Edit: V.O
"Đoạn Vô Huyết, ngươi còn dám nói một câu thử xem!" Đại hán rống giận, rõ ràng tên của hắn ta là Dạ Hồng Hùng, nhưng mỗi lần Đoạn Vô Huyết đều gọi hắn ta là Dạ Cẩu Hùng (gấu chó).
Trán mọi người chung quanh yên lặng đổ mồ hôi, quả nhiên là Đại công tử Đoàn gia, cũng chỉ có hắn mới dám can đảm mắng Dạ Hồng Hùng như vậy.
Đoàn gia, Đệ Nhất Đại Tộc ở Dạ Giang Thành, tuy rằng thực lực của gia chủ Đoạn gia kém Thành Chủ, nhưng thế lực của Đoàn gia ở Dạ Giang Thành thâm căn cố đế, tuyệt không thua kém Thành Chủ, chẳng qua Thành Chủ họ Dạ, là người của gia tộc Ảnh Vương, tự nhiên không thể lay động địa vị Thành Chủ.
"Ta cứ nói, thì thế nào? Ngươi muốn ra tay với ta?" Đoạn Vô Huyết mặc áo bào dài màu xanh ngọc, phóng khoáng bay tới bên cạnh Dạ Hồng Hùng, đôi mắt xếch nhẹ nhàng nhíu lại, hào phóng khiêu khích.
Dạ Hồng Hùng nộ khí ngút trời, nhưng không rút đại đao phía sau ra, hắn ta chỉ là Linh Chủ, đối phương đã là Tôn chủ, mãi mãi kém một cảnh giới, đương nhiên hắn ta không đánh lại.
Quan trọng hơn là nếu hắn ta thật sự bị Đoạn Vô Huyết đánh, ca ca hắn ta sẽ không giúp hắn ta lấy lại công đạo, thực lực Đoàn gia không yếu hơn ca ca hắn ta bao nhiêu. Hắn ta sẽ không tự tìm khổ, ra tay với Đoạn Vô Huyết.
Đoạn Vô Huyết liếc nhìn hắn ta: "Không ra tay đúng không? Không ra tay thì ta đi đó."
Đoạn Vô Huyết đi đến bên cạnh Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ, cười tủm tỉm nói: "Cha mẹ các ngươi ở tửu lâu bên kia đúng không? Ta dẫn các ngươi qua."
Mộ Bạch nhìn nhìn Đoạn Vô Huyết, gật đầu: "Được."
Đoạn Vô Huyết dẫn hai tiểu gia hỏa đi, Dạ Hồng Hùng thấy Đoạn Vô Huyết thoải mái rời đi, tức giận không trút ra được: "Đứng lại! Ta có nói cho ngươi dẫn bọn chúng đi sao?"
Đoạn Vô Huyết vẫn quay đầu lại: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi đã ra mặt thay chúng, dieendaanleequuydoon – V.O, thì bồi thường thay chúng đi." Dạ Hồng Hùng lạnh lùng nói.
Đoạn Vô Huyết trừng mắt: "Ta trông giống người coi tiền như rác sao? Ngươi không biết xấu hổ gây phiền phức cho hai tiểu hài đã đủ mất mặt, lại còn muốn ta bồi thường cho ngươi?"
"A, nếu ngươi không bồi thường, ta phải đi tìm cha nương bọn họ, bọn họ không bồi thường khiến cho ta vừa lòng, ngươi đoán ta sẽ làm gì? Nếu ngươi không quan tâm đại khái có thể dẫn chúng đi tửu lâu, sau đó đi cho xong việc." Dạ Hồng Hùng cười lạnh.
Nụ cười trên mặt Đoạn Vô Huyết hoàn toàn biến mất, rõ ràng là Dạ Hồng Hùng nói vậy là vì Đoạn Vô Huyết nhúng tay vào chuyện này, hắn ta không định yên lặng bỏ qua chuyện này, nhất định phải gây phiền phức cho hai hài tử này.
Rõ ràng là Đoạn Vô Huyết muốn làm người tốt giúp hai hài tử này một chút, kết quả ngược lại làm cho chúng càng gặp thêm phiền phức.
"Ngươi định làm như vậy?"
"Thế nào, không được sao? Ở Dạ Giang thành, chuyện ta muốn làm, không có chuyện nào là không làm được." Dạ Hồng Hùng nhìn về phía Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ: "Không phải cha nương các ngươi ở tửu lâu sao? Dẫn ta đi đi."
Hai hài tử yên lặng không nói, hai mắt Mộ Vũ vụt sáng lên: "Ngươi thật sự muốn tìm cha nương ta đòi bồi thường sao?"
"Đương nhiên."
Mộ Vũ bĩu môi: "Được rồi. Chúng ta đến tửu lâu."
Hai hài tử đi vào tửu lâu, Dạ Hồng Hùng nghênh ngang đi theo phía sau, Đoạn Vô Huyết híp mắt, cũng không rời đi, đi theo vào tửu lâu.
Mọi người chung quanh chỉ trỏ, Đoàn gia và Thành chủ tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay đây là hai hài tử gặp vạ lây, thật sự là rất xui xẻo, hi vọng cha nương bọn họ có chút thực lực đi.
Không ít người cũng hiếu kỳ đi theo đến gần tửu lâu, xem náo nhiệt.
Đi vào tửu lâu, chưởng quầy vừa thấy hai vị gia Dạ Hồng Hùng và Đoạn Vô Huyết này, phía sau còn dẫn theo một đám người, lập tức tươi cười đi tới nghênh tiếp, hai vị này một vị ông cũng không thể trêu vào: "Hai vị gia, là tới dùng bữa à? Có muốn nhã gian như cũ không?"