Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 695: Bình tây thành (3)

Đoàn Vân Thiết đã nhận ra Đoàn Vô Huyết đang tức giận, an ủi: "Bọn chúng sẽ đi tìm Đông Quách Lâm dò hỏi, có điều cần phải đợi đến lúc bọn hắn rảnh rỗi, chúng ta ráng chờ thêm một chút nữa."

"Phụ thân, Huyết nhi hiểu. Huyết nhi sẽ không gây sự nữa." Cấp bậc hắn quá thấp, nếu như hắn là triệu hoán Đại Đế, hai người tên thống lĩnh này tuyệt đối không dám đối xử với bọn hắn như vậy.

Mộ Vũ giật nhẹ ống tay áo Mộ Bạch, trong giọng nói nhỏ yếu ớt lộ ra một chút ấm ức: "Hừ! Ca, chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa?"

"Bây giờ có muốn đi vào liền không?"

"Có. Chúng ta đều mệt cả rồi." Mộ Vũ gật gù đáng thương.

Mộ Bạch đi tới trước mặt tên Thống Lĩnh cằm nhọn nói: "Cho chúng ta vào đi."

Tên Thống lĩnh cằm nhọn cau mày một cái tỏ vẻ không vui: "Không phải đã nói rồi sao? Bảo các ngươi chờ đó, hiện tại không rảnh, mời... "

Lời còn chưa nói hết, trong tay Mộ Bạch xuất hiện hai viên linh tinh thượng phẩm: "Bây giờ nếu ngươi rảnh rỗi, cái này sẽ là của ngươi."

Ánh mắt toàn bộ mọi người ở cửa thành đều đồng loạt liếc nhìn qua, trong mắt tràn đầy ham muốn. Hai viên thượng phẩm linh tinh, tương đương giá trị của hai mươi ngàn linh tinh, đối với các Vương Giả mà nói đều là một khoản tài sản không nhỏ!

Hai người Đoàn Vân Thiết và Đoàn Vô Huyết nhìn nhau, không thể tin được trên người hai cái đứa nhỏ ở nhà bọn họ lại có của cải trị giá lớn như vậy, hơn nữa tiểu tử này còn lấy khối tài khoản lớn này cho đi, đây không phải là cho người ta mờ mắt sao?

Con mắt Thống Lĩnh cằm nhọn sáng rực lên, lập tức giật lấy: "Được, đưa đây."

Trong nháy mắt Mộ Bạch thu tay lại: "Chờ chúng ta vào thành sẽ cho ngươi."

Ánh mắt Thống Lĩnh biến đổi, hung tợn nói: "Ta đã nói cho các ngươi vào thành, thì nhất định sẽ cho các ngươi vào, bây giờ ta lập tức đi mời Đông Quách Lâm thống lĩnh ra đây, ngươi đưa cái đó cho ta trước."

Mắt Mộ Bạch lạnh lùng, xòe tay ra đưa một viên linh tinh cho một tên thống lĩnh khác, đứng bên cạnh: "Mời ngươi đi, đợi khi chúng ta vào thành, lại cho ngươi thêm một viên."

Tên thống lĩnh kia vui mừng quá đỗi, nhận lấy linh tinh, lập tức chạy thẳng vào trong thành.

Tên thống lĩnh cằm nhọn giận tím mặt, tức đến nổ phổi tiến gần Mộ Bạch: "Ngươi bỡn cợt ta, giao linh tinh ra đây!"

Đoàn Vân Thiết lập tức đem Mộ Bạch kéo về phía sau người, nổi giận nói: "Ngươi làm gì vậy? Viên linh tinh kia là của tiểu tử, tiểu tử này muốn cho ai thì cho người đó, ngươi đường đường là một Vương Giả cấp cao, muốn bắt nạt một đứa bé à? Thực sự không biết xấu hổ!"

Tên Thống lĩnh mặt cằm nhọn nổi giận đùng đùng, đột nhiên nét mặt mất hết biểu cảm, trơ trơ mặt, xé to chuyện: "Ta bắt nạt tiểu tử này đó, lão làm gì được? Lão muốn bảo vệ hắn, lão làm được không? Tất cả nghe lệnh, ta hoài nghi hai người này là gian tế của Sáng Thế Thần Điện, bắt lại cho ta!"

"Tuân lệnh." Hai đội binh sĩ đồng loạt vung khí giới lên, đùng đùng sát khí, tiến thẳng tới bốn người Đoàn Vân Thiết.

Đoàn Vân Thiết và Đoàn Vô Huyết tái xanh mặt mũi, nhưng vẫn bảo vệ hai tiểu tử phía sau, không một câu trách cứ, thẳng người, trực diện đối đầu với đám binh sĩ đang tiến đến, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

"Choảng..."

Thống Lĩnh xông tới dường như bị đụng phải một bức tường pha lê trong suốt, suýt nữa là chảy máu mũi, mấy người theo sát sau lưng hắn cũng đụng trúng rầm rầm ngã người xuống, người sau tiến tới đụng phải người trước té ngổn ngang.

Ở cửa thành mọi người bỗng nhiên được xem trò vui lấy làm kinh ngạc, vài người nhìn ra biết được đây là "Kết giới!"

"Hả? Kết giới? Cái kết giới gì mà một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy?"

"Kết giới vô hình, một loại không gian khế ước, bọn họ bị nhốt rồi."

Tên Thống Lĩnh cằm nhọn cũng phát hiện bị kết giới nhốt lại, nổi trận lôi đình đánh vào kết giới vô hình trước mặt.

Đoàn Vô Huyết ngơ ngẩn nhìn bộ dạng của một đám người đang tức giận đập đánh vào không khí, giống như đang đập phá một bức tường, cảm thấy cực kỳ khôi hài. Đoàn Vân Thiết miệng căng ra, suýt chút mỉm cười, chỉ cảm thấy tuyệt diệu.