Edit: V.O
Nhưng Liệt Địa Côn lại không có tác dụng, Mộc Thiên Tịch dẫn theo 20 sát thủ càng chạy càng gần, bao quanh bọn họ.
"Đừng uổng phí sức lực, ta đã sớm biết ngươi sẽ chuẩn bị để bảo vệ cho Dạ Quân Mạc, dù sao cũng đã bán đứng hắn ta rồi, cần gì phải làm bộ làm tịch?" Mộc Thiên Tịch cười lạnh ném mấy gốc cây ra.
Sắc mặt Tô Lăng Dung liền tái mét, Liệt Địa Côn muốn thuận lợi khiến cho mặt mất nứt toác, cần phải có hai đến ba gốc cây dính linh khí của Liệt Địa Côn đặt ở bốn phía, nàng ta đã sếp đặt trước ở đây rồi, đúng là không nghĩ tới Mộc Thiên Tịch đã nhìn thấu.
"Ngươi nói bán đứng là có ý gì?" Tô Lăng Hiên tức giận hỏi.
"Vẫn còn chưa biết, ngươi cho rằng vì sao ta lại ở đây, đương nhiên là muội muội thân thiết của ngươi nói cho ta biết."
Vẻ mặt Tô Lăng Hiên khó tin, nhìn về phía Tô Lăng Dung.
Tô Lăng Dung hoảng loạn lắc đầu: "Muội không có, thật sự không có, huynh không thể tin hắn ta, hắn ta đang gây chia rẽ..."
"Ta có gây chia rẽ sao? Hôm nay các ngươi đều sẽ chết ở đây." Mộc Thiên Tịch cười lạnh, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Ngươi còn lời trăng trối gì muốn nói không?"
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết ta?" Dạ Quân Mạc khinh thường nhếch môi.
Mộc Thiên Tịch híp mắt, ba bóng đen giương cánh kéo theo gió tuyết bay ra, lao thẳng tới Dạ Quân Mạc.
Ầm - -
Ngũ Hành Thanh Long, Ngũ Hành Chu Tước hiện ra che lấp bầu trời, hơi thở bá đạo dấy lên gió tuyết cuồng loạn, hình thể vĩ đại chiếm giữ đỉnh núi, Dạ Quân Mạc đứng ngạo nghễ trên người Chu Tước, ánh mắt rét lạnh, khí thế bễ nghễ thiên hạ không đặt bất kỳ thứ gì vào trong mắt.
Diendanlequydon – V.O
Vẻ mặt Mộc Thiên Tịch đại biến, muốn lui đã không còn kịp rồi, đuôi rồng quét ngang qua, san bằng toàn bộ chướng ngại, đánh bay một con Hắc Ưng.
Mộc Thiên Tịch căm hận cắn răng, ba con Hắc Ưng sát khí bốn phía, liếc nhìn về phía ánh mắt của Thanh Long, vuốt Ưng sắc bén vung ra trong gió tuyết, tiếng xé rách không khí vang lên nứt toác.
Ầm - -
Hai lực lượng va chạm dữ dội, bốn phía phát ra tiếng nổ tung toét, uy thế cuồn cuộn ngất trời cuốn sạch cả đỉnh núi, cho dù mọi người phía dưới là người Tô gia hay là sát thủ cũng đều bị uy áp khủng bố ép đến không thể sử dụng linh khí, gió tuyết điên cuồng làm cho bọn họ không phân rõ địch ta, càng không nói đến chuyện đánh người.
Chưa tới 20 hiệp, một con Hắc Ưng của Mộc Thiên Tịch đã biến mất, hai con còn lại bị trọng thương.
Hắn ta không kiềm chế được máu tươi trong lồng ngực, điên cuồng phun ra: "Làm sao có thể? Rõ ràng ngươi đã trúng Đoạn Hồn rồi! Sao ngươi có thể khôi phục thực lực được?"
Hắn ta không tin Đoạn Hồn lại có thuốc giải, hắn ta càng không tin có thể trị khỏi Đoạn Hồn.
"Hôm nay người chết chính là ngươi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng phất tay, Thanh Long hô mưa gọi gió, miệng phun nước lũ, dòng nước có độc tố dội thật mạnh vào ngực Mộc Thiên Tịch.
Mộc Thiên Tịch bị đập thật mạnh lên đỉnh núi, núi đá rạn nứt, tuyết đọng trên mỏm núi đá chảy cuồn cuộn xuống cùng với hắn ta.
Mộc Thiên Tịch cười to: "Ngươi đã sớm biết, biết Tô Lăng Dung sẽ bán đứng ngươi, không ra tay trước chỉ vì muốn dụ ta mắc mưu. Người chữa khỏi cho ngươi là Bạch Vũ đúng không? Ha ha ha - - tốt lắm, thua bởi các ngươi đúng là không oan, nhưng ta vẫn còn chưa tính là thua, cho dù ta chết thì cũng còn có Bạch Vũ làm đệm lưng cho ta! Ta muốn kéo nàng ta cùng chết!"
Đồng tử Dạ Quân Mạc đột nhiên co rụt lại: "Ngươi đã làm gì Bạch Vũ?"
"Ha ha, đã không còn kịp rồi. Phốc - -" Mộc Thiên Tịch phun ra một ngụm máu tươi cuối cùng, từ từ ngã xuống, Ngũ Hành Thanh Long mãn giai dốc hết sức trong một kích, hắn ta có làm thế nào cũng không thể sống sót.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua Tô Lăng Hiên: "Đưa phụ thân ngươi về đi, Tô Lăng Dung cũng giao cho Tô gia các ngươi xử lý."
"Thánh Quân..." Tô Lăng Hiện vẫn không muốn tin Tô Lăng Dung bán đứng bọn họ.
"Nàng ta giết Linh Vương. Trên thực tế, loại độc Linh Vương trúng là một loại hương độc không tên, nàng ta muốn giết Bạch Vũ, mà lỡ hại chết Linh Vương." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.