Edit: V.O
"Tiểu viện này chính là nơi thúc ở, các con cứ nghỉ ngơi ở đây đi." Đoạn Vô Huyết tức giận nói. Nhất định là đầu hắn bị cửa kẹp, lại thật sự dẫn hai tiểu hài này về.
Mộ Vũ tò mò ngắm nhìn bốn phía: "Viện nhà thúc rất đẹp."
"Ừ, đình đài lầu các, trường lang (hành lang dài) nhà thuỷ tạ, quang cảnh lịch sự tao nhã." Mộ Bạch cũng gật gật đầu.
Đoạn Vô Huyết sờ đầu hai hài tử, tâm tình không tệ, nói: "Các con còn biết thưởng thức lâm viên à, đều là lão gia tử nhà thúc bố trí, càng đừng nói thưởng thức của bản thân cao nhã."
"Cha ngươi là ta đây là người biết thưởng thức, chứ giống như ngươi, dạy thế nào cũng không được." Một giọng nói vô cùng có lực truyền đến, lão gia tử long hành hổ bộ (ý nói bước đi thoải mái nhẹ nhàng) đi đến trước mặt Đoạn Vô Huyết. Mặt ông có nếp nhăn, sắc mặt hồng nhuận, râu bạc thật dài bay trước ngực, lưng thẳng đứng, gừng càng già càng cay.
"Cha..." Đoạn Vô Huyết ngượng ngùng sờ mũi.
"Tiểu tử ngươi lại chạy đi đâu gây rắc rối rồi đúng không? Đã tìm ngươi nửa ngày." Đoạn Vân Thiết nổi giận đùng đùng trừng mắt, ông không chỉ có một nhi tử là Đoạn Vô Huyết, nhưng ông lại xem trọng nhi tử này nhất, Đoạn Vô Huyết có thiên phú tốt nhất trong những người ở Đoàn gia, ông đã sớm hạ quyết tâm giao Đoàn gia cho Đoạn Vô Huyết kế thừa.
"Tìm con có chuyện gì à?" Đoạn Vô Huyết buồn bực hỏi.
"Ta... hai hài tử này là sao?" Đoạn Vân Thiết tò mò nhìn về phía Mộ Bạch và Mộ Vũ đứng ở bên cạnh Đoạn Vô Huyết. Mộ Bạch tuấn tú xuất trần, khí độ bất phàm, Mộ Vũ cơ trí đáng yêu, sạch sẽ động lòng người, vừa thấy đã khiến cho lòng người sinh ra yêu thích.
"Không phải ngươi dính gì ở bên ngoài vào chứ, làm cái quái gì vậy? Lớn như vậy rồi mới dẫn về?"
Mặt Đoạn Vô Huyết đầy vạch đen, dieendaanleequuydoon – V.O, dở khóc dở cười: "Cha, người nghĩ cái gì vậy? Con là hạng người như vậy sao?"
"Khó nói."
"..." Đoạn Vô Huyết đành phải thành thật nói tình huống của Mộ Bạch và Mộ Vũ cho Đoạn Vân Thiết biết. Thật ra hắn cũng không biết chuyện gì, miệng hai tiểu gia hỏa này rất chặt, đến bây giờ ngay cả tên của chúng hắn cũng còn chưa biết.
"Thì ra là bị lạc người nhà, trước khi người nhà các con đến tìm, cứ ở lại chỗ gia gia ở, gia gia sẽ không bạc đãi các con." Đoạn Vân Thiết nở nụ cười hiền lành.
Nếu tôn tử, tôn nữ của ông cũng đáng yêu như thế này thì thật tốt, đáng tiếc bây giờ đám nhi tử của ông cũng chưa có tức phụ (vợ), càng đừng nói muốn có tôn tử.
Đoạn Vô Huyết âm thầm trừng mắt. Đáng yêu là biểu tượng tốt sao, nếu người biết chúng tùy tiện chặt gãy chân Dạ Hồng Hùng, còn để cho con gánh vác, không biết còn vui vẻ như vậy nữa không.
Đương nhiên, hắn cũng không dám nói chuyện xung đột với Dạ Hồng Hùng.
Nhưng hắn không dám nói, đã có người thay hắn nói.
Đột nhiên, từ phía cửa chính Phủ đệ truyền đến tiếng động kịch liệt, vài đệ tử Đoàn gia hốt ha hốt hoảng chạy tới: "Gia chủ, không tốt, Dạ Thành chủ đá văng cửa phủ, dẫn người xông vào."
"Buồn cười! Đúng là không đặt Đoàn gia ta vào mắt, cho dù Dạ Kiêu Hùng hắn ta là Thành chủ, dựa vào cái gì xông vào Đoàn gia ta? Khinh người quá đáng!" Đoạn Vân Thiết giận tím mặt, chạy qua.
Dạ Kiêu Hùng dẫn người theo, một đường xông đến, dọc theo đường đi không ai có thể cản.
Dạ Mộ Bạch biết được Dạ Kiêu Hùng trực tiếp xông tới, trên mặt thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, kéo muội muội yên lặng trốn vào trong cây cối bên cạnh, lấy y phục ẩn thân phủ lên, biến mất ở bên cạnh mọi người.
Chỉ là giờ phút này đã không còn ai chú ý đến chúng nữa.
Sắc mặt Đoạn Vân Thiết âm trầm giống như sắp có mưa to xối xả, đệ tử Đoàn gia lục tục đuổi tới, mấy con trai của Đoạn Vân Thiết đều đến.
"Dạ Thành chủ xông vào cửa chính nhà ta như vậy là muốn làm gì?" Đoạn Vân Thiết lạnh lùng hỏi.