Tôi đã từng nghĩ rằng lời hứa là thứ sẽ trường tồn vĩnh viễn. Bất kể hắn là ai, hắn là người như thế nào hay kể cả hắn là một người xa lạ. Khi hắn thốt lên câu hứa là tôi tin cả một đời. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện tôi bỗng dưng nhận thấy rằng. Lời hứa là một thứ ăn không được nuối cũng không trôi, là một thứ cứ nghẹn mãi trong cổ họng làm người ta đau đớn nhưng chẳng bao giờ biến mất. Ôm lấy lời hứa như ôm lấy đau thương. Vậy nên, sau này sau này nữa, nếu có ai đó thốt lên câu hứa với tôi, tôi sẽ xem nó như là một câu nói đùa. Một câu nói đùa dành cho đứa con nít.
Bỗng dưng hôm nay bản thân tôi lại khóc nấc lên như một đứa trẻ. Bấu chặt chân mình mà khóc. KHông quan tâm Đình Minh Tuệ đang ngồi một bên, không quan tâm ánh mắt hắn nhìn tôi như thế nào, không để ý đến hình tượng của tôi ra sao Tôi chỉ biết bản thân mình rất buồn. Thật sự rất buồn.
Tôi từng coi Thẩm Nhật Minh như cả thế giới của mình, tôi đã từng tin hắn, tin lời hắn nói, tin lời hắn hứa tin mọi thứ đang xảy ra xung quanh hắn và bây giờ tôi tin hắn không yêu tôi là thật!
Tôi đã từng nghĩ rằng lời hứa là thứ sẽ trường tồn vĩnh viễn. Bất kể hắn là ai, hắn là người như thế nào hay kể cả hắn là một người xa lạ. Khi hắn thốt lên câu hứa là tôi tin cả một đời. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện tôi bỗng dưng nhận thấy rằng. Lời hứa là một thứ ăn không được nuối cũng không trôi, là một thứ cứ nghẹn mãi trong cổ họng làm người ta đau đớn nhưng chẳng bao giờ biến mất. Ôm lấy lời hứa như ôm lấy đau thương. Vậy nên, sau này sau này nữa, nếu có ai đó thốt lên câu hứa với tôi, tôi sẽ xem nó như là một câu nói đùa. Một câu nói đùa dành cho đứa con nít.
Lời hứa ấy vẫn vang vảng bên tai, câu nói ấy vẫn vang vảng bên tai. Bây giờ tôi nghĩ lại thật nực cười, hắn thích tôi là xem tôi như tri kỉ còn bản thân tôi lại cố chấp rằng đó là tình yêu. Hắn không sai mà do tôi sai. Tôi sai về tất cả, về sự ảo tưởng mà bản thân tự nhận lấy.
Tôi lo sợ hơn là đau lòng, tôi sợ sẽ mất đi hắn, tôi sợ sẽ không gặp lại được hắn. Tôi sợ hắn sẽ ghét bỏ tôi như họ. Triệu Mẫn là người như thế nào tôi không biết, nhưng bố mẹ, Đóa Thành là người như thế nào tôi là người rõ nhất. Họ ghét tôi, suốt quãng đời còn lại họ sẽ không cho tôi yên ổn.
Một bàn tay mát lạnh nhưng lại ấm áp nắm lấy tay tôi như là an ủi. Tôi đưa đôi mắt sưng húp nhìn hắn. Hắn vẫn lạnh lùng quay đầu đi trnhs ánh mắt của tôi. Rõ là an ủi nhưng lại cố che giấu, bỗng dưng tôi lại thấy hắn là người tốt. Không cần thể hiện ra mặt vẫn lẳng lặng quan tâm người.
Tôi nghẹn ngào nấc lên từng tiếng:"Tôi muốn về nhà"
Về nhà là về phòng của tôi, ai ngờ hắn hiểu lầm lái thẳng một mạch về nhà hắn. Tâm trạng tôi rối bờ không chịu xuống xe. Đưa đầu dựa vào cửa kính đôi mắt vô hồn nhìn con đường kia.
Đình Minh Tuệ nhàm chán nhìn tôi:"Rốt cuộc cô buồn vì cái gì?"
Tôi buồn vì cái gì? Đúng rồi, tôi đã khóc rất nhiều, tôi như suy sụp đi nhưng tất cả rốt cuộc là vì cái gì. Bố mẹ đối xử với tôi như vậy bấy lâu tôi không hề buồn, họ cười nói với người ngoài rốt cuộc liên quan gì đến tôi mà tôi phải buồn. Hay là vì Thẩm Nhật Minh với Triệu Mẫn. Họ là một đôi, trong tâm tôi đã biết từ lâu những ẫn cố chấp phủ nhận. Đúng vậy, tôi buồn vì sự cố chấp của mình.
"Cô tự đi hay tôi bế ra ngoài"
"..." Tôi cũng không còn hơi sức để nói chuyện. Mặc hắn làm gì thì làm.
Đình Minh Tuệ bế tôi lên đi vào trong nhà. Nhà của hăn rất rộng lại thoáng mát. Màu chủ yếu của hắn là màu trắng, căn nhà màu trắng sạch sẽ kết hợp với cây cỏ nơi đây tạo nên khung cảnh vừa hài hòa lại rất sang trọng. Hắn đặt tôi lên ghế sofa đến lấy nước chon tôi uống.
Nhìn vào cái ly trong suốt lại lưng chừng nước kia tôi cũng chẳng buồn uống. Nhắm chặt mắt lại yên tĩnh ngồi trên ghế. Co hai chân lại để một chỗ lấn áp cái run rẩy trong lòng.
Tôi biết giám dốc hôm nay rất dịu dàng, chuyện của tôi hắn biết tất cả nhưng chuyện của hắn một chút tôi cũng không để ý. Hắn biết tôi, biết gia đình tôi, biết tất cả mọi thứ xung quanh tôi, Hắn có lấy được hình ảnh từ camera trong nhà là điều bình thường. Giám đốc của một công ty IT biết những thứ này không phải là lạ. Hắn có quen tôi từ trước, hắn bảo tôi mất trí nhớ, chắc chắn hắn đã nhận ra tôi khi tôi nói tên của mình cho hắn biết nhưng những gì hắn nói tôi muốn tin nhưng lại không dám. Sợ bản thân mình lại ảo tưởng rồi tự mình đau lòng.
Nghĩ đến đây tim mình lại đau âm ỉ, mắt đã khô bây giờ lại ướt.
Đình MInh Tuệ bỏ mặc tôi ở đây rồi đi, không biết hắn đi đâu. Tôi cũng lười để ý.
Đầu của tôi mắt đầu choáng váng, con người bỗng dưng lạnh, cảm nhận trên người mình có một tấm chăn nhưng vẫn không đủ ấm. Mắt tôi đau đớn cố mở mắt nhưng lại không thể. Bàn tay run run bấu chặt.
Tôi biết mình bị sốt rồi, tôi hết hiếm khi đổ bệnh nhưng đổ bệnh rồi là rất nặng. Tôi bị sốt liền một tuần mới khỏi, lần này cũng không ngoại lệ.
Ý thức dần trống rỗng, bản thân mình lại chìm trong màn đêm.
oOo
Tôi là một cô nhóc nhỏ nhỏ tròn tròn, có làn da trắng bốc đôi môi đỏ mọng đứng một bên cười khả ái. Có cậu bé tiến lại gần, hai người chơi đùa với nhau trên thảo nguyên mênh mông không có người. Lúc ấy có một cô bé khác chạy đến đẩy tôi ra. Trừng lớn mắt nhìn tôi.
Tôi không hiểu chuyện gì. BỊ xô ngã nên uất ức nhìn, đôi môi mím chặt mắt rưng rưng như sắp khóc. Cậu bé kia nhìn thấy tôi nhưng không lại gần chỉ đứng đấy nhìn tôi khóc rồi cười. Tôi khóc từng nào cậu ta cười từng đấy. Rõ là phút trước mới chơi với tôi vui vẻ, thấy tôi bị ngã liền ngồi cười. Tôi tức giận quay ngắt bỏ đi, tôi ghét hai người bọn họ, tôi ghét cậu bé, tôi ghét cả cô bé kia. Liền chạy đi mách mẹ, mẹ sẽ phatjhai người kia cho mà xem.
Giữa cánh đồng thảo nguyên bao la, chỉ có tiếng gió ru, những cành lá xanh mơn mởm phất phơ, dưới chân là một thảm cỏ xanh mướt nhưng lại rất sạch. Nơi đây như một thiên đường không nhiễm bụi trần.
Tôi uất ức chạy đi giữa cánh đồng thảo nguyên mênh mông ấy. Cậu bé kia chạy theo nắm tay tôi lại. Cảnh vật rất hài hòa.
"Hân, cho Minh Minh xin lỗi, Minh Minh không cố ý cười đâu"
Tôi mở to đôi mắt ngấn nước nhìn:"Thật hả?"
"Thật"
Cô bé kia lại đến đẩy tôi lần nữa. Tôi tức giận nhìn:"Sao lạy đẩy ngã tôi"
Cô bé kia liếc tôi thật sắc:"Tôi không cho cậu nói chuyện với Minh Minh"
Tôi bướng bỉnh cãi lại:"Tôi cứ muốn nói đấy"
Tay tôi nắm chặt lấy tay hắn không buông. Dù gì cũng là con nít, càng nói tôi càng bướng.
Cô bé kia chạy đến dùng hết lực đâ
ỷ tôi xuống, tôi không để ý trật chân bổ ngã lăn xuống. Tay tôi đang cầm tay hắn liền ngã xuống theo.
Tôi và cậu khongg biết đã lăn bao nhiêu vòng, tôi nắm chặt mắt không muốn nhìn đến khi có thứ gì đó đập vào đầu tôi đau đớn làm tôi ngất đi
Trong mơ mơ màng màng tôi vẫn nghe thấy tiếng cô bé đó nói.
"Huhu, dì ơi, dì làm ơn cứu anh Minh còn cả chị Hân nữa. Chị ấy không cố ý kéo anh MInh xuống đâu. Tại con đến không kịp để ngăn cản"
Lúc ấy tôi hận không thể tỉnh dậy mà đánh cô vài cái. Là một đứa con nít ba tuổi sao lại có tâm tư lớn như vậy. Nói láo không chớp mắt.
Vì máu chảy quá nhiều đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi tanh đang chảy xuống mặt mình, ý thức lại lần nữa mất dần đi. Triêu Mẫn, tôi ghét cô!!
Tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại thấy mình đang ở trong căn phòng màu trắng. Tôi thích kết cấu của căn phòng này, vừa nhìn liền tịnh tâm trở lại. Tôi biết mình vừa trải qua giấc mơ rất kinh khủng, chính nó làm tôi tỉnh lại. Tôi biết đó không phải là mơ mà là thật. Người đáng hận không phải là tôi mà là do cô ta. Tất cả là do cô ta.
Thảo nào, thảo nào trong bệnh viện tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi kì lạ. Thảo nào tôi lại thấy cô quen thân đến thế...
"Tỉnh rồi hả?"
Tôi nhìn về bóng dáng ở cửa, ngoài hắn ra còn ai nữa đây.
"Minh Tuệ" Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh thân thiết đến thế.
Hắn cũng không bài xích tôi, đáp lại một câu:"Ừ"
"Anh có tin tôi không?"
Hắn không trả lời, đến bên cạnh giường rót tôi ly nước.
Cố ngồi dậy nhận lấy ly nước của hắn. Nhìn dòng nước trong suốt và lăn tăn. Tôi cười tự giễu. Hắn tất nhiên sẽ không tin tôi. Chuyện năm xưa chỉ có tôi biết, Nhật Minh biết, Triệu Mẫn biết. Người ta chỉ nhìn đến kết quả qua lời nói của cô ta chứ ai thèm nghe một cô nhóc bị hại như tôi nói.
Bỗng dưng lại hỏi hắn cái này. Biết trước câu trả lời vẫn cứ hỏi. Tôi thật ngu ngốc mà. Tôi thì cần gì hắn tin hay không
Hắn đưa tôi mấy viên thuốc, tôi không muốn nhận lấy. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào tôi, hơi thở tỏ ra vẻ nguy hiểm. Người cao ngạo như hắn chưa bị từ chối bao giờ nay lại bị tôi rũ bỏ. Quả thật hắn đang tức giận đi.
"Uống" Giọng nói trầm thấp vang lên phá vỡ không khí u ám này, Tôi nhận lấy rồi vất xuống dưới giường. Không sợ hãi nói:"Tôi muốn về nhà"
Bây giờ còn có thứ gì làm tôi sợ hãi nữa đây!