Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 641: Kết cuộc, bắt đầu trả thù 1

Edit: V.O

Trong lòng Bạch Vũ hồi hộp một chút, xong rồi, chỉ nghĩ nói cho các Trưởng lão đó, quên Dạ Quân Mạc còn chưa biết chuyện này.

"Chàng đừng nghe bọn họ nói bậy. Sao ta có thể không còn huyết mạch Sáng Thế chứ?" Bạch Vũ gượng cười, nói.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Hình như là chính nàng nói."

"À? Phải vậy không? Chắc chắn là ta lừa bọn họ!"

"Vậy à, nhưng bọn họ lại tin."

"Đúng vậy, bọn họ tương đối ngốc!"

"Tiểu Vũ..." Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn nàng: "Ta muốn nghe sự thật."

Bạch Vũ bĩu môi: "Được thôi, không phải huyết mạch không còn, mà là cho hài tử, Mộ Vũ và Mộ Bạch đều được di truyền huyết mạch của chàng và ta, không phải rất bình thường sao?"

"Nhưng nàng chưa từng nói sau khi di truyền cho hài tử, chính nàng sẽ không còn!" Dạ Quân Mạc tức giận trừng mắt.

Bạch Vũ rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm: "Chàng lại chưa từng hỏi ta."

"Nàng nói cái gì?" Dạ Quân Mạc híp mắt: "Loại chuyện này ta phải hỏi thế nào?" Trước đó ta lại không biết!

"Chàng đừng nóng giận" Bạch Vũ làm nũng ôm cổ Dạ Quân Mạc, kéo âm cuối thật dài, giọng nói kiều mị nghe đến xương người cũng tê dại: "Huyết mạch Thần Sáng Thế quý giá như vậy, thiên hạ chỉ có một, tự nhiên truyền cho hài tử ta sẽ không còn nữa. Nhưng ta cũng không thiếu cái gì, linh mạch Ngũ Hành lại không thay đổi, thiên phú trác tuyệt, tư chất nghịch thiên."

"Nhưng nàng lại không thể có linh hồn bất diệt, cũng không phải một thân bất tử nữa rồi." Dạ Quân Mạc nhíu mày.

Bạch Vũ không còn máu bách độc bất xâm, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng không còn sống lâu vĩnh hằng. Một khi nàng chết, thì sẽ chết thật sự, giống như mẫu thân nàng rồi đến cuối cùng cũng không thể sống lại được.

Cho dù đầu thai lại, cũng là một người khác, vĩnh viễn không còn là Bạch Vũ nữa.

"Vốn là như thế, chẳng phải lúc đó nàng cũng vậy sao? Chàng còn lo lắng cái gì?" Bạch Vũ vỗ về mày Dạ Quân Mạc cau lại, giống như an ủi đôi mày ưu sầu của hắn.

Dạ Quân Mạc thở dài: "Ít nhất nàng cũng nên nói cho ta biết chuyện sớm một chút."

"Nói trước cho chàng, chàng còn có thể để ta sinh bảo bảo sao?" Bạch Vũ hỏi.

"..." Dạ Quân Mạc yên lặng không nói, hài tử vốn là đột nhiên mà đến, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị, nếu biết trước Bạch Vũ sẽ mất đi huyết mạch Sáng Thế, nói không chừng thật đúng là sẽ không làm.

Hài tử thì khi nào muốn cũng có thể có, nhưng Bạch Vũ lại chỉ có một, bây giờ còn chưa đến lúc an toàn, Bạch Vũ mất đi huyết mạch Sáng Thế thực không phải là một chuyện tốt.

"Chàng xem, chàng sẽ lo lắng thấy chưa. Cho nên ta không nói với chàng, không phải bây giờ rất tốt sao?" Bạch Vũ cười tủm tỉm vẽ vòng tròn ở trên ngực Dạ Quân Mạc: "Qua một thời gian nữa là ta có thể đột phá Đại Đế, đến lúc đó cho dù Ngọc Ưu Liên là Thần Hoàng, cũng đừng mong dễ dàng giết ta."

"Ừ, vậy nàng nhanh chóng đột phá, ta sẽ bảo vệ nàng." Dạ Quân Mạc cúi người, hôn nàng một cái.

Bạch Vũ cảm thấy hài lòng rúc vào người Dạ Quân Mạc nghỉ ngơi.

...

Bên trong viện kia, Tề trưởng lão và một vị Thủy trưởng lão tên là Thủy Vô Phong ngồi đối diện nhau, sắc mặt hai bên đều âm trầm.

Tư chất của Thủy Vô Phong yếu hơn Tề trưởng lão, nhưng cống hiến cho Sáng Thế Thần Điện cũng không ít hơn Tề trưởng lão, bây giờ Viện Trưởng Lão là hai người bọn họ cầm đầu.

"Ngươi thấy thế nào?" Tề trưởng lão hỏi Thủy trưởng lão.

Thủy trưởng lão thở dài nói: "Công chúa Bạch Vũ cố ý nói chuyện này cho chúng ta biết, ý rất rõ ràng, nàng không có huyết mạch Sáng Thế, huyết mạch Sáng Thế chân chính bây giờ đã có huyết mạch Ám Dạ Đế Quốc! Chúng ta đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không sẽ bỏ về, chúng ta đã không còn đường lui rồi."