Đơn Phương - xjchum01

Chương 20

Nhớ lắm... tuổi học trò!

Còn hai tháng nữa là đến thì thi tốt nghiệp và đại học , đây có lẽ là kỳ thi quan trọng nhất của tuổi học trò vì đơn giản nếu mà trượt tốt nghiệp đồng nghĩa với việc cổng trường đại học đã bị đóng cửa .Tôi cũng nhận biết đc sự quan trọng của hai kỳ thi này vì vậy tôi lao vào ôn tập nhằm đạt đc kết quả tốt nhất .Lớp tôi bây giờ đã ngoan hơn trước không còn chơi những trò thiếu suy nghĩ , trong lớp những tiếng nói chuyện đã phần nào đc giảm thiểu đôi khi chỉ còn nghe thấy tiếng quạt trần kêu ò ò , những chú ve kêu báo hiệu mùa hè đã đến hay chỉ là tiếng giảng bài hăng say của thầy cô giáo nhằm truyền đạt hết kiến thức cho học sinh cuối cấp.

Nhìn mặt đứa nào bây giờ cũng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ , tôi cũng vậy cũng suy nghĩ về tương lai của mình , “tương lai của mình là nằm trong tay mình chứ không phải nằm ở bố mẹ hay người thân” đó là câu nói mà tôi tình cờ nghe đc khi mấy thằng con trai trong lớp ngồi tâm sự với nhau.

_Sắp thi tốt nghiệp rồi ! tao lo quá bọn mày à!

_Lo gì , tao nghe mấy anh chị khóa trước bảo là chép đc mà!

_Đéo biết trước đc đâu! Nhỡ năm nay bộ giáo dục làm chặt thì sao!

_Mày nói cũng có lý! Tao mà trượt tốt nghiệp thì ông bà già tống tao đi Bộ Đội luôn.

_Chúng mày cứ lo bò trắng răng , sợ trượt thì học đi ,lúc đi thi cứ thế mà tuôn ra!

_Mày nói nghe ngon ăn nhỉ ? thế môn sử với môn văn học sao đây!

_Học thế nào là việc của chúng mày liên quan gì tới tao!

_Thế thì mày next đi cho bọn tao nhờ ! đừng có ở đây mà phán linh tinh!

Quả đúng là môn sử với văn tôi học sao đây .những môn học thuộc là điểm yếu của tôi , môn văn thì có thể bịa đc chứ môn sử bịa linh tinh là ăn trứng ngay vì môn sử có những sự kiện tôi mà bịa linh tinh vớ vẩn người chấm bài kiện tôi phản quốc như chơi..hehe...còn về phía em , từ lúc bọn tôi đi chơi với nhau tôi và em tránh mặt nhau hẳn vì ngạ,i những hành động bột phát của em hôm đấy chắc là do em có quá nhiều cảm xúc còn tôi chỉ là con rối để em muốn làm gì thì làm.Tôi cũng gác chuyện tình yêu sang một bên để chú tâm vào ôn tập cho việc thi cử sắp tới vì vậy trong lớp tôi để ý tới em ít hơn trước đôi khi mệt mỏi vì kiến thức quá nhiều mà bộ nhớ của tôi thì có hạn ,những bài văn chép mỏi nhừ cả tay từ miệng của cô giáo đọc cho cả lớp chép để lấy tài liệu ôn thi và có thể làm phao cứu sinh luôn.Những lúc như vậy tôi dành đôi ba phút ngồi ngắm nhìn em từ đằng xa.


Em và nhóm bạn ăn chơi của em cũng phần nào nhận biết đc sự quan trọng của kì thi tốt nghiệp lần này nên đã bớt gây rối để chú tâm vào học.Giờ đây em không còn trang điểm khi đi học nữa những đôi guốc cao ngất ngưởng đã đc em thay bằng những đôi dép vừa đẹp lại vừa thoải mái và những chiếc quần bò bó sát cặp giò của em cũng đc em thay bằng những chiếc quần giản dị mà lại đẹp tất cả những thay đổi đó đều phục vụ cho việc ôn tập thi cử , thử hỏi xem em mặc những bộ quần áo đó những đôi guốc cao đó sau khi học trên trường xong em phải chạy đến các lớp học thêm hết ca này đến ca khác để tổng hợp lại kiến thức liệu có hữu ích hay không ? Và một điều cực kỳ đơn giản là bây giờ ai cũng lo lắng cho việc thi cử chả hơi đâu mà quan tâm đến chuyện yêu đương vớ vẩn vì thế mà bây giờ trước cửa lớp tôi chả có bóng ma nào đến tán tỉnh em cả ,em biết đc điều này nên em đã ít trang điểm hơn .Tôi đứng từ xa nhìn thấy em dần dần thay đổi trở về như xưa trở về Ngọc Hiếu cách đây 1 năm của tôi , tôi vui lắm!

Tôi bây giờ đã không còn nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ nữa ,tôi có cách nhìn khác về em vì buổi đi chơi lần trước ư? Không! Không hề chút nào tôi thay đổi cách nhìn về em là vì tôi đã đọc những gì nói về trinh tiết của phụ nữ qua sách báo và vô tình vào đc trang web có topic bầu chọn : “Giữa trinh tiết và Tình yêu bạn chọn cái nào ?” phần đông người chọn là tình yêu trong đó có cả tôi .Tình yêu của tôi dành cho em quá lớn nó đã đánh đổ cái bản tính cổ hủ của tôi là coi trọng cái Ngàn Vàng .Tôi có một mơ ước đó là thi đỗ vào đại học , học xong 4 năm đại học ra ngoài xã hội tìm một công việc ổn định rồi công khai tán tỉnh em , tôi sẽ quên hết những gì không tốt về em để bắt đầu lại từ đầu vì vậy em chính là động lực quan trọng nhất giúp tôi quyết tâm ôn thi cho thật tốt để bước vào cánh cửa đại học.Liệu ước mơ này của tôi có trở thành sự thực .....

. . . .

Những ngày cuối cùng của tháng ôn luyện thi tốt nghiệp , cả lớp chả ai có tâm trạng ôn thi nữa ,mặt đứa nào cũng có vẻ buồn buồn vì sắp xa nhau rồi .Và bắt đầu xuất hiện những quyển lưu bút của bọn con gái trong lớp truyền tay nhau để viết những gì về bản thân trong quyển lưu bút đấy , bọn nó đưa cho tôi cầm về nhà viết lúc đó tôi từ chối kịch liệt lắm vì tôi là con trai viết cái đấy cứ điêu điêu làm sao ấy cộng với học dốt văn nên chả biết viết gì nhưng bọn nó nài nỉ quá thế là tôi cầm về và viết vào đó có vài dòng như tên , ngày sinh, nick ym! , sở thích.. nếu mà bây giờ cho tôi học lại cấp 3 và viết lưu bút đảm bảo là tôi viết hết cả quyển cho bọn nó sợ hehe...và đâu đó trong lớp có tiếng khóc thút thít của bọn con gái.

Chiếc áo đồng phục đã gắn bó suốt 3 năm học bị bọn lớp tôi đem ra ký tên lên tất cả những nơi có thể viết đc như lưng áo , ngực áo , tay áo ....vì thế mà tôi tha hồ luyện chữ ký của mình ,nói thật là tên của tôi rất khó ký .

Hoa phượng đang nở rộ .... mấy năm trước cụ thể là năm lớp10, 11 lúc hoa phượng nở bọn tôi chỉ ngắm nhìn nó và thỉnh thoảng có cành nào xà xuống thì bọn tôi nhảy lên víu nó xuống và vặt hoa phượng ,những lúc như vậy bố bảo vệ lại bắt đầu ra oai để bắt nạt bọn tôi.

_Mấy thằng kia làm cái gì thế! Có thích lên phòng Hiệu Trưởng uống nước chè không ?

Nhưng giờ đây cả lớp tôi kéo nhau xuống sân trường nơi mà hoa phượng đang rụng đỏ cả một khoảng sân để vặt hoa phượng , đứa thì trèo hẳn lên cây tạo dáng để đứa đứng ở dưới chụp ảnh , những cành phượng nhiều hoa đều bị bọn tôi vặt hết Bố bảo vệ nhìn thấy chúng tôi phá hoại tài sản của trường nhưng bố chẳng nói gì chỉ cười cười chắc bố cũng hiểu cho bọn tôi là bọn tôi sắp xa nơi đây sau bao năm gắn bó và để cho bọn tôi tha hồ ghi lại những kỉ niệm đẹp ở nơi đây .Cho dù bố có là bảo vệ một công việc không cần đòi hỏi kiến thức cao nhưng chắc bố cũng qua cái thời học sinh nên bố cũng cảm thông cho những hành động của bọn tôi.

Càng về cuối lớp tôi mới có sự đoàn kết , cái bọn sành điệu trong lớp cũng k còn tỏ ra kênh kiệu nữa mà đã hòa mình vào với lớp để trở thành một tập thể đoàn kết keo sơn , gắn bó với nhau . Tôi cảm thấy trong người lâng lâng vì cảm xúc hiện giờ cảm xúc của sự đoàn kết , yêu thương lẫn nhau mặc dù chúng tôi không có máu mủ ruột già gì ,nói thật thời cấp 2 lớp tôi cũng có tính trạng y hết như những năm đầu của thời cấp 3 này , cũng chia bè chia phái ,cũng nói xấu nhau .Những tưởng rằng đến cuối năm lớp 9 thì bọn nó trưởng thành hơn biết nhận thức hơn nhưng hóa ra bọn nó vẫn vậy có khi bọn nó muốn những buổi học cuối cùng của thời cấp 2 kết thúc thật nhanh để đỡ nhìn mặt nhau nữa...

. . . .

Chỉ còn 1 tuần nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp , một tháng ôn thi trên trường chả có tác dụng gì ngoài việc lên lớp để nói chuyện đã kết thúc. Cô giáo chủ nhiệm có một đề xuất với các bậc phụ huynh là cho chúng tôi đi du lịch cho đầu óc thoải mái để kỳ thi tốt nghiệp đạt kết quả tốt ,cứ tưởng các bậc phụ huynh hết sức tán thành với để xuất của cô giáo chủ nhiệm ai ngờ rằng một số phụ huynh không đồng ý với lý do là “ Ở nhà để ôn thi” .Cái lý do không thuyết phục ấy đã làm chúng tôi ra sức phản kháng vì trong 3 năm học cấp 3 ấy lớp chúng tôi chưa có một dịp đi chơi tập thể nào vì lúc ấy lớp còn chia bè chia phái còn bây giờ khi thời gian chúng tôi ở với nhau chẳng còn là bao thì lại phản đối chúng tôi .

Không biết là có phải cô giáo chủ nhiệm đọc đc ý nghĩ của chúng tôi hay là bọn con gái đi thuyết phục những phụ huynh khó tính ấy mà lớp chúng tôi đã có một chuyến du lịch với đầy đủ tất cả các thành viên trong lớp.Như các bạn đã biết rồi đấy tôi quê ở Quảng Ninh cụ thể là cũng gần Vịnh Hạ Long nên chuyến đi du lịch của lớp tôi tất nhiên là đến Vịnh Hạ Long rồi vì vừa gần nhà mà lại đúng mùa hè nữa lên Vịnh Hạ Long là lựa chọn số một .

. . . . . .

Đúng 5h sáng xe ô-tô mà lớp tôi thuê đã đón đủ tất cả thành viên trong lớp và khởi hành tiến tới Hạ Long Bay , khi xe bắt đầu lăn bánh thì chúng tôi cũng bắt đầu hò hét , lớp trưởng của lớp tôi bây giờ kiêm cả chức quản ca .Khi lớp trưởng đứng ở đầu xe hát bài nào thì cả lớp tôi lại cùng đồng thanh hát to theo , không biết lớp trưởng hồi bé có thi Đồ Rê Mí không nữa mà những bài lớp trưởng hát toàn là nhạc thiếu nhi như : Một con vịt, con cào cào , hai con thằn lằn con ... Cái xe 40 chỗ chứa đến 45 người như muốn nổ tung thành trăm mảnh vì tiếng hò hét của chúng tôi .Tôi tin rằng nếu lớp chúng tôi không bỏ ra một số tiền lớn để thuê hẳn một chiếc xe thì đảm bảo bác tài xế đuổi hết chúng tôi xuống mất .Cuộc vui đã chóng tàn khi xe đã đi đc một đoạn đường dài , chúng tôi cũng đã khá mệt vì vừa hò hét hết sức và cộng thêm sự mệt mỏi khi đi xe ô-tô nữa có ai đi xe mà không mệt đâu .Bây giờ nhìn bao quát trên xe chỉ còn những cái đầu đã gục vào vai nhau , đâu có có nhóm thì thủ thỉ tâm sự với nhau về kỳ thi tốt nghiệp sắp đến .Tôi biết là trong thâm tâm ai cũng lo lắng ,sốt ruột cho kì thì sắp đến nhưng bọn nó không nói ra thôi...

Mải nô đùa với lũ con trai trên xe mà tôi quên bẫng là em vẫn còn tồn tại , sau cái lần chúng tôi đi chơi với nhau ở trong Lựng Xanh tôi và em có sự cách biệt rõ rệt ,em không còn nói chuyện với tôi nữa và tôi cũng vậy vì đơn giản hai chúng tôi đều rất ngại nhau .Đảo mắt nhìn một hồi quanh xe để tìm em ,phía trước xe không thấy em đâu ,đằng sau cũng không có ,một nỗi sợ hãi trong tôi dâng lên bất giác làm tôi đứng dậy , hóa ra em ở ngay bên phía tay trái của tôi .Em đang ngủ ngon lành như một thiên thần trong sáng và thuần khiết ,nhìn em như vậy thì ai có thể biết đc em đã trở thành đàn bà rồi cơ chứ ... Nói thật với các bạn là đến bây giờ khi ngồi gõ những dòng chữ này trong đầu tôi vẫn còn ý nghĩ là em hư hỏng thời học cấp 3 ...


Tôi cứ ngồi ngắm nhìn em ngủ ngon lành chỉ đến khi tiếng phanh “ kít..kít” phát ra từ chiếc ô-tô chở chúng tôi và tiếng bác tài xế thông báo là đã đến nơi thì lúc đó em mới tỉnh dậy và thôi cũng thôi không nhìn em nữa. Cả lớp chúng tôi nhìn thấy bở biển như là đc uống Bò Húc vậy ai cũng tỉnh táo hẳn ra không còn cảnh mệt mỏi khi ở trên xe nữa .

Cô giáo bắt cả lớp xếp thành hàng để đi cho đỡ lạc nhau vì ở bãi biển rất đông người nhưng cô làm sao có thể quản đc bọn con trai chúng tôi đc cơ chứ , bọn con trai chúng tôi chả chịu nghe lời cô giáo ,cứ thế từng đứa chạy thật nhanh ra bờ biển để thỏa sức nô đùa .Thật kỳ lạ là cô chẳng những không cáu gắt như khi bọn tôi không nghe lời như ở trên lớp học nữa mà cô chỉ cười và lắc đầu .Tôi thì chả đc tự do tung hoành như bọn nó mà tôi bị bọn con gái bắt làm nô lệ để xách những đồ ăn thức uống mà lớp tôi đã mua từ ở nhà ,tôi cũng muốn phi ra bãi biển như bọn con trai lớp tôi lắm chứ nhưng tính tình tôi hiền nên con gái lớp tôi biết vậy nên bắt nạt tôi và vì một phần nữa là lúc phân công người xách đồ em cũng có lên tiếng bảo tôi làm nên tôi không thể không đồng ý đc ( Mẹ ơi mẹ tha lỗi cho thằng con dại gái này ) .

Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nô lệ ,tôi thay quần áo và chạy ra bãi biển nơi mà bọn lớp tôi đang nô đùa ngoài đấy .Bọn con gái lớp tôi đúng là bọn nhà quê đi dép lê ,đi bơi gì mặc cả quần áo dài xuống biển chả mặc bikini cho bọn con trai chúng tôi đc rửa mắt gì cả , 3 năm học với nhau chút ít gì thì cũng có tình cảm thân thiết với nhau vậy mà bọn nó làm bọn con trai chúng tôi thất vọng quá .Ngay đây cả cái Vân nó cũng vận cả quần dài xuống biển .

_Ê!Vân mày mặc thế sao bơi đc ?

_Có gì mà không đc ?

_Thì.. mặc vậy nó bó bơi sao đc ! ít ra thì phải mặc bikini như mấy bà gia kia thì mới bơi đc chứ!

_Úi! Mặc thế ngại chết ! tôi mặc vậy để ông nhìn thấy hết à.. ko đc đâu sói ạ!

_Xời! Ai thèm nhìn cái đồ Quạ biến thành Cò như mày!

Bực bội vì cái kiểu nói của cái Vân tôi đành lên bờ ngồi để ngắm nhìn các bà , cô , chị mặc bikini cho đã cái mắt .Đảo mắt nhìn 1 vòng mà chỉ thấy các bà có khi là có cả các cụ nữa cơ chả có các em xinh tươi gì cả! Đã bực nay còn bực hơn tôi ngồi nghĩ ngợi lan man đến em , không biết em đang ở đâu mà từ này tới giờ không thấy mặt em đâu cả .Không biết có phải là nghĩ tới em lên tôi thông minh ra hay không mà trên đầu tôi hiện lên cái bóng đèn đó là lúc trên xe tôi có nghe thấy nhóm ăn chơi của em có trao đổi về vấn đề quần áo khi đi bơi và tôi đoán chắc rằng kiểu gì em cũng mang bikini đi để mặc lúc đi bơi .Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một ,nghĩ là làm tôi bật dậy chạy ra bờ biển để tìm em ...ra đến bờ biển tìm em nhưng tìm mãi chả thấy em đâu tôi lại lủi thủi trở về chỗ cô giáo và các bạn ở lại trông quần áo của cả lớp.Trong lúc quay về tôi thấy em đang ngồi lau tóc , hóa ra em tắm xong từ lâu rồi ...hix.hix..

. . . . . . .

_Sơn xì! Bơi xong chưa mà không thay quần áo đi ngồi đây làm gì!

_Ờ! Mà thay ở đâu thế , tao tìm không thấy ở đâu cả ?

_Ở gần mấy cây dừa ngoài kia kìa!

Lại chỗ cô giáo lấy đồ để thay , tôi chán nản tiến tới nơi thay đồ với tâm trạng không đc vui .

_Thằng kia! Quay lại – tiếng bác trông nơi thay đồ gọi tôi khi tôi vừa bước chân vào đó.

_Bác gọi gì cháu ạ ?


_Vào đấy làm gì ?

_Bác hỏi lạ thật ! cháu vào thay đồ mà!

_Thế hả! 5 ngàn một lần vào!

_Vào thay đồ cũng phải mất tiền ạ!

_Chứ sao nữa! Chả nhẽ chúng tao xây cái phòng thay đồ này để làm từ thiện sao ?

Đúng là khu du lịch có khác cái gì cũng tiền tiền và tiền , tôi lục hết 4 túi mới đc 4 ngàn lẻ còn rách nữa chứ , thực ra tiền tôi để ở túi khác trong balo có ai ngờ đâu là vào đây cũng phải trả tiền đâu.

_Dạ! Cháu còn đúng 4 ngàn lẻ bác cầm tạm !

_5 ngàn là 5 ngàn ! không mặc cả!

_Cháu còn mỗi từng này thôi ! bác giúp cháu đi , lớp cháu sắp đi rồi!

_Thôi đc rồi! Nể tình mày còn là học sinh nên tao giảm giá cho 1 ngàn nhưng mà vào nhanh rồi ra đấy , tao mà thấy lâu là tao vào lôi cổ mày ra đấy!

Đúng là ông già lắm chuyện người ta vào thay một phát xong luôn chứ ai còn ở trong đấy là gì , tôi cắm cổ cắm đầu phi vào phòng nhưng ai ngờ rằng ở đây lại phân ra 2 khu , một khu dành cho nam , một khu dành cho nữ ,tôi lại đâm đầu vào khu dành cho nữ mới chết chứ .

Vừa bước chân vào khu thay đồ nữ người tôi như chết lặng , quần áo để thay trên tay rơi xuống , mắt thì mở to hết cỡ vì tôi đang lạc vào chốn thần tiên mà các thần tiên đang thay quần áo nữa chứ. Có thần tiên lấy tay che ngực , có thần tiên lấy áo che một phần thân thể của họ còn lại đa số thần tiên đều kêu lên....

_Á..á...á..

Chả hiểu sao khi nghe thấy những tiếng hét đó tôi k những k chạy đi mà còn đứng chôn chân ở đó ,hay là vì tôi quá háo sắc nên muốn đứng lại đó tiếp tục nhiên nhưng điều đó chưa hẳn đã đúng vì trong người tôi vẫn còn một chút gọi là liêm sỉ .Chỉ khi có một bà cô hắt chậu nước vào mặt tôi và ông già hắc ám thu vé chạy vào thì tôi mới trở về hiện tại .

_Có chuyện gì mà ồn ào thế?


_Á..à..lại là mày à? Mày có mù hay không mà không nhìn thấy đây là khu thay đồ của con gái hả ?

_Cháu..cháu..không để ý!

_Mắt mày để lên trán à cái biểu tượng lù lù thế này! Thôi k nói nhiều theo tao lên phòng quản lý bãi biển!

_Bác..ơi.cháu xin bác..bác tha cho cháu !

_Thôi anh à! Tha cho cháu nó đi! chắc nó k cố ý đâu ! – tiếng một ng` phụ nữ trung tuổi lên tiếng bảo vệ tôi.

_Thôi đc rồi ! tha cho mày đó! Giờ thì biến ngay ra khỏi chỗ này ...

Tôi cuốn gói quần áo mà chưa kịp thay chạy mất hút , cũng thật là may là lớp tôi tụ tập cách chỗ hiện trường mà tôi gây án khá xa nên k ai biết cả.Nếu mà trong lớp có ai biết chắc tôi bắt xe mà về một mình quá!

. . . .

Thời gian trôi thật nhanh , thấm thoát cuộc chơi đã sắp tàn đó là lúc chúng tôi chuẩn bị hành lý để về nhà sau một ngày đi chơi vui vẻ .Đáng nhẽ ra là lớp tôi dự tính thuê nhà nghỉ để ở qua đêm sáng mai về vì buổi tối ở đây rất đẹp và con nhiểu trò chơi nữa.Nhưng các bậc phụ huynh là một bộ máy làm việc không ngừng nghỉ họ nghĩ ra các tình huống nguy hiểm như là sau một đêm , một số người trong lớp chúng tôi có khả năng lên chức ... các bậc phụ huynh cứ yên tâm là trong lớp ngoài Ngọc Hiếu của tôi ra là xinh thôi còn lại toàn Lacoste thôi, giả sử cứ cho ngủ lại một đêm đi khi mà tối đến bọn con trai chúng tôi mò sang có khi gặp phải đàn cá sấu bò ra cắn bọn tôi chết tươi ngay.

. . . .

Một ngày nữa thôi là đến ngày quan trọng nhất của cuộc đời tôi nói riêng và tất cả học sinh lớp 12 trên toàn quốc nói chung , đây chính là kỳ thi kết thúc 12 năm ngồi trên ghế nhà trường và cũng chính kỳ thi này nếu ta qua đc mới bước chân vào cánh cổng trường đại học . Trước ngày thi tôi chả học gì cả chỉ lo cắt phao không chỉ mình tôi k học mà đa số học sinh trường tôi đều không học vì ai cũng đã nộp 200 ngàn tiền chống trượt nên mặt ai cũng vui vẻ vì k bị sợ trượt tốt nghiệp .

Điện thoại của tôi tiếng chuông tin nhắn phát ra liên tục , toàn là tin nhắn chúc thi tốt của bạn bè , thực ra đó là tin nhắn spam tôi biết là mọi người quan có thành ý nhưng thật sự tôi rất ghét tin nhắn theo một mẫu nhất định như vậy!nên tôi hạn chế rep lại những tin nhắn đó .Nhưng trong những tin nhắn spam đó có một tin nhắn cực kỳ quan trọng đối với tôi ,đó là tin nhắn của em ,tôi khá bất ngờ với tin nhắn này vì từ lúc tôi dùng điện thoại tôi với em chưa bao giờ nhắn tin với nhau mặc dù trong danh bạ của tôi đã lưu số của em từ lâu rồi .

“ Sơn xì! Thi tốt nha!”

“ Ai vậy?” – mặc dù biết là em nhưng tôi vẫn hỏi

“ Trời ạ! Sơn không biết số Hiếu sao , lớp trưởng phát cho mỗi ng` một tờ danh sách sđt mà!”

“Hì..tớ k để ý ! thế Ngọc Hiếu ôn đc nhiều chưa?”


“ Ui! Tớ đang cắt phao mỏi cả tay đây! Ôn làm gì cho mệt”

“Vậy hả! Tớ cũng đang cắt phao nè ! vậy tớ cũng chúc Ngọc Hiếu thi tốt nha!”

“ Cảm ơn sơn xì! ^^!”