Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần đột phá vòng vây, sau đó điều khiển triệu hoán thú bay ra Bình Tây thành hướng về phía tây.
Hai mươi mấy vị trưởng lão theo phá vòng vây kinh hồn khiếp vía đi theo phía sau bọn chúng, tốc độ lại quá chậm, không bao lâu sau đó đã bị nhóm Ngũ Vương và các trưởng lão đuổi theo, đánh rất gây go bất phân thắng bại
Vài trưởng lão sợ hãi, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần căn bản cũng không để ý tới bọn họ, bọn họ dứt khoát lặng lẽ tẩu thoát đi, không tiếp tục theo Thượng Quan Vân Trần nữa.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc theo sát không nghỉ, không chú ý gì những trưởng lão này, chủ tâm bám theo Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
"Ngu ngốc, dính chặt nhau như thế à, không bằng chúng ta tách nhau ra đi." Ngọc Ưu Liên đề nghị Thượng Quan Vân Trần.
"Bây giờ tách nhau ra đi? Chắc ngươi không phải muốn dùng ta để phân tán sự chú ý của bọn họ? Đến nước này rồi, đừng nghĩ lại bỏ ta." Thượng Quan Vân Trần khinh thường hừ lạnh.
Ngọc Ưu Liên sắc mặt khó coi, trận chiến lần này Sáng Thế Thần Điện xem như là thất bại hoàn toàn. Thần điện không kháng cự nổi cuộc công kích bất ngờ của mười vạn hung thú thú triều, lực lượng tinh nhuệ thật sự cũng không còn sót lại bao nhiêu.
Có điều, ả còn sống, sống thì còn có cơ hội trở mình.
Ả tuyệt đối không thể để cho Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đuổi theo, nếu như Thượng Quan Vân Trần lại liên lụy ả nữa, ả sẽ không chút do dự đạp hắn xuống.
Nhìn phía sau thấy Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ gần đuổi kịp, ả thúc Bạch Ngọc cẩu, bỗng nhiên chuyển hướng, phóng thẳng vào một vùng trong núi sâu.
Choảng.
Một luồng linh khí của Dạ Quân Mạc xẹt thẳng tới, ngọn núi bị bổ đôi giống như cắt đậu phụ, đổ sụp ầm ầm ở chân núi, Bạch Ngọc cẩu muốn vào núi suýt nữa bị đè bẹp, cuống quít dừng lại, gồng người lên chạy lui lại.
Ngọc Ưu Liên ngước nhìn gò núi to lớn trước mắt bị hổng một lỗ lớn, quay đầu chạy tiếp, không dám ngừng lại một giây nào.
Trên đường đuổi theo, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc ở phía sau thỉnh thoảng sử dụng các loại phương pháp, ngăn cản hành động của bọn chúng, làm chậm tốc độ của bọn chúng. Bạch Ngọc cẩu của Ngọc Ưu Liên vẫn một mạch chạy như bay, liên tục giằng co như vậy đến mười ngày, bốn người bọn họ đã đi xa cả triệu dặm rồi.
Người của Đế Quốc Bóng Tối truy đuổi theo nhưng không theo kịp, chỉ còn lại có Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc.
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lợi dụng thời gian đi đường, cuối cùng cũng chữa lành thương tích, tốc độ của bọn họ chậm lại. Ngọc Ưu Liên quay đầu, nhìn lạnh lùng về phía hai người Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đang cưỡi con ngũ hành chu tước.
"Các ngươi một mạch truy đuổi, thật to gan, hai người các ngươi, có thể diệt trừ chúng ta sao?" Ngọc Ưu Liên nở một nụ cười, trong nụ cười ẩn giấu sự tàn nhẫn không dễ dàng phát giác được.
Thượng Quan Vân Trần cũng cười to: "Bây giờ vết thương của ta đã lành, thực lực của chúng ta có thể không thua kém gì các ngươi."
Bạch Vũ mỉm cười, chỉ chỉ về phía sau bọn chúng: "Chính xác nên dừng lại rồi, nơi này có vẻ được đấy."
Ngọc Ưu Liên nhìn chung quanh, nhìn thấy vách đá thẳng đứng ở sau lưng, vực sâu vạn trượng, sầm mặt lại, giọng nói run run: "Nơi này là..."
"Không sai, chính là cái vách núi năm đó ngươi giết ta và Dạ Quân Mạc, tỷ tỷ còn nhớ không?" Mắt Bạch Vũ lạnh như băng nhìn vào vách núi cách đó không xa, năm đó chính là ở chỗ này, Dạ Quân Mạc bị giết, nàng dùng trái tim của chính mình cứu lại Dạ Quân Mạc.
Thượng Quan Vân Trần trong lòng hoảng sợ, đã truy đuổi nhau cả một quãng đường dài như vậy sao lại chạy đến đúng chỗ này? Chẳng lẽ Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc dọc đường đi theo ngăn cản kỳ thực là buộc chúng ta chạy đến nơi đây? Vậy mà hắn chẳng phát hiện ra gì cả.
"Đây là nơi tất cả bắt đầu, một thù trả lại một thù, tất cả cũng nên kết thúc ở nơi đây." Bạch Vũ bước ra một bước, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch phun mạnh ra, hỏa diễm ngập trời trong nháy mắt nhấn chìm vách núi.
Ngọc Ưu Liên kinh hãi hét một tiếng, cùng với Thượng Quan Vân Trần liên tục bị buộc phải lùi lại, đến mép vực sâu vạn trượng.