Đời tư Mao Trạch Đông

Chương 45

Docsach24.com
uộc khủng hoảng nông nghiệp đã chọc tức giới chóp bu trong đảng, từ nay Mao không thể hoàn toàn làm theo những mong muốn, đâm ra buồn rầu, phần lớn nằm bẹp trên giường. Phòng “Xuân Sen” ở Trung Nam Hải đang sửa chữa. Trong thời gian sửa, hai lần trong tuần vẫn tiến hành khiêu vũ ở gian khác. Khi công việc sửa chữa xong, người ta đặt một cái giường lớn trong một phòng, cạnh phòng nhảy để Mao thư giãn. Tôi thường cùng Mao đến sàn nhảy, thấy tận mắt Chủ tịch kéo các vũ nữ trẻ vào buồng mình để “thư giãn”. Nội thất trong buồng sang trọng không tưởng được. Các đồ dùng thật hoành tráng, chúc đài treo đẹp hơn hẳn trong điện Kremlin tôi đã thấy.

Đối với các cô gái trẻ được Mao chọn, phục vụ và làm vừa lòng bất kỳ yêu cầu của ông là vinh dự không gì so sánh được. Những phụ nữ lớn tuổi hơn, có học hành thường từ chối. Một số y tá phục vụ cho rằng mối quan hệ riêng với Chủ tịch phải chăng đã vi phạm nghề nghiệp của họ. Những họ cũng đồng ý và hoan hỉ khi được mời.

Bất kỳ ai làm việc cho Mao, đều được nghiên cứu, điều tra cẩn thận, thiếu nữ cũng không loại trừ. Việc nghiên cứu kiểm tra lý lịch cẩn thận đảm bảo rằng họ hoàn toàn không hại cho Chủ tịch. Tất cả họ đều gốc gác nông dân, xuất thân từ những gia đình có quan hệ ràng buộc và ơn huệ với đảng cộng sản. Đối với họ, Mao là thánh, là đấng cứu thế.

Lưu, chẳng hạn, cô gái ăn mày. Mồ côi cha từ thuở ấu thơ. Khi bố chết, sống trong cảnh bần cùng, hai mẹ con đành đi ăn xin. Cô gái lúc ấy mới 8, 9 tuổi, khi đảng cộng sản nắm chính quyền, người ta tuyển và cô đào tạo trong Đoàn văn công Không quân. Đảng Cộng sản đã cứu vớt cô.

Một phụ nữ trẻ khác, thành viên của nhóm văn công trong Tổng cục đường sắt – cũng mồ côi, con gái một “chiến sĩ cách mạng kiên cường”. Cha mẹ cô, đảng viên, đã hy sinh vì lý tưởng cộng sản. Cô ta thậm chí chưa học xong tiểu học, nhưng đảng đưa đi đào thành diễn viên múa trong đoàn văn công Tổng cục đường sắt.

Được đảng cứu vớt, giúp đỡ cũng được coi là cái vỏ bọc đầy triển vọng, nay được Mao vời tới, họ càng cho đây là sự kiện trọng đại nhất trong đời. Đối với đa số nhân dân Trung Quốc, người ta ao ước được ngắm nhìn Mao bình thản đứng trên lễ đài trên quảng trường Thiên An Môn cũng đã là một niềm hạnh phúc, một sự kiện vô cùng sung sướng mà họ chưa bao giờ được trải nghiệm. Một ít người được bắt tay lãnh tụ đã không dám rửa tay vài tuần. Khi bạn thân và người quen vượt dặm đường xa tới gặp, để mà được sờ vào bàn tay được chạm với tay Mao để hiểu cảm giác lạ kỳ họ được trải nghiệm như thế nào.

Trong thời gian Cách mạng văn hoá, thậm chí chỉ một quả xoài Mao tặng cũng trở thành phẩm vật của thánh nhân, được thờ phụng đặt lên bàn thờ. Những giọt nước từ quả xoài được hoà vào nước, bỏ lên đun sôi, coi như là thuốc thánh chữa bách bệnh. Vậy, hãy hình dung khi một cô gái được Mao mời để phục vụ, họ sẽ sung sướng đến bậc nào.

Các cung nữ chưa bao giờ yêu Mao theo ý nghĩ thông thường của tình yêu trai gái. Họ yêu Mao bởi ý nghĩ, ông là lãnh tụ vĩ đại, người thày cách mạng, vị cứu nhân độ thế. Đa số biết rằng mối quan hệ chỉ tạm thời. Tất cả các cô đều rất trẻ, tuổi đôi tám, chưa chồng. Khi Mao chán chường, hết lạc thú, họ đi lấy chồng hoặc biến khỏi đây. Chồng họ, những thanh niên trẻ tuổi trong đám lính bảo vệ hay nhân viên phục vụ, lớp người ít học, cội rễ thuộc thành phần bần cố nông.

Đi lấy chồng, phải có sự đồng ý của lãnh tụ. Việc giải quyết thường đạt được sau khi chính Mao chán ngấy. Nhưng đôi khi Chủ tịch lại muốn phục hồi mối quan hệ từng bị gián đoạn. Ngay cả các cô lấy chồng, cũng phải chấp nhận, không được chống cự. Một số không hiểu về sự ràng buộc trong mối quan hệ, lấy chồng không được ông cho phép trong khi đang quan hệ tình ái là điều cấm kỵ. Đôi khi ông muốn nối lại tình xưa một cách rất vô lý. Mao thực sự không hiểu tâm trạng, cách nhìn của các cô gái trẻ về tình yêu của họ đối với vị lãnh tụ vĩ đại, vị cứu thế khác với tình yêu trai gái như thế nào.

Chẳng có gì lấy làm lạ về việc Mao chiếm đoạt tình dục một cách tàn bạo. Một hôm có cô gái nói với tôi:

- Chủ tịch – một người rất hấp dẫn, nhưng ông không hiểu ranh giới giữa tình yêu đối với lãnh tụ và tình yêu trai gái. Thế có lố bịch không chứ?

Một cô khác, tả lại các ngón tình dục của Mao và nhận xét: “Mao vĩ đại về mọi mặt!”

Những cô gái trẻ nếm mùi sợ hãi trong hoan lạc như thế trước sự tâng bốc tình dục của Mao, cũng như trước tầm quan trọng chính trị của ông. Mao đã 67 tuổi, bước sang ranh giới của độ tuổi hoạt động tình dục suy giảm. Không phải vì tò mò, nhưng giai đoạn đó tôi chẳng thấy ông phàn nàn về chuyện liệt dương cả. Chính từ thời gian đó ông trở thành môn đồ Lão tử, người đã cho rằng tình dục không chỉ để thoả mãn, còn cần thiết để kéo dài tuổi thọ.

Khoái cảm nhất của Mao khi ân ái với vài cô gái trẻ cùng một lúc trên giường. Mao rất thích, toại nguyện khi cùng một lúc làm tình với mấy cô gái. Mao cổ vũ chuyện ân ái với nhiều người tình, ông bảo, trong lúc truy hoan như vậy, giúp sự dẻo dai và cường tráng trong quá trình giao hợp.

Lòng tin của Mao về thực hành tình dục của Đạo Lão đã bảo vệ và nâng cao sức khoẻ của ông, tôi thực sự nghi ngờ, nhưng không dám nói. Hàng tá gái trẻ, luôn sẵn sàng chờ lệnh từ hoàng cung, mang trong lòng sự tự hào được phục vụ Chủ tịch, một số cô đã không ngần ngại kể cho tôi về họ được nếm mùi như thế nào. Các cô gái không bao giờ che giấu mối quan hệ của mình. Trẻ tuổi, ít được học hành, họ đến tìm tôi vì tôi giữ trọng trách về sức khỏe của Chủ tịch, đồng thới là sếp của họ. Té ra, khi tuyển chọn các cô gái để làm tình, Mao thường đưa họ đọc trước quyển sách hướng dẫn tình dục của đạo Lão “Con đường bí mật kinh điển của thiếu nữ dạy thì”. Sách được viết theo văn phong Trung Quốc cổ, khiến các cô gái không thể hiểu nổi. Họ hỏi tôi nghĩa của những từ ấy. Trong nhiều năm tôi đã dạy những từ ngữ này chẳng phải nghiên cứu nhưng vẫn hiểu. Các cô gái rất thán phục những gì mà Chủ tịch ban phát. Một thiếu nữ đã thú nhận với tôi về quan hệ ái ân của Mao:

- Chủ tịch thật vĩ đại trong tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện chăn gối.

Hoạt động tình dục của Mao không giới hạn ở phụ nữ. Những thanh niên trẻ trong số những người phục vụ, đẹp trai và khỏe mạnh, cũng lọt vào sự chú ý của ông. Một trong số họ có trách nhiệm xoa bóp cho Mao về đêm. Mao đòi hỏi phải xoa bóp cả vùng háng của ông nữa. Tôi biết kiểu quái dị này vào năm 1960, khi một vệ sĩ từ chối thực hiện đòi hỏi của Chủ tịch.

- Đây là việc cho đàn bà, chứ không phải cho tôi – Anh chàng kể lại cho tôi trước khi rời khỏi Trung Nam Hải.

Về sau, năm 1964, tôi trở thành người chứng kiến vụ bê bối ngay trên tàu hoả của Mao. Khi một vệ sĩ thu xếp để ông đi ngủ, Chủ tịch ôm chặt lấy anh chàng trẻ tuổi này và bắt đầu vuốt ve anh ta rồi định vật xuống giường.

Đôi lần tôi cũng nhận thấy nhiều cử chỉ gần với hành động của người đồng tính luyến ái. Sau này tôi biết đó chỉ là lòng ham muốn vô độ để thoả mãn tình dục mà thôi.

Theo truyền thống văn hoá Trung Hoa, những thanh niên, chưa vợ, đẹp trai, thường đóng các vai nữ trong kinh kịch. Những người trong số họ dính líu tới việc phục vụ tình dục cho thương nhân giàu có và cho những quan chức địa phương. Tiểu thuyết khiêu dâm “Hồng lâu mộng” và “Kim Bình Mai” – những tác phẩm Mao thích – phản ánh những câu chuyện đồng tính luyến ái.

Những vệ sĩ của Mao, không phải là người đồng tính luyến ái, vì thế sự xuất hiện thường xuyên quanh lãnh tụ những cô gái trẻ hấp dẫn đã gây cho họ những vấn đề phức tạp.

Trong thời kỳ vua chúa cai trị, sự trinh bạch của các tỳ thiếp được đảm bảo, bằng cách cách ly tuyệt đối. Tất cả đàn ông, trừ vua và các tỳ thiếp, không được ở qua đêm trong khu Cấm Thành. Nhưng những vệ sĩ của Mao lại không phải hoạn quan. Họ là thanh niên nông thôn trẻ, khỏe, đẹp trai, chất phác, họ không thể chống lại sự cám dỗ về sắc đẹp của các cung nữ của Mao. Một số đã phải trả giá rất đắt cho việc này.

Một bạn tình của Mao như thường lệ, vào phòng trực ban đêm lấy thuốc ngủ cho Chủ tịch, một vệ sĩ trẻ bắt gặp, ôm eo tán tỉnh, mơn trớn làn da trắng và thậm chí còn thò tay sờ mó vào ngực cô ta.

- Đồ khốn nạn! – Cô gái kêu thất thanh, chạy đến Mao tố cáo. Chủ tịch ngay lập tức cho gọi Uông Đông Hưng.

- Thằng ngu, mày làm gì thế? Mày định vuốt râu hùm đấy à? – Uông vẻ mặt tức giận lôi tay vệ sĩ đến hiện trường.

Trong lúc Mao và Uông Đông Hưng thảo luận. “Thật khủng khiếp!” Chàng thanh niên nghèo khổ ngồi rên rỉ, cắm mặt xuống sàn nhà, ủ rũ khiếp sợ. Mao ra lệnh Uông tước vũ khí cá nhân tay vệ sĩ và tống giam. Uông tước súng nhưng kín đáo cứu tay vệ sĩ trẻ khỏi bị giam, bằng cách thuyên chuyển anh ta đi xa hẳn về phương nam, làm ở bộ phận an ninh của một thành phố miền duyên hải.

Một số vệ sĩ trẻ dính đã vào chuyện này nhưng không ai biết rõ số phận của họ ra sao.

Một lần vào sáng sớm, một vệ sĩ của Mao – chàng thanh niên 19 tuổi – đánh thức tôi. “Có chuyện khủng khiếp lắm” – anh ta sắc mặt thất thần nhắc lại, lay tôi dậy.

Chúng tôi đang ở Thượng Hải, tại khách sạn cũ Thanh Dương sang trọng, nằm giữa khu phố Pháp trước đây, Mao ở tầng trên cùng. Trước khi ông đến, toàn bộ khách sạn được giải phóng, không còn khách bên trong nữa. Một nhóm gái trẻ ở phòng bên cạnh, thay nhau ngủ với lãnh tụ bên buồng ông.

Tay vệ sĩ rót thêm chút nước sôi vào ấm trà của Chủ tịch, không nghĩ ngợi gì cả, nhìn thoáng qua giường Mao. Anh chàng vệ sĩ mới chuyển đến, vẫn chưa biết chuyện đời tư của Mao. Anh ta bảo, không biết trong buồng Chủ tịch có gái. Không trông thấy tận mắt, chỉ thấp thoáng qua khe hở của bức rèm lụa che cửa buồng Mao, anh nghĩ mình là vệ sĩ có quyền vào kiểm tra.

- Tôi vừa bước vào, cô ta ngã từ giường xuống đất – tay vệ sĩ hổn hển – Cô ta trần như nhộng! Tôi hoảng quá, chuồn luôn. Tôi phải làm gì bây giờ?

Anh chàng vệ sĩ cho rằng vì nhìn thấy anh, cô ta sợ quá nên ngã lăn xuống sàn.

Ngồi dậy bên mép giường, tôi tỉnh hẳn, động viên chàng thanh niên bình tĩnh, hỏi:

- Nói cho tôi nghe, Chủ tịch nhìn thấy anh không?

- Tôi không biết nữa – anh ta trả lời – Tôi chạy ngay, khi nhìn thấy cô ta.

Tôi thật sự lo. Sự hoang tưởng của Mao mỗi ngày một tăng lên, tính cách của ông ngày càng bất thường. Tôi không hình dung ra, ông sẽ làm gì nếu biết tay vệ sĩ nhìn thấy hai người trên giường.

Tay vệ sĩ bắt đầu khóc lóc, hoảng hốt:

- Tôi mới đến – anh ta khẳng định – Không ai nói cho tôi, khi nào có thể vào buồng của Chủ tịch, khi nào không thể. Tôi không biết rằng ở đây lại xảy ra….

Anh chàng muốn tôi xác nhận anh ta hoàn toàn vô tình, không cố ý.

Tôi đảm bảo với anh, tôi sẽ làm chứng, nhưng nhắc, trong tương lai, cần cẩn thận hơn trước khi vào buồng lãnh tụ. Tôi bảo:

- Chỉ vào khi Chủ tịch gọi mới vào, không gọi đừng vào. Nếu không người ta có thể nghĩ anh là gián điệp nữa đấy.

Anh chàng vệ sĩ muốn xin nghỉ ngay lập tức khỏi Nhóm Một, nhưng bây giờ bắt buộc phải quay về chỗ Chủ tịch vì đang giờ trực, quy tắc đòi hỏi vệ sĩ ngày cũng như đêm phải bên cạnh Mao.

Khi tay vệ sĩ quay về, Mao và cô gái trẻ vẫn còn to tiếng với nhau. Anh ta đứng ngoài cửa tin rằng họ đang cãi nhau vì chuyện anh nhìn thấy. Nhưng Mao trông thấy, bảo anh ta vào, cô gái vẫn đang cằn nhằn. Mao muốn tay vệ sĩ trở thành người làm chứng chuyện này. Chẳng bao lâu anh chàng này hiểu cái gì đã xảy ra.

Hoá ra trước khi anh vệ sĩ bước vào, hai người đang cãi vã. Cô tỳ thiếp gặp một thanh niên, muốn lấy làm chồng. Nhưng Mao không đồng ý. Cô ta càng vật nài, Chủ tịch lại càng lắc đầu. Cô gái cuối cùng tức giận đến mức buộc tội Mao cư xử theo kiểu tư sản thối nát, dùng cô để thoả mãn dục vọng của mình. Mao giận dữ đến mức hất cô ra khỏi giường. Điều này xảy ra đúng lúc tay vệ sĩ bước vào phòng. Tuy nhiên hai người này vẫn cãi nhau, không để ý tới anh ta.

Uông Đông Hưng được thông báo vụ việc. Mao đòi nhanh chóng tổ chức cuộc họp bộ máy của ông, yêu cầu kiểm điểm phê bình cô gái một cách khắt khe nhất.

Nhưng sự gần gũi lâu dài với Mao làm cô nhân tình không sợ. Cô tuyên bố, nếu tổ chức họp, cô sẽ kể toạc tất cả sự thật về mối quan hệ với Chủ tịch, sẽ kết tội ông mang tính cách bọn tư sản. Uông lâm vào thế khó xử. Ông không thể trái lệnh Mao, nhưng lại sợ vụ bê bối vỡ lở trước công luận. Không thể nghĩ điều gì tốt hơn, Uông cầu cứu tôi.

Tôi nói chuyện với cô gái, cố tìm ra lối thoát đối với Mao cũng như đối với cô. Tôi bảo, những lời buộc tội công khai của cô cũng chẳng dẫn tới cái gì tốt hơn, cô không thể làm gì được họ. Cô gái vẫn nước mắt đầm đìa, tức giận, nhưng sau một hồi nói chuyện, cô ta đồng ý trong cuộc họp phát biểu trước các nhân viên, nhận thiếu sót và xin lỗi Mao.

Mao chấp nhận sự tự phê bình của cô. Nhưng điều này không mang lại cho cô gái trẻ điều gì tốt hơn. Mao dù thế nào chăng nữa không cho phép cô đi lấy chồng. Chỉ tới năm 1966, sau khi bắt đầu Cách mạng văn hoá, cô mới được kết hôn với người yêu. Mối quan hệ giữa hai người không còn nồng ấm như trước sau khi xảy ra vụ việc, còn Mao hướng sự chú ý tới cô khác trong Đoàn văn công Tổng cục Đường sắt, ông quen trong một buổi khiêu vũ ở Trung Nam Hải.

Cô bạn gái mới của Mao trong buồng ngủ của ông ngày cũng như đêm mỗi khi Giang Thanh đi vắng. Ngủ cùng với ông và chờ đến khi ông tỉnh dậy, mang đồ ăn, trà, lau cho ông bằng khăm tẩm nước nóng. Mao bắt đầu mang cô theo trong các chuyến công du. Quan hệ của họ trở nên công khai đối với lực lượng an ninh và nhân viên phục vụ khách sạn, đáng lẽ không nên để những người này biết chuyện.

Việc cần thiết giữ bí mật làm cô gái trẻ đau khổ. Cô ta hỏi tôi:

- Tình yêu và cuộc sống là thế này à? Tại sao lại nửa kín, nửa hở, nửa bí mật, nửa công khai!

Dù sao chăng nữa sự gần gũi với Mao làm cô trở nên vênh váo, kiêu căng, vì tin rằng được Mao chọn làm tỳ thiếp cho phép cô có những đặc ân hơn người khác. Cô ta quên mất sự cần thiết phải giữ bí mật, cấm công khai khoe khoang mối quan hệ đặc biệt của mình với lãnh tụ.

Trách nhiệm của Uông Đông Hưng bảo vệ che dấu những khiếm khuyết của Mao. Uông cần phải chặn trước việc tiết lộ đời tư của Chủ tịch. Bộ máy và các thư ký riêng của Mao, biết phải giữ im lặng. Nhưng chẳng thể mong người không nằm trong Nhóm Một cũng làm như vậy. Uông không muốn động chạm đến uy danh Chủ tịch. Ông chỉ muốn sao cho phụ nữ trong thời gian công du với Mao nên ở trong phòng riêng của họ.

Nhưng Uông không thể trực tiếp nói ra điều này, sợ cơn giận dữ của Chủ tịch. Để giải quyết vấn đề, Uông sử dụng một tay vệ sĩ 19 tuổi chất phác, giải thích cho Mao. Trong một chuyến đi, anh chàng vệ sĩ thực hiện nhiệm vụ được giao và Mao, thật đáng ngạc nhiên, lại đồng ý bắt cô gái hay bép xép kia ở phòng bên cạnh. Nhưng chàng trai trẻ đã làm Mao bối rối, lo lắng đến mức người ta điều anh ta đi khỏi Trung Nam Hải.

Cô nhân tình mới lại giới thiệu Mao môt cô gái khác. Mối quan hệ của cô với Chủ tịch giờ đây chuyển sang tính chất gia đình, cô này thậm chí còn tổ chức cuộc gặp chiều theo ý của lãnh tụ với vài cô gái trong họ hàng thân thuộc. Một trong các cô ấy, trong dàn đồng ca kinh kịch, làm Mao chán, cô ta hết vẻ trẻ trung lại không đẹp, nhưng ông lại mê mẩn em gái cô ta.

Tháng 12-1961 Mao mời tôi dự tiệc khi chúng tôi ở Vô Tích. Ở đó có cả cô nhân tình của ông, em gái và em rể cô, một quân nhân. Khi chúng tôi thưởng thức những món ăn ngon trong bữa tiệc, không thấy báo hiệu dấu vết gì của điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chỗ tổ chức tiệc trong cảnh điền viên, không khí ngào ngạt hương thơm của hoa mai. Ngay khi bắt đầu tuyết rơi, bầu trời mù mịt. Nơi đây nổi tiếng cá ngon, chè và tơ lụa. Những bãi dâu mà lá của nó người ta dùng để nuôi tằm mênh mông bát ngát.

Cô em gái của tình nhân Mao dù đã có chồng bên cạnh, cũng chẳng có nghĩa gì đối với Mao. Cả người chồng cũng không cảm thấy nhục nhã về sự chiếm đoạt của Mao. Tay chồng ngưỡng mộ Mao, hiến vợ mình cho lãnh tụ, còn hơn là không được đặt chân vào bậc thềm thăng tiến. Cuối bữa tiệc Mao bảo tay chồng về nhà, giữ hai chị em cô gái dự các buổi giải trí của mình trong thời gian gặp thị trưởng Thượng Hải Kha Thanh Thế và bí thư tỉnh An Huy Tăng Huy Sinh.

Thậm chí Uông Đông Hưng cũng thấy nhục, nổi xung:

- Nếu mẹ cô gái còn sống, Chủ tịch chắc cũng ngủ với bà ta? – Uông giận dữ văng ra. Tuy nhiên câu chửi rủa lạ lùng nhất của Uông không nhằm vào Mao, mà vào tay quân nhân – thằng chồng mọc sừng – Nó đã bán vợ mình cho Mao!

Uông xem cuộc phiêu lưu tình dục của Mao như là sự đấu tranh với cái chết. Chủ tịch đang vật lộn với tuổi tác. Có một lần, Uông nói với tôi như vậy.

Uông ngạc nhiên:

- Có thật là Mao sợ chết đến nỗi cố gắng nằm trong vòng tay đàn bà càng nhiều càng tốt không?

Phần đông các cô gái ngả vào tay Mao đều là các cô gái ngây thơ, trinh trắng. Sau vài năm, tôi nhận ra những hiện tượng kỳ quái lặp đi lặp lại. Sau khi được Mao đưa lên giường, họ trở lên tha hoá. Đòi hỏi về xác thịt, tính cách kỳ cục của Mao chính là nguyên nhân gây sự sa đoạ này. Chính vì sự hèn hạ vì tình của Mao đã làm hư hỏng các cô gái. Sau khi ân ái với ông, các cô gái trở nên kiêu căng, lố bịch. Họ, những kẻ ít học, vô nghề nghiệp, xuẩn ngốc, không có tương lai, nhưng lại cố gắng sử dụng mối quan hệ với Mao, để khẳng định sự chơi trội của mình với người khác. Họ tiến thân theo con đường ấy! Trong thời kỳ Cách mạng văn hoá, thậm chí một số cô gái đã bị Mao loại bỏ vẫn dùng mối quan hệ đặc biệt trong quá khứ với Chủ tịch để kiếm chác quyền lực.

Nhìn lại, nhiều cô gái trẻ ngây thơ, trong trắng đã trở nên hư hỏng, tha hoá, khi quan hệ với Mao, tôi bắt đầu nghĩ ngay cả Giang Thanh trải qua con đường cũng giống thế. Có thể, sự thật cuộc đời của Giang Thanh hoàn toàn khác khi còn ở Diên An, kể cả thời kỳ đầu kết hôn với Mao. Và cũng có thể, Mao đã làm Giang Thanh hư đốn.

Bệnh hoa liễu – bạn đồng hành của những hoạt động tình dục dâm loạn. Chỉ cần một cô gái nhiễm khuẩn đường âm đạo có thể lây lan ra nhiều người. Những diễn viên múa trong đoàn thường mặc chung quần áo, tôi ngờ rằng chỉ một phụ nữ bị bệnh sẽ lây lan sang cho nhiều người khác nếu mặc chung quần lót. Viêm nhiễm vùng âm hộ, nói một cách nghiêm túc, không phải bệnh hoa liễu, nhưng một người phụ nữ nhiễm bệnh sẽ đổ bệnh khi qua đêm với bạn trai. Người đàn ông này có thể đổ bệnh cho những phụ nữ khác. Căn bệnh thường mang lại sự khó chịu cho phụ nữ, nhưng nó lại không biểu lộ chứng bệnh ở đàn ông, anh ta như vậy trở thành người mang bệnh nhưng không lại biết mình mang mầm bệnh.

Một cô bạn tình của Mao bị nhiễm bệnh, ông bị lây bệnh ngay, ông lây lan sang các tỳ thiếp khác. Mao gửi các cô đến tôi điều trị.

Các cô gái lại tự hào về chuyện này. Căn bệnh do Mao truyền sang là dấu hiệu của sự ngưỡng mộ, một bằng chứng mối quan hệ gần gũi của họ. Họ cũng tự hào được tôi điều trị. Là bác sĩ riêng của Chủ tịch, tôi có quyền dùng những thuốc tốt nhất, mới nhất, hiện đại nhất được nhập từ phương Tây để chữa bệnh cho họ.

Việc điều trị không giải quyết được vấn đề triệt tận gốc nguồn bệnh, vì rằng bản thân Mao là người mang mầm bệnh. Việc lây lan bệnh chỉ có thể ngăn chặn được nếu Mao được chữa trị. Để đạt được điều này trong thời gian điều trị, Mao không được quan hệ tình dục với phụ nữ.

Nhưng Chủ tịch chỉ giễu cợt trước đề nghị của tôi. Như mọi lần, ông cũng tuyên bố rằng bác sĩ luôn phóng đại, thổi phồng mọi thứ. Tôi giải thích rằng ông mang mầm bệnh, thậm chí chính bản thân ông cũng không nhận thấy sự mẫn cảm khó chịu nào cả.

- Nếu chẳng gây cho tôi đau đớn, khó chịu, cũng chẳng cần chữa đã sao nào. Vì sao anh lại cứ lo lắng về điều ấy đến thế nhỉ?

Tôi vẫn nài nỉ, chỉ cho ông rõ, cái gì xảy ra nếu Giang Thanh bị lây bệnh.

Mao thú vị khi nghe tôi nói. Vừa cười, tay vừa vung lên, nét mặt tươi tỉnh, bảo:

- Điều này không bao giờ xảy ra cả. Tôi bảo Giang Thanh từ lâu, tôi già quá rồi không thể quan hệ tình dục được nữa. Cả hai đã lâu không ăn nằm với nhau.

Tôi đề nghị Mao ít ra cũng phải tắm rửa. Ông chỉ lau người bằng khăn nước nóng mỗi đêm, dứt khoát không chịu tắm. Thực tế Mao chẳng bao giờ tắm rửa sạch sẽ. Cả lần này, ông cũng không chấp nhận đề nghị của tôi.

- Tôi tắm rửa bằng dâm thủy của các phụ nữ.

Mao cắt ngang, để tôi biết rằng cuộc nói chuyện chấm dứt.

Có thể, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm với “người cầm lái vĩ đại”. Mao theo đuổi sở thích tình dục theo ảo giác của triết lý Đạo Lão, sự nhơ nhuốc bẩn thỉu của Mao tàn phá, huỷ hoại biết bao cô gái ngây thơ, nhẹ dạ mà tôi chứng kiến.

Nhưng phải làm một cái gì đó, tôi cần phải tìm cách ngăn ngừa lây lan của bệnh. Ít ra tôi cũng tin khăn trải giường, khăn tắm trong nhà khách, nơi Mao nghỉ phải được tiệt trùng. Việc tẩy trùng khăn trải giường được coi là biện pháp bảo vệ sức khỏe Chủ tịch, tôi giải thích lý do để giấu kín bí mật.

Tôi kín đáo nói chuyện riêng với nhân viên Nhóm Một, khuyên họ chỉ sử dụng khăn cá nhân, tránh dung khăn chung. Tôi hướng dẫn họ sát trùng giường và khăn lau cho Mao kín đáo và khéo léo để ông không nhận ra điều này.

Nhưng Mao vẫn mang mầm bệnh ấy tới ngay ông qua đời.