Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 681: Hai tiểu Ma Vương 2

Edit: V.O

Mộ Vũ che chặt miệng mình, mắt to linh hoạt tràn ngập vô tội: "Muội chưa nói gì cả."

Bạch Vũ nâng trán, có chút không biết nói gì, lúc này mới năm tuổi, đã biết dùng dược, thật đúng là để cho Mộ Bạch dùng thành công rồi. bây giờ cảnh giới của Ám Lang đã là Vương Giả trung cấp, khiến cho Ám Lang nằm luôn trên giường, coi như là có bản lĩnh rồi.

"Là chủ ý của ai? Dược liệu là có thể dùng loạn à?" Bạch Vũ dung dữ nghiêm mặt, buông hai hài tử ra, để cho chúng đứng song song ở trước mặt mình.

Mộ Vũ nước mắt lưng tròng nhìn Bạch Vũ, Mộ Bạch uất ức nói: "Con làm, con muốn đi chơi, Ám Lang thúc thúc không cho."

"Là tự con muốn, hay là Mộ Vũ muốn đi?" Bạch Vũ vừa thấy đã biết chúng đang nghĩ cái gì.

Mộ Vũ bĩu môi, cúi đầu.

"Đi tìm cha các con đi, xem hắn phạt các con như thế nào." Bạch Vũ nắm hai hài tử đi tìm Dạ Quân Mạc. Nhất thời vẻ mặt hai hài tử đau khổ, nũng nịu với mẫu thân ở đây chút mẫu thân đã mềm lòng, ở chỗ cha thì không thể thực hiện được rồi.

Sau khi Dạ Quân Mạc nghe nói, quyết định rất nhanh, không cho Ám Lang dạy bọn chúng nữa, để cho bọn họ về chỗ ở, không bồi dưỡng Triệu hoán thú của bản lên cấp 3, không cho phép ra cửa.

Vẻ mặt hai hài tử cầu xin đã bị Ám Lân dẫn đi.

Bạch Vũ nhìn thấy rất đau lòng, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Có phải nghiêm khắc quá hay không? Ta đi xem Ám Lang, hắn không sao cả, lượng dược Mộ Bạch hạ vô cùng cẩn thận."

Dạ Quân Mạc buồn cười, nắm Bạch Vũ đến bên cạnh: "Nàng nha, không phạt nàng lại cảm thấy chúng quá bướng bỉnh, phạt thì nàng lại đau lòng."

"Ta chỉ không nhịn được thôi." Bạch Vũ tựa vào vai Dạ Quân Mạc, dieendaanleequuydoon – V.O, nhìn thấy bộ dạng hai hài tử buồn bã ỉu xìu, nàng cũng có chút đau lòng.

"Yên tâm đi, dựa vào thiên phú của chúng, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài. Trong khoảng thời gian này hai hài tử chỉ chơi đùa, tu luyện cũng buông lỏng, vừa vặn cho chúng chút áp lực." Dạ Quân Mạc giả bộ không thèm để ý nói, hai tiểu gia hỏa này có chịu nhận phạt đàng hoàng tử tế không còn chưa nói chính xác đâu, còn lo lắng cái gì.

...

Mộ Bạch và Mộ Vũ bị ám lân đưa về tới tẩm cung của mình, Mộ Vũ kéo góc áo Ám Lân, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn: "Ám lân thúc thúc, thúc có thể không khóa cửa cung lại không, chúng con sẽ không chạy."

Ám Lân cười chọt cái mũi nhỏ của nàng: "Chuyện này không thể được, cha con từng nói không cho các con ra cửa, nhất định phải khóa tẩm cung này lại."

Lần trước phạt giam giữ, hai tiểu hài tử này đã thừa dịp không có người chú ý chạy đi, đợi đến khi thị vệ đi tìm chúng mới phát hiện không có ai trong cung.

Tất nhiên sau đó cả tòa cung điện đều bị tìm kiếm một lần, huyên náo gà bay chó sủa, cuối cùng hai tiểu gia hỏa này lại thần không biết quỷ không hay chạy từ nơi nào đó về, khiến tất cả mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, không khóa hoàn toàn không giam chúng được.

Mộ Vũ suy sụp cúi đầu, nhìn về phía Mộ Bạch.

Mộ Bạch nháy mắt mấy cái: "Ám Lân thúc thúc, thật sự không thể châm chước một chút sao?"

Ám Lân rất thích thú nhìn Mộ Bạch: "Vì sao phải châm chước? Gạt cha con để cho các con chạy đi, ta có lợi ích gì?"

Mộ Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Con không lấy ra được lợi ích gì."

"Cho nên, đừng vọng tưởng ta sẽ giúp con gạt cha con."

Mộ Bạch nghi ngờ nhìn Ám Lân: "Nếu quả thật có người có thể lấy ra đủ lợi ích, thúc sẽ giúp hắn gạt cha con sao?"

"Sẽ không." Ám Lân lắc đầu: "Lợi ích gì cũng không bằng sự tin tưởng của cha con."

Mộ Bạch không nói gì: "Vậy thúc còn đòi lợi ích từ con, Ám Lân thúc thúc, thúc đang đùa giỡn con sao?"

"Không phải, thúc chỉ đang nói với con, có một số người biết rõ không có khả năng thu phục thì không cần phải lãng phí thời gian." Ám Lân cười tủm tỉm nói.