cái, tôi hiểu rồi.

Trong Văn phòng luật sư, nói không chừng còn có luật sư trẻ trung đầy triển vọng như Lý Tín Như lại chưa lập gia đình, cô Lưu Ly xinh đẹp đây sao có thể đóng bộ cảnh phục nghiêm túc khô khan xuất hiện trước mắt họ được?

Sếp kêu to phía sau chúng tôi: “Đồng chí Hứa Lưu Ly! Thay cảnh phục vào đi! Thay…”

Lưu Ly giật nhẹ ống tay áo tôi, chúng tôi bước đi nhanh hơn.

Đi xa lắm rồi còn nghe tiếng chú hổn hà hổn hển: “… Chẳng ra gì! Chẳng ra gì cả!…”

Kết quả điều tra ở văn phòng luật sư rất lệch với những gì Lý Mai và người nhà khai báo.

Dường như đột nhiên, chúng tôi phát hiện ra mặt khác của Lý Tín Như.

Theo như Lý Mai nói, Lý Tín Như có rất nhiều bạn bè, họ thường cùng nhau uống rượu vui đùa. Nhưng rất kỳ quái, khi nhắc tới Lý Tín Như, ai trong văn phòng luật sư cũng có thái độ rất kỳ lạ. Rất khó nói thái độ của những người đàn ông đó là ghen tị, là hâm mộ, là chán ghét, là cười trên nỗi đau của người ta hay là gì khác.

“Anh ta là người dị hợm.” Một trong số đó nói với tôi: “Làm việc không cần mạng, chỉ cần thắng lợi có thể không từ thủ đoạn. Có thể nói anh ta là người duy nhất có thể gọi là lãnh khốc vô tình trong số những người mà tôi từng gặp.”

Nhưng một người khác lại nói cho tôi biết: “Người này phong lưu lắm. Tôi đoán sớm muộn gì anh ta cũng có ngày chết trong tay phụ nữ.”

“Ồ? Vì sao lại nói thế?”

“Anh ta có nhiều phụ nữ lắm, có vài người còn là khách hàng, ngang nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt, hoàn toàn không sợ bị vợ biết. Hình như vợ anh ta cũng không giữ được chồng. Có lần ở hộp đêm, tôi ngồi bên cạnh nghe anh ta vừa ôm gái vừa nhận điện từ vợ, nói chuyện chẳng khách khí chút nào. Lúc ấy tôi còn nghĩ có lẽ họ sắp ly hôn đến nơi rồi. Thế nhưng không ngờ hai vợ chồng không ly hôn, sau đó cứ như thể chưa xảy ra bất cứ chuyện gì vậy. Có điều khi làm việc thì anh ta mang bộ mặt khác, người này khi làm việc và hết giờ làm hoàn toàn là hai người khác nhau.”


“Chúng tôi ra ngoài uống rượu được hai lần, chỉ thế thôi. Anh ta uống tốt lắm.”

“Tôi không hiểu anh ta cho lắm. Chỉ biết anh ta rất có tài, một trong những cốt cán chỗ chúng tôi.”

“Anh ta là cái máy làm việc.”

“Anh ta thích làm việc một mình hơn. Hình như anh ta luôn cố ý duy trì khoảng cách nhất định với người khác… Nói thế nào nhỉ? Anh ta không phải người dễ ở chung.”

“Anh ta là bạo quân, tính tình đáng sợ lắm.”

“Sao anh biết?”

“Tôi từng thấy anh ta to tiếng quát mắng trợ lý của mình, cứ như trầm cảm lúc phát bệnh ấy. Cô trợ lý sợ đến độ không dám ngẩng đầu lên. Chuyện đó xảy ra nhiều lắm.”

Nghe có vẻ giao tiếp cá nhân của Lý Tín Như cũng không tốt cho lắm.

Cánh phụ nữ tuy không chĩa mũi nhọn vào Lý Tín Như như bên đàn ông, song lời khai cũng na ná như nhau.

Có điều có vài chuyện các cô ấy đều thừa nhận, dù hung dữ lúc làm việc thế nào nhưng ít ra Lý Tín Như vẫn là quân tử. Ít nhất trong công việc, anh ta là quân tử. Anh ta không chòng ghẹo đồng nghiệp nữ trong văn phòng, ngay cả một chút ám thị mờ ám cũng không từng có.

Đương nhiên tôi trọng điểm điều tra cô trợ lý của anh ta.

Nhân viên bị sếp quát mắng, ghi hận trong lòng mà tiến hành trả thù, đây cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra.



Năm nay, cô Ngải hai mươi bảy tuổi, thoạt nhìn tướng mạo thanh tú. Sau khi tốt nghiệp học viện chính trị từng đổi vài nghề, cuối cùng mới ổn định ở công ty luật của Lý Tín Như.

“Tôi làm việc với anh ấy ba năm.” Cô nói: “Thú thật, nói ra thì anh ấy là ông chủ tốt nhất tôi từng biết. Khi tôi làm sai gì đó, đúng là anh ấy có quát mắng, nhưng có khi anh ấy vẫn rất chu đáo, rất quan tâm tôi. Như lúc tôi bị bệnh, không cần tôi xin phép anh ấy cũng cho tôi về nhà nghỉ ngơi, còn có một lần mẹ tôi phải phẫu thuật, anh ấy cho tôi nghỉ ba ngày hưởng lương chăm sóc mẹ. Đương nhiên tôi biết anh ấy làm như vậy đơn giản là để nhân viên có thể làm việc với toàn bộ sức lực. Về mặt kinh tế với cấp dưới, anh rất hào phóng, thế nhưng ở chuyên môn thì đúng là vô cùng nghiêm khắc. Có điều tôi vẫn rất mang ơn anh. Người như anh ấy, có yêu cầu cao với người khác, đương nhiên có yêu cầu cao hơn đối với mình. Anh ấy là người rất khôn khéo. Ai có thể lợi dụng, anh ấy có thể dốc tất cả vốn liếng ra dụ dỗ, khi đó anh ấy sẽ đột nhiên biến thành một người rất đáng mến. Anh ấy rất giỏi về xã giao. Có thể lợi dụng người ta đến mức độ nào thì anh nhất định sẽ lợi dụng ép khô người ấy như máy ép nước vậy. Nhưng khác với người khác, sau khi lợi dụng xong anh ấy sẽ không qua cầu rút ván. Cho nên rất nhiều người cũng vui vẻ bị anh ấy lợi dụng. Ở tòa án hay viện kiểm sát, anh ấy đều có bạn bè, làm việc thuận tay hơn nhiều. Đương nhiên anh ấy cũng lợi dụng lòng tham của những người đó. Xã hội này không phải thế sao? Vì sao nói anh ấy là ông chủ tốt nhất tôi từng biết? Đại khái là vì anh ấy là cấp trên duy nhất không quấy rối *** tôi.”

Cô Ngải cười gượng: “Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, tôi từng đổi việc mấy lần, đều là trợ lý luật sư gì đó… không phải vì tôi thích nhảy việc mà vì tôi không thể chịu đựng được khi cấp trên có ý đồ xấu với mình. Có ông sẽ động tay động chân, có ông lại khiêu khích ngôn ngữ, lần quá đáng nhất là khi tôi đang thử việc… Khi đó còn có một cô gái khác cũng đang thử việc như tôi, cuối cùng cô ấy được chọn, tôi bị loại. Vì sao chứ? Nguyên nhân đơn giản đến nực cười. Trước đó ông sếp hám gái đó nói cho tôi biết, tôi và cô gái đó, ai ngoan hơn thì có việc làm. Tóm lại, từ chức là chuyện tôi không thể làm khác. Trong xã hội này, muốn một cô gái dốc sức làm việc thật khó khăn… Thế nhưng làm việc với luật sư Lý rất vui. Anh ấy công tư phân minh, đối đãi với người khác linh hoạt rõ ràng, xưa nay chưa từng giả dối với đồng nghiệp nữ nên cũng có người nói xấu rằng anh ấy bất lực với phụ nữ. Tôi thấy không phải như thế. Đương nhiên, tôi cũng nghe nói cuộc sống cá nhân của anh rất phong lưu, có điều đó là việc riêng của anh, không liên quan đến tôi.”

“Theo cô thì có người đặc biệt nào không hòa thuận với Lý Tín Như không?”

“Tôi nghĩ… chắc là không… Tôi xin lỗi, quả thật tôi không biết rõ đời tư của anh ấy.”

“Một ngày trước khi Lý Tín Như qua đời, anh ta có biểu hiện đặc biệt gì không?”

“Không có.”

“Mọi thứ đều bình thường?”

“Mọi thứ đều bình thường. Tôi nghĩ xem nào… Hôm đó chúng tôi tan ca đúng giờ, anh nói với tôi ngày mai gặp lại rồi đi về.”

“Sau khi tan ca cô đã đi đâu?”

“Tôi về nhà.”

“Về thẳng nhà?”

“Vâng.”

“Bình thường Lý Tín Như hay qua lại với ai nhất?” Tôi đổi đề tài.

“Hmm, trong văn phòng luật, đại khái chỉ có luật sư Trình là bạn tốt của anh ấy.”

“Trình Minh?”

“Đúng vậy.”

Tôi từng nghe Lý Mai nhắc đến người này.

“Nghe nói họ là bạn học đại học?”

“Vậy ư? Chuyện này thì tôi không biết.” Biểu cảm của cô Ngải đúng là khá bất ngờ: “Tôi chỉ biết luật sư Trình do luật sư Lý đề cử đến đây làm việc.”

“Bình thường họ có hay qua lại với nhau không?”

Cô Ngải ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt cô xuất hiện biểu cảm vừa nhạy bén vừa nghiêm túc như khi phụ nữ nghe thấy người khác tám chuyện.

“Nghe anh nói vậy, hình như cũng đúng… Có điều bình thường quả thật chúng tôi không chú ý tới… Hai người họ có chuyên môn khác nhau, bình thường khi làm việc cũng không đồng thời xuất hiện. Có điều hình như đôi bên rất thân thiết. Đúng rồi, hôm trước vào giờ nghỉ trưa, tôi tưởng văn phòng không có người nên đẩy cửa đi thẳng vào, bỗng thấy luật sư Lý đang ngồi sau bàn làm việc gọi điện. Thấy tôi vào, anh ấy đặt điện thoại xuống, nhìn tôi không vui, như thể đang nói tôi không nên đột ngột vào phòng như thế. Đây có tính là chuyện đặc biệt không?”

“Cô có biết anh ta gọi cho ai không?”

“Không biết.”

“Có khả năng là khách hàng không?”

“Có lẽ vậy. Tôi thật sự không biết.” Cô Ngải nói: “Về chuyện luật sư Lý, anh có thể hỏi luật sư Trình, anh ấy nhất định biết rõ hơn tôi.”

“Luật sư Trình, hiện giờ anh ta có ở đây không?”

Cô dò thời gian biểu.

“Sáng nay anh ấy phải ra Tòa nên chưa tới. Mời anh chị buổi chiều lại đến tìm người.”

“Cám ơn cô.” Sau đó chúng tôi chào tạm biệt nhau.

Đi được vài bước, tôi quay đầu hỏi: “Đúng rồi, cô Ngải, tôi có thể hỏi đêm hôm qua, trong khoảng từ bốn đến năm giờ, cô đang ở đâu và làm gì hay không?”

Cô trả lời: “Tôi đương nhiên đang ngủ. Tôi ở nhà. Người nhà đều có thể làm chứng cho tôi. Nhà tôi rất nhỏ nên tôi luôn ngủ với em gái.”

“Không hề đi đâu?”

“Đương nhiên.” Mặt cô ửng đỏ. Tôi hiểu tâm trạng của cô, bị người ta hỏi như nghi phạm khó tránh khỏi chuyện khiến người bị hỏi sinh ra cảm xúc oan ức tức giận.

“Câu hỏi này của tôi quả là thất lễ, có điều hi vọng cô có thể thông cảm.” Tôi mỉm cười: “Tôi cũng không có cách nào khác, đây chỉ là hỏi theo thông lệ, xin đừng để ý.”

“Không sao.” Cô cười gượng: “Luật sư Lý là người tốt, tôi cũng hi vọng có thể sớm bắt được hung thủ sát hại anh ấy.”



“Đây là một người phụ nữ quá yêu bản thân.” Sau khi tạm biệt cô Ngải, Lưu Ly nói.

“Vì sao?”

“Chúng ta đi tìm hiểu cuộc sống của Lý Tín Như, cô ấy lại không ngừng huyên thuyên về chuyện của mình, nói nào là từng trải qua quấy rối *** đó đó.”

“Có lẽ cô ấy quả thật rất buồn.”

“Có lẽ là rất ngạo mạn. Em hiểu phụ nữ như cô ấy.” Lưu Ly cười xinh đẹp: “Vì mỗi người phụ nữ đều yêu bản thân mình.”

Lúc rời khỏi văn phòng luật sư thì cũng gần đến giờ ăn trưa.

Dưới tình huống bình thường, nguyên tắc của chúng tôi là có thể chạy về Cục ăn cơm free thì sẽ chạy về Cục, nếu quả thật không thể về Cục thì ăn ngoài tiệm nhất định phải lấy hóa đơn. Hơn nữa tiêu chuẩn dùng cơm phải kiềm chế chặt chẽ sao cho hai người dưới hai mươi tệ, vì nếu quá số tiền đó thì Cục không chi trả nữa.

Tôi và Lưu Ly tùy tiện tìm một hàng cơm nhỏ rồi vào ăn cơm.

Chúng tôi gọi canh xương hầm ngó sen, thịt xào mộc nhĩ, dưa chuột trộn và cả rau muống xào, lấy hai bát cơm rồi bắt đầu ăn.

Xung quanh chúng tôi đều là nhân viên văn phòng làm việc gần đó, ai cũng mặt xám mày tro, uể oải mệt mỏi. Lưu Ly mặc cả cây đỏ ngồi giữa họ, da trắng nõn nà, môi đỏ hồng thắm, trông cô ấy quả thật giống một cô tiểu thư nào đó xuống dân gian trải nghiệm cuộc sống.

Tôi không thể không thừa nhận rằng vài người yêu bản thân thái quá là có lý của họ. Lưu Ly giống như Lý Tín Như, đều có điểm đúng là đáng để tự yêu lấy mình.

“Hình như ai cũng đang nhìn chúng ta.” Lưu Ly nói: “Cảnh sát ăn cơm có gì hay mà nhìn.”

“Vì đôi ta là trai xinh gái đẹp.” Tôi nói.

“Đừng có tự kỷ nữa.”

“Có điều anh nói thật, Lưu Ly em đúng thật không thể tùy tiện gả cho… gả cho cảnh sát hay giáo viên cấp II được [6].” Uống một ngụm canh xương, tôi nói với Lưu Ly.

[6] TQ cũng có cặp đôi lý tưởng bộ đội giáo viên.

“Ế?” Lưu Ly nhướng mày.

“Gả cho cảnh sát thì cả đời em phải đến mấy chỗ thế này ăn cơm, nhưng em chẳng hợp với nó gì cả. Em ngồi ở đây, hoàn toàn không hợp cứ như trong chợ đột nhiên nhìn thấy một cây mẫu đơn vậy.”

“Anh đúng là tri kỷ của em.” Lưu Ly cười tủm tỉm.

“Phụ nữ như em, hẳn nên sống xa xỉ, biếng nhác, được của cải tiền bạc che chở, em có phẩm chất ấy.”

“Phẩm chất nào?”

“Phẩm chất sống quý tộc khác người thường.” Tôi trịnh trọng.

Lưu Ly tươi cười rạng rỡ.

“Trần Tử Ngư, anh biết cách làm con gái vui thật đấy. Nếu không phải anh cũng là cảnh sát, em nhất định quyết chí gả cho anh.”

Tôi cũng cười: “Có điều nếu anh là hoàng tử, anh nhất định sẽ dốc sức theo đuổi em.”

“Em cũng không cần anh là hoàng tử, cứ có mấy triệu là được. Coi như nể anh đẹp trai, em có thể nới lỏng yêu cầu ra đôi chút.”

“Đúng là cô gái tốt thấu tình đạt lý mà.”

“Em còn nhiều ưu điểm lắm, anh cứ từ từ tìm hiểu đi.”

Sau khi cười đùa một trận, đề tài của chúng tôi quay trở về vụ án.

“Có vẻ cho đến giờ, vụ án càng ngày càng rõ nét.” Tôi nói: “Tình cảm vợ chồng Lý Tín Như cũng không tốt, đây là chuyện đã lộ rõ. Trên thực tế, Lý Tín Như ở ngoài có rất nhiều tình nhân, còn vợ anh ta nhất định rất rõ chuyện này. Cho nên họ mới thường xuyên cãi nhau.”


“Vậy chuyện Viagra giải thích thế nào?” Lưu Ly nói: “Thế không phải rất mâu thuẫn hay sao? Nếu anh ấy không bất lực với phụ nữ thì sao phải dùng Viagra?”

“Có lẽ là Lý Tín Như quá phong lưu nên mới cần tinh lực vô cùng vô tận.”

“Đàn ông đúng là quái vật.”

“Anh đồng ý.” Sau đó tôi nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đã biết Lý Tín Như rất háo sắc. Anh ta có khả năng có quan hệ gì đó với Lý Nhiễm, sau đó bị vợ biết, thù mới hận cũ, uất quá giết chồng?”

“Anh đúng là cố chấp mà.”

“Bây giờ chuyện chúng ta phải làm là tìm hiểu đêm trước khi chết, Lý Tín Như có cãi nhau với vợ mình không. Trong lúc cãi cọ, vợ chồng ngộ sát giết người cũng là chuyện thường tình.”

“Nhưng vì sao Lý Tín Như lại mặc quần áo ra ngoài? Anh ta đi đâu?”

“Có lẽ nạn nhân vốn không thay áo ngủ mà cô vợ cố tình ngụy tạo chứng cớ.” Tôi nói.

“Hình như anh rất có thành kiến với Lý Mai?”

“Đây gọi là kinh nghiệm.”

“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Vì sao chưa hành động?”

Tôi sửng sốt một chút.

Lưu Ly nói đúng. Thật ra trong lòng tôi cũng rất hoài nghi, rốt cuộc có phải Lý Mai giết người hay không? Tôi cũng không chắc chắn.

Lúc này điện thoại của tôi đổ chuông.

Là một đồng nghiệp cùng phòng chúng tôi gọi tới.

“Trần Tử Ngư, lại có một vụ án giết người.”



Vụ án xảy ra vào tầm ba đến bốn giờ sáng hôm kia. Người chết tên Chu Khiết Khiết, khi còn sống nhất định cũng là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Bây giờ, sắc mặt cô ta tái trắng, tóc tai tán loạn, cơ thể cứng đờ, vậy mà thoạt nhìn vẫn rất thanh tú. Vì là mùa đông nên thi thể chưa bị thối rữa. Nguyên nhân cái chết của cô ta hoàn toàn giống với Lý Tín Như, bị dao bổ dưa hấu một nhát đâm thủng bụng. Cô mặc áo ngủ, ngã trước cửa lớn phòng khách, hiện trường cũng không có dấu vết vật lộn.

Xem ra có người gõ cửa, cô gái ra mở cửa, không ngờ điều chờ mình là một cây dao bổ dưa. Thế nhưng chuyện này có vài điểm đáng ngờ, có ai lại nửa đêm đến gõ cửa nhà? Một cô gái trẻ lại mặc đồ ngủ đêm hôm ra mở cửa mà không hỏi là ai ư?

Cô ta mới chỉ là sinh viên, song không trọ trong ký túc xá mà thuê nhà ra ở một mình. Hôm đầu tiên cả ngày không thấy Chu Khiết Khiết đến lớp, bạn bè tưởng cô bị bệnh nên hết giờ học đến thăm hỏi, song gõ cửa không ai trả lời. Vì thế mọi người bỏ về. Ngày hôm sau cô ta vẫn không đến lớp, lúc này bạn bè mới thấy có chuyện kỳ quái, lại đến gõ cửa, nhưng vẫn không ai đáp. Mọi người nhìn thấy vài vệt đỏ sậm trên thảm lau giày đặt trước cửa, hình như chảy ra từ trong nhà, lúc này mới thấy kinh hoàng. Họ quay lại báo giảng viên, giảng viên báo cảnh sát, mở cửa ra, nhìn thấy Chu Khiết Khiết ngã trước cửa lớn.

Sau khi bị đâm, Chu Khiết Khiết chảy rất nhiều máu, xem ra còn giãy giụa bò thêm được vài bước, có lẽ muốn bò đi gọi điện cầu cứu nhưng lại hụt hơi, bất lực chết ở đó.

Nhà Chu Khiết Khiết và nhà Lý Tín Như, nếu lái xe thì chỉ mất hơn nửa tiếng, hơn nữa nguyên nhân và thời gian tử vong của họ liền kề như thế. Hai vụ án giết người này có liên quan gì với nhau không?



Rất nhanh, từ chỗ bạn học và giảng viên của Chu Khiết Khiết, chúng tôi được biết cô ta từng đến thực tập ở văn phòng luật sư của Lý Tín Như một tuần. Không bao lâu sau đó, Chu Khiết Khiết liền chuyển khỏi ký túc xá. Bình thường, sinh viên thường thuê chung nhà với nhau, còn cô gái này một mình thuê một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, điều kiện khá tốt. Cô ta là người Sơn Đông, cha mẹ đều là tầng lớp lao động bình thường, đột nhiên cô ta có được nhiều tiền như thế là từ đâu? Nghe bạn thân cô ta nói thì hình như Chu Khiết Khiết có yêu đương với ai đó, rất bí mật, rất nồng nhiệt. Trước kia, Chu Khiết Khiết là một cô gái giản dị, nhưng yêu vào rồi đột nhiên ăn diện vô cùng xinh đẹp, cũng bắt đầu tiêu tiền như nước, người đàn ông kia còn mua cho cô ta một chiếc di động Motorola. Nhưng bạn bè đều không biết rốt cuộc người đàn ông đó là ai.

Chúng tôi bước đầu giả thiết: Đối tượng thần bí của Chu Khiết Khiết chính là Lý Tín Như. Sau đó người nào đó, sau khi biết Lý Tín Như lén lút ngoại tình, mang theo tâm trạng ghen ghét và phẫn hận, dùng dao bổ dưa giết chết đôi gian phu *** phụ này. Cứ như vậy, chuyện Lý Tín Như mặc sơ mi định ra ngoài trước khi chết cũng có thể giải thích. Nhất định anh ta tính chờ sau khi vợ ngủ thì lén lút chuồn ra khỏi cửa, ai ngờ sau khi về thì bị hung thủ sát hại. Hung thủ là ai? Khả năng lớn nhất chính là Lý Mai, nhưng không ngoại trừ đó là một cô nhân tình khác của Lý Tín Như mà chúng tôi không biết. Ví dụ như cô Ngải. Cô ta luôn nhấn mạnh Lý Tín Như là một vị quân tử, không hề quấy rối mình, đâu thể chắc rằng cô ta không phải đang cố ý tẩy sạch quan hệ chứ? Có lẽ cô ta chính là một trong số tình nhân của Lý Tín Như, nhưng khéo léo thề thốt phủ nhận quan hệ này khiến chúng tôi cho rằng cô ta không có động cơ giết người.

Tôi nhớ cô Ngải từng khai buổi trưa cuối cùng khi còn sống, hình như Lý Tín Như đã gọi một cuộc điện thoại bí ẩn, vì thế tôi đã nhờ đồng nghiệp đến bưu cục viễn thông điều tra mọi cuộc điện thoại của văn phòng Lý Tín Như trưa hôm đó, bất kể gọi đến hay gọi đi.

Tôi yêu cầu số di động khi còn sống của Chu Khiết Khiết từ bạn bè cô ta, ghi vào sổ.

Qua hơn một tiếng, đồng nghiệp gọi lại báo cho tôi, trong danh sách cuộc gọi của Lý Tín Như, trong đó trùng hợp có số điện thoại của Chu Khiết Khiết.

Mọi suy đoán đều được chứng thực. Bạn trai bí ẩn của Chu Khiết Khiết chính là Lý Tín Như, trưa hôm đó Lý Tín Như đang gọi cho Chu Khiết Khiết thì bị cô Ngải đúng lúc phá ngang, cho nên anh ta mất hứng cúp máy.

Hai vụ án giết người, có thể khẳng định do cùng một người gây nên.