Edit: V.O
"Ta muốn gả cho chàng, làm sao bây giờ?" Đôi mắt ngập nước của Bạch Vũ giống như chó con trông mong nhìn hắn. Nàng muốn trở thành thê tử của hắn, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn.
Đôi mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc thoáng cái sáng lên giống như ngôi sao, cắn đôi môi phấn nộn của nàng, dùng sức hôn một phen: "Ta cũng muốn, từ vạn năm trước, ta đã muốn rồi. Ta muốn cướp nàng về từ SángThế Thần Điện, muốn thành thân với nàng, muốn cùng nàng vĩnh viễn không xa rời. Chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức dẫn nàng trở về Ám Dạ Đế Quốc thành thân, có được không?"
Đôi má Bạch Vũ đỏ bừng, hối hận vì đã nói câu kia, sớm biết hắn sẽ kích động như vậy, nàng mới không nên trêu ghẹo hắn như vậy.
Nàng dựng thẳng ngón tay lên che ở bên miệng Dạ Quân Mạc: "Nhưng hình như cữu cữu của chàng muốn cho chàng đi với người khác, chàng tính làm ngoại sinh (cháu ngoại trai) tốt biết nghe lời sao?"
Dạ Quân Mạc nheo lại hai tròng mắt như hắc diệu thạch, mắt chứa ý cười: "Ta đã không cần nghe lời ông ta nói từ lâu, có rất nhiều người muốn đưa Vương Hậu cho ta, tự ta có cách giải quyết, chỉ cần nàng đồng ý là được."
Bạch Vũ ôm cổ của hắn, nhìn chăm chú vào con đôi mắt tối như mực của hắn: "Bây giờ vẫn chưa được, chờ ta lấy lại được trái tim cho chàng, ta sẽ trở về Ngũ Hành Đại Lục, đến Ám Dạ Đế Quốc cùng chàng.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc có chút ảm đạm: "Bạch Vũ, hay là lần này nàng đừng đi vào Tháp Thiên Ky."
"Vì sao?" Bạch Vũ vô cùng ngạc nhiên: "Chàng vẫn không tìm được cơ hội tiến vào Tháp Thiên Ky, cơ hội lần này khó có được."
"Cơ hội dưới mí mắt Thượng Quan Vân Trần, sẽ chỉ là cạm bẫy. Nàng đừng đi, đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách giải phong ấn Tháp Thiên Ky, dẫn Ám Lan và Ám Ưng đi vào." Dạ Quân Mạc rũ mắt, thản nhiên nói.
Bạch Vũ vừa thấy liền biết hắn đang nói dối: "Chàng nào có cách giải phong ấn Tháp Thiên Ky? Đó là Thần Vực bao phủ tầng bên ngoài để khống chế Tháp Thiên Ky. Chỉ có năm người chúng ta mới có thể đi vào."
"Bạch Vũ..."
"Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này, diendanlequydon – V.O, ta đói bụng." Bạch Vũ làm nũng nói sang chuyện khác.
Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ, nắm tay nàng: "Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn cơm."
Bạch Vũ đến phòng ăn mới phát hiện Dạ Quân Mạc đã mang lên tràn đầy một bàn thức ăn từ lâu, nhìn qua đều đủ sắc hương vị.
"Hôm nay là ngày mấy? Có nhiều thức ăn như vậy?"
"Chúc mừng ngày ta hồi phục." Dạ Quân Mạc nghiêm túc nói.
Bạch Vũ lập tức nở nụ cười: "Chàng hồi phục chỗ nào? Rõ ràng vẫn còn cực kỳ suy yếu, nhưng cũng nhanh thôi, coi như chúc mừng trước đi."
Nói xong gắp mấy đũa thức ăn bỏ vào trong chén hắn, sau đó chọn một cọng rau xanh bắt đầu ăn.
Bỏ vào trong miệng, liền nhíu mày, ngọt!
Nàng từng nếm qua nhiều thức ăn như vậy, nhưng chưa nếm qua rau xào vị ngọt, cũng không phải đường.
Dạ Quân Mạc ở bên cạnh nhìn chăm chú vào nàng, đáy mắt có một chút ánh sáng chờ mong: "Ăn ngon không?"
Đây là thức ăn hắn nấu, lần trước Bạch Vũ nói muốn ăn cơm hắn nấu, hắn liền ghi nhớ ở trong lòng, thừa dịp dưỡng thương rảnh rỗi, liền đến phòng bếp một chuyến. Trước khi đi gặp Bạch Vũ, hắn vẫn ở trong phòng bếp, hoàn toàn không nhìn thấy Nam Môn Tĩnh và Nam Môn Tư.
"Cũng được." Bạch Vũ cười cười, ngược lại đi gắp thức ăn khác.
Dạ Quân Mạc liền biết không thể ăn, tự mình nếm một chút... hắn coi đường thành muối rồi!
Về phần thức ăn khác, hương vị cũng không được tốt lắm, dù sao cũng chín, miễn cưỡng có thể cho vào miệng. Bạch Vũ ăn có chút ủ rũ, nàng quen ăn thức ăn ngon, những thứ này trông có vẻ rất khó ăn.
"Hôm nay đổi đầu bếp sao?" Bạch Vũ buồn bực hỏi.
Dạ Quân Mạc thản nhiên lấy bát đĩa trước mặt nàng đi: "Những thứ này không thể ăn, ta dẫn nàng đến tửu lâu."