Người xem thảo luận còn chưa ra kết quả, Âm Độc Cuồng Mãng trên đài đã bị biển lửa bao phủ, cả người bốc cháy như ngọn lửa, giãy giụa hai cái, trọng thương tan biến.
Hiến lão nhân bị nhấc ra khỏi lôi đài, mặt mũi bầm dập chỉ vào Bạch Vũ, giống như thấy quỷ: “Không có khả năng, ngươi hẳn là đã chết vì trúng độc!”
Bạch Vũ vung vẩy cánh tay dính nọc độc: “Ta không trúng độc, cho nên ngươi thua.” Máu của nàng có thể cứu người chết giúp người bị thương, bách độc bất xâm, một chút xà độc ấy không đáng kể chút nào.
Bạch Vũ hạ 5 trận thắng lợi, không có nghỉ ngơi, rất nhanh bắt đầu trận tỷ thí thứ 6.
Trận thứ 6, trận thứ 7, trận thứ 8, trận thứ 9.....
Bạch Vũ thắng liên tiếp một mực tiếp tục, thanh âm lúc trước châm chọc nàng quá mức cuồng vọng lúc này đã lặng ngắt như tờ.
Mỗi một lần đều là một chiêu trong một giây liền có thể đánh rớt đối thủ, đối thủ ngay cả cơ hội đến gần người nàng cũng không có, cơ hồ không ai có thể chống đỡ được đến chiêu thứ hai! Đã nhiều trận như vậy dường như không ai có thể đoán ra được thực lực chân chính của nàng.
Nguyên lai không phải người ta cuồng vọng, là do người đi lên khiêu chiến quá yếu! Mọi người cho ra kết luận này quả thực là muốn khóc.
Cuối cùng, người khiêu chiến ở trận thứ 10 được người điều khiển chương trình run rẩy giới thiệu, là một vị Thổ hệ Triệu hoán sĩ.
Bạch Vũ ăn vào một quả linh quả 100 năm bổ sung linh khí, linh khí của nàng có sung túc như thế nào cũng không đủ liên tục sử dụng 10 lần Bạo Liệt Lưu Hỏa. Cũng may lúc mua dược liệu chế tác Phi Hồng Chi Nguyệt nàng có mua không ít linh quả.
Không có gì bất ngờ xảy ra, vị Thổ hệ Triệu hoán sĩ này cũng bị Bạch Vũ dứt khoát lưu loát giải quyết.
Trong vòng một ngày, thắng liên tiếp 10 trận! Đây là chuyện ở trường thi đấu ở Bình Thạch thành chưa từng xảy ra.
Tiết lão bản ngớ ra nửa ngày mới nhớ tới phải tiến lên sân khấu phát tiền thưởng cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ tiếp nhận tiền thưởng, suy nghĩ một chút, 10 khối tinh thể, tương đương với 10 vạn tinh thể thứ phẩm.
Qúa ít, còn cách mục tiêu của nàng một khoảng rất xa..... Bạch Vũ oán thầm một chút: “Nếu ta có thể thắng 20 trận thì sẽ có được bao nhiêu tiền thưởng?”
”20 vạn tinh thể thứ phẩm, cộng thêm 50 vạn tiền thưởng tích lũy.”
”Ta ngày mai lại tiếp tục.” Bạch Vũ lại đến sòng cược bên kia thu hồi tiền thắng cược được 2 vạn tinh thể thứ phẩm, vừa lòng tiêu sái đi ra khỏi trường thi đấu.
Sa Hoằng muốn đuổi theo, lại bị Hoàn Tố Âm tìm cớ kiên quyết giữ lại.
Sau ngày hôm nay, tên tuổi của Bạch Vũ giống như gió được lưu truyền trong cả Bình Thạch thành, một đêm nổi tiếng. Thân thủ của nàng, thực lực của nàng, nơi nàng sinh ra, đều trở thành tiêu điểm để mọi người nghị luận.
”Hoàn tỷ, người để cho Bạch Vũ tiếp tục kiêu ngạo như vậy sao? Hiện tại vẻ mặt của người trong thành lâu đều tràn đầy sùng bái!” Hạ Lâu Trinh sau khi nghe được tin tức đó, buổi tối liền lập tức đến tìm Hoàn Tố Âm.
Sắc mặt Hoàn Tố Âm biến thành màu đen, trong mắt hiện lên quang mang ác độc: “Bất quá chỉ là thắng liên tiếp 10 trận mà thôi, ta không phải cũng có lời sao? Nàng ta muốn thắng liên tiếp 20 trận, cũng muốn có cái mệnh kia! Dù sao ngày mai vẫn còn tiếp tục khiêu chiến, sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo!”
Hạ Lâu Trinh mâu quang sáng ngời, thần sắc âm trầm gật đầu: “Hoàn tỷ nói rất đúng, khiêu chiến ở trường thi đấu sinh tử tự chịu, thực dễ dàng tạo ra ngoài ý muốn. Hoàn tỷ là muốn tự tay diệt trừ nàng ta sao?”
Sắc mặt màu đen của Hoàn Tố Âm càng thêm tối tăm:“Cũng không biết cái hồ ly kia dùng biện pháp gì quyến rũ Sa Hoằng ca, cư nhiên lại làm cho Sa Hoằng ca che chở nàng ta như vậy, bảo ta không được động vào.”
Hạ Lâu Trinh kinh hãi: “Chẳng lẽ lại quên đi như vậy?”
”Làm sao có thể quên đi?” Hoàn Tố Âm cươi lạnh: “Ta không ra tay cũng có biện pháp khiến cho nàng ta đi tìm chết! Ngươi có muốn tự tay báo thù?”
Trên mặt Hạ Lâu Trinh lập tức lộ ra sát ý dữ tợn: “Ta muốn! Ta muốn đem nàng ta cắt thành tám khối, vứt cho chó ăn! Nhưng là, ta đánh không lại nàng ta.”
”Không cần lo lắng. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta cam đoan sẽ khiến cho nàng ta chết trong tay ngươi!”
<br clear=”all”