Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 14

Chúng tôi đi đến một nhà hàng, à không, đây cũng không hẳn là nhà hàng mà chỉ là một quán ăn hơi lớn một chút. Hắn dù là một giám đốc giàu có nhưng không tiêu tiền lãng phí như họ. Tôi rất vinh hạnh khi dán lên người hắn hai chữ"Keo kiệt".

Vì đây là trung tâm thành phố, rất nhiều nhà hàng mọc lên, chỉ có quán này là thuộc tầm vừa vừa nên rất ít khách đến. Tôi thích những nơi như thế này, càng ít người càng tốt, bản thân mình đỡ phải cảm thấy cô đơn.

Hắn đưa tay ra kéo ghế cho tôi ngồi, tôi rất phối hợp ngồi xuống như đã bàn với nhau từ trước. Hắn cũng ngồi bên cạnh tôi. Hí hửng cầm menu chọn ra đều là món thịt ngọt. Không phải chia tiền năm mươi năm mươi sao, ít nhất đi với hắn tôi phải ăn thật nhiều thứ mình thích ấp ủ bấy lâu nay.

Hắn nhìn tôi rồi cười khẽ:"Em vẫn như cũ, rất thích ăn đồ ngọt"

"Cái gì mà thích ăn đồ ngọt, đây là lần đầu tiên tôi ăn trước mặt anh. Đúng là miệng lưỡi đàn ông ngọt hơn mía" Tôi bực mình nhìn chằm chằm hắn.

Hàng lông mày Đình Minh Tuệ hơi nhăn lại rồi giãn ra, cúi đầu nói:"Chiều nay là có bản thảo game, em đem về xem kĩ còn có lỗi nào không, sáng sớm mai đưa tôi duyệt"

Tôi hớp một tí nước:"Tại sao lại là tôi, mấy việc này tôi không giỏi, anh đưa người khác làm đi"

"Làm hay là trừ lương"

"...." Tôi xụ mặt xuống không nói chuyện với hắn. Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm cái gì. Giao bản quyền cho tôi xử lý chẳng khác gì hắn giao luôn cả công ty. Tôi chỉ là một biên tập viên nhỏ nhoi, chỉ có mong ước sống như thế này qua ngày. Nhưng từ khi hắn về tất cả mọi thứ đều bị xáo trộn, cái gì mà kí ức thời xưa, cái gì mà quen quen biết biết. Tất cả chỉ là lừa gạt, hắn cố tình muốn trừ lương tôi thì đúng hơn.

"Đại nhân gia ngày đừng có chuyện gì cũng tiền tiền tiền có được hay không"


"Tiết kiệm vì xã hội"

"Thật là nói mà không biết ngượng mồm"

"Có đồ rồi, ăn đi"

Tôi nhìn về phía bàn biết bao nhiêu là đồ ăn, suýt chút nữa chảy nước miếng. Không đỉ ý ai đó đang ngồi bên, cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn bỏ trong bát mình. Hắn lấy khăn giấy lau vết mỡ còn bên môi của tôi rồi khẽ cười:

"Ăn từ từ, không ai dành của em đâu"

Động tác hắn rất nhẹ nhàng, nhìn cánh tay cầm khăn đưa tới bên môi mình tin khẽ lệch đi một nhịp. Lúng túng đẩy hắn ra:"Anh cũng ăn đi, không tôi dành hết bây giờ".

"Ừ" Hắn khẽ nói rồi ăn rất tao nhã, không khí bỗng dưng ngưng động. Tôi ăn rất ngon, hầu như món nào cũng vậy. Bây giờ tôi mới biết không phải Đình Minh Tuệ sợ tốn tiền mới vào đây. Chính là món ăn nơi đây làm hắn muôn vào. Bỗng dưng có một tiếng nói ở đầu xa. Tai tôi từ nhỏ không bị nhiễm với âm thaanh bên ngoài nên nghe rõ hơn người thường. Tôi nhận ra đó là giọng nói của Triệu Mẫn.

"Chúng ta qua bên kia đi, quán này nhỏ quá đồ ăn chắc cũng không nggon đâu"

"Anh đã từng ăn ở đây rồi, đồ ở dây không tê, đi vào đây"

Giọng nói trầm thấp vang lên làm tay cầm đũa của tôi run run. Đình Minh Tuệ ngồi một bên cảm thấy khác thường liền hỏi:"Sao không ăn nữa? No rồi?"

Tôi lắc đầu. Sức ăn của tôi rât lớn. Đâu có thể bị vài món này làm cho tôi no sao.

Đình Minh Tuệ liền chú ý bóng dáng của hai người đi vào liền hiểu ra. KHi họ đến gần hắn liền ôm lấy đầu tôi để tôi tựa đầu vào vai hắn che đi khuôn mặt mình. 

Tôi giật mình, trái tim nhảy loạn lên, trong lòng tôi không biết phải nên làm thế nào. Bước chân càng gần đến đây rồi dừng lại, xong tiếp tục đi. Khoảnh khắc đó làm tim tôi sợ hãi đập thình thịch.


"Họ đi rồi"

"..." Tôi vẫn đứng yên bất động, nhìn đồ ăn mà tôi cảm thấy không ngon nữa. Tôi hiện tại cần tìm một chỗ để suy nghĩ.

Hắn nhận ra khẩu vị của tôi không tốt đành nói:"Về thôi"

"..." Tôi như người mất hồn bị hắn kéo đi, không muốn để ý đến hai người bọn họ. Ánh mắt tôi liền quay lại nhìn thì bị một bàn tay to lớn kéo lại. Đình Minh Tuệ lạnh lùng nói:"Không muốn đau lòng thì đừng có nhìn"

Tôi cười khổ. Sao lần nào tôi đau lòng đều là có hắn ở bên. Là hắn sắp đặt trước hay chỉ là trùng hợp, nghe lời hắn nói tôi liền biết hai người bên kia thân mật đến cỡ nào nhưng bản thân mình lại cố chấp phủ nhận. 

Cứ cho rằng tôi ích kỉ, những tôi cũng không phải là người dễ dãi dễ dàng đem thứ mà mình yêu thích dâng tặng cho người khác. Người thì ngồi không hưởng lợi, người lại bị mất đi món đồ mình yêu thích. Điều này thật không công bằng.

Vì đây là giữa trưa Đình Minh Tuệ đưa tôi đến công ty, hắn thả tôi trên xe rồi đi vào phòng làm việc của hắn. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tôi cũng chẳng buồn dò xét suy nghĩ của hắn. Tựa đầu vào ô cửa, nhắm chặt mắt lại nhớ đến lời hắn hứa tối qua rồi khẽ cười chua chát. Rõ biết lời hứa là thứ không đáng tin mà vẫn cứ cố cắm thân vào. Là mình tự hại mình, trách gì ai đây.

Tôi ngồi đây đến trời tối, khi bàn chân tê rần lên đau đớn tôi mới ngẩn người. Tiếng mở cửa xe vàng lên, Đình Minh Tuệ rất nhanh ngồi vào trong đem theo cái đĩa đưa cho tôi bảo tôi về xem. Tôi nhận lấy rồi nhìn ra ngoài.

Bây giờ tôi mới biết vì sao hắn thích nhìn chiếc bàn như vậy, có lẽ đây là do thói quen hoặc là tại vì bản thân hắn giống tôi lúc này, trong đầu tràn đầy suy nghĩ đến nỗi không muốn nhìn vào một thứ gì khác.

Thấy tôi không có động tĩnh, hắn thở dài lái xe đi, không ai nói với ai một câu, không khí yên lặng hẳn. Tôi thấy khu nhà nhỏ quen thuộc, đợi dừng xe rồi thẫn thờ mở cửa tự bước ra.

"Nếu tôi đến sớm hơn hắn, chắc chắn em sẽ không phải chịu khổ thế này"

Tôi quay đầu lại nhìn hắn. Vẫn khuôn mặt lạnh lùng như cũ, đôi môi mím chặt như thể lời vừa nãy không phải là do hắn nói. Tôi cũng không thèm để tâm đến hắn đang muốn làm gì. Chỉ quay đầu bước vào trong nhà. Tôi đoán đêm nay Thẩm Nhật Minh lại đến, tôi không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện với hắn nữa. Hôm qua như một giấc mộng, hôm nay là hiện thực đau đớn. Nhiều khi tôi ước rằng bản thân mình sẽ mãi chìm đắm trong giấc mộng hão huyền đó còn hơn phải đối mặt với nhiều áp lực như thế này!

Cầm đĩa CD trên tay tôi liền đi vào phòng, nhìn sắc trời cũng đã tối chắc Thẩm Nhật Minh và Triệu Mẫn đi chơi với nhau xong. 

Tôi mở phòng rồi đóng lại như tự giam lỏng bản thân mình, cho thêm không gian để suy nghĩ. Thả cái đĩa trên bàn rồi trùm chăn kín người. Thật sự rất mệt mỏi.


Đầu óc tôi xoay vòng vòng như chóng chóng rồi chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu nghe tiếng gõ cửa làm tôi giật mình. Đêm khuyu rồi còn ai vào đây nữa. Đồng hồ cũng chỉ nữa đêm rồi còn gì?

Vói tay bật điện lên, mở cửa, thấy thân hình cao lớn đứng trước mặt làm tôi ngẩng đầu lên nhìn. Mắt tôi như phủ một tầng sương mù dày đặc nhìn người trước mắt như mờ mờ ảo ảo. Tim tôi lại quặn thắt đau đến nghẹt thở, tôi ghét cái cảm giác này đành quay người tính đóng cửa.

Thẩm Nhật Minh nhanh tay hơn một bước chặn cửa lại, đương nhiên sức của tôi không bằng sức của hắn. Tôi mở to mắt lên nhìn, giọng nói có vài phần nặng nề:"Khuyu rồi anh đến đây làm cái gì?"

"Hôm nay anh đến đưa đồ ăn cho em, thấy em từ trong xe Minh Tuệ đi ra anh liền đợi hắn đi rồi mới vào"

Tôi mở to mắt ngạc nhiê, nhìn hắn nói năng lưu loát như vậy chắc chắn là thật:"Anh nói Đình Minh Tuệ bây giờ mới rời đi"

"Ừ" Thẩm Nhật Minh quan tâm nhìn tôi, đôi mắt sâu hun sút không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Tôi hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, dù sao hắn làm cho tôi rất nhiều thứ. Hôm nay còn vì tôi mà trả tiền cơm, tôi không cần trả đồng nào, điều này làm tôi rất vui mừng. Nhưng nghĩ đến lúc trưa, khuôn mặt tôi lại tối sầm lại, cố gắng đẩy cửa:"Vậy hết chuyện rồi, anh về đi"

Thẩm Nhật Minh nghĩ tôi không tin, đưa bao cơm đã lạnh ngắt từ lâu cho tôi, khuôn mặt khổ sở nói:"Đây này, em xem, hôm nay anh vì em mà đi mua cơm rồi ngồi đợi rất lâu đấy".

Quả thật là tôi chưa ăn tối nhưng nhìn đống cơm trên tay hắn, hắn chắc đi ăn với Triệu Mẫn rồi mua cho tôi, muốn coi tôi là người thứ ba hay sao.

"Hôm nay tôi ăn với Minh Tuệ rồi, không cần anh lo"

Thẩm Nhật Minh bỗng nổi đóa, nắm chặt bả vai tôi nặng nề nói:"Em ăn với hắn?"

"Ừ" 

"Ăn ở đâu?"


"Ở công ty" Tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời. Tôi không muốn nói là tôi đã gặp hắn. Tôi xác nhận là tôi đang ghen, nhưng người đàn ông khi yêu một người phụ nữ thật lòng thì đừng làm cô ấy ghen như vậy.

"Đừng dây dưa với hắn, anh đã bảo là hắn không phải người tốt"

Tôi bực mình hất tay hắn ra, hốc mắt đỏ lên:"Tôi với hắn thì liên quan gì đến anh"

Hắn thở dài rồi cười, nụ cười rất buồn:"Hôm nay anh đi mua đồ ăn thấy hắn đang ôm một cô gái"

"..."Tôi nhìn sâu trong mắt hắn, đây không phải Thẩm Nhật Minh tôi quen. Thẩm Nhật MInh của tôi có tâm tư rất đơn thuần, cảm xúc gì cũng hiện rõ trên mặt, thấy tôi mắng là lúng túng còn có...hắn không biết nói dối.

Tôi và Đình Minh Tuệ làm cái gì, tôi biết rõ. Mới đầu tôi còn nghi ngờ chuyện này do hắn sắp đặt ai ngờ lại không phải. Rốt cuộc Thẩm Nhật Minh luôn nói xấu Đình Minh Tuệ là vì cái gì?. Tại sao hắn lại tìm tôi lúc nửa đêm nói những lời vô bổ này? Hắn đi cùng Triệu Mẫn, lại tìm đến tôi, tôi nhìn thấy rõ hắn để mặc Triệu Mẫn muốn làm gì thì làm. Trong mắt còn có sự cưng chiều còn Triệu Mẫn cũng thích hắn. Còn tôi, rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ thứ ba trong mắt mọi người.

Nhìn thấy tôi không nói cái gì, liền nghĩ tôi đang đau lòng. Tay hắn nắm vai tôi càng mạnh, đôi mắt đau khổ nhìn tôi:"Ngọc Hân, chỉ để ý đến tôi thôi, có được hay không?"

"..."Tôi ngước mắt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hơn, suýt chút nữa nước rơi xuống. Cái này tôi nên nói với hắn thì đúng.

"Đừng quan tâm đến hắn nữa" Giọng nói rất tội nghiệp, tôi bỗng dưng ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào nói.

"Thẩm Nhật Minh, tôi thích anh"

Hắn bỗng khựng lại rồi gật đầu:"Tôi biết, tôi cũng vậy"

Tôi cười mỉa mai:"Vậy nên đừng bao giờ đùa giỡn với tình cảm của tôi"

Thẩm Nhật Minh không hiểu, nhưng hắn lại gật đầu chắc chắn, rất cam đoan với những gì mình đang nói. 


"Tôi hứa, nhất định sẽ không để em chịu tổn thương"

Tôi thở dài thả hắn ra, quay người vào trong rồi nói:"Anh về đi"

Thẩm Nhật Minh nhìn tôi thật sâu chỉ thấy bóng lưng lạnh lẽo của tôi đành thở dài. Bàn tay vươn ra muốn kéo tôi lại nhưng chỉ có giữa chừng rồi rút về, bây giờ mới đồng ý đi, để lại bao cơm nguội lạnh trên bàn, tôi vô thức nhìn. Nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt khiến mắt tôi đau nhức. Vô thức ôm ngực mình khuỵu xuống nền nhà. Thẩm Nhật Minh, anh đã hứa với tôi ba lần, lần thứ ba này anh không thực hiện được, từ này về sau, tôi và anh, ân đoạt nghĩa tuyệt.