Edit: V.O
Ám Lân liếc mắt xem thường, vẻ mặt buồn rầu: "Lần này và lần trước không giống nhau. Nếu không lấy trái tim lại được thì phải loại bỏ lực lượng không khống chế được gì đó dẫn phát trong cơ thể người, nếu không, không qua bao lâu thì người sẽ tiếp tục suy yếu. Nhưng mấy tên lang băm kia nghiên cứu một lúc lâu cũng không biết cuối cùng thì đó là thứ gì, nếu không ta đưa người quay về Đế Quốc, để Y Sư của Đế Quốc trị cho người."
"Trước cứ để chuyện vết thương của ta qua một bên, người ngươi nên chú ý là Mộc Thiên Tịch. Qua hôm nay, chắc chắn Mộc Thiên Tịch sẽ khai chiến với chúng ta, không thể tránh được cuộc chiến lớn ở Đại Lục Thanh Mộc, ngươi và Ám Ưng không đối phó được với đám người của hắn ta, ta sẽ hạ lệnh để U Vương và Linh Vương dẫn người đến giúp ngươi."
"Nhưng mà, người ở đây thì gần Bạch Vũ quá rồi. Người đã không thể khống chế được huyết mạch Thần Sáng Thế trong cơ thể người, vừa tiếp xúc với Bạch Vũ thì sẽ điên cuồng, đụng chạm nàng ấy thêm vài lần, nói không chừng tuổi thọ của người sẽ ít đi mấy trăm năm." Vẻ mặt Ám Lân cầu xin.
Ám Lân biết bây giờ Dạ Quân Mạc không nên trở về Ngũ Hành Đại Lục, một đường xóc nảy cũng không có lợi cho việc dưỡng thương, nhưng Bạch Vũ sống chung một chỗ càng nguy hiểm, cho dù đứng hơi gần cũng khiến cho Dạ Quân Mạc bị thương rất nặng.
Nếu không phải y thuật của Bạch Vũ không tệ, Ám Lân sẽ không cho nàng đến nhìn Dạ Quân Mạc, tình trạng kia giống như quay trở lại thời Loạn Thế Nguyên Niên.
Dạ Quân Mạc vung tay, không muốn nói gì hết, buồn ngủ nhắm mắt lại.
Linh khí trong cơ thể hắn tán loạn dữ dội, khó có thể ngủ được.
Ám Lân không dám quấy rầy Dạ Quân Mạc, yên lặng lui ra, để cho Ám Ưng canh giữ ở ngoài lều, ai tới cũng không cho vào, đặc biệt là Bạch Vũ.
Ban đêm, ánh trăng hơi lạnh, ánh lửa sáng choang trong doanh địa, người tuần tra tới lui bốn phía, ít phát ra tiếng động.
– V.O
Bạch Vũ lặng lẽ chạy vào trong lều trại của Dạ Quân Mạc, không đến một phút đã đi vào.
Nếu là Ám Lân canh giữ thì nàng có thể tốn chút thời gian, nhưng nếu là Ám Ưng cứng nhắc canh giữ thì đơn giản hơn.
Bạch Vũ vẩy một ít thuốc thôi miên về phía Ám Ưng, hắn liền ngủ. Có lẽ ngay từ đầu, hắn không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ không nói gì mà trực tiếp làm cho hắn hôn mê.
Bạch Vũ vừa đi vào lều trại, Dạ Quân Mạc liền cảm thấy bất thường, lập tức thức dậy.
Đôi mắt đen thâm thúy mở ra, giống như trời sao mềm mại, đáng yêu, sáng như ngọc mà lạnh lẽo, làm cho người ta vô tình bị hút vào, trầm luân trong đó, không thể tự giải thoát được.
"Tại sao lại đến đây?" Dạ Quân Mạc dịu dàng cười nhạt.
Bạch Vũ nằm bò bên cạnh giường: "Lo lắng cho chàng, không ngủ được. Hình như Ám Lân không muốn để cho ta tiếp xúc với chàng, không phải hắn trách ta chứ?"
Dạ Quân Mạc không vui nhíu mày: "Suy nghĩ vớ vẩn, Ám Lân thận trọng, trong chuyện này, hắn sẽ không trút giận sang người khác. Ta còn không trách nàng, ai dám trách nàng?"
"Ta sẽ tự trách bản thân ta!" Bạch Vũ cúi đầu, rầu rĩ không vui.
Dạ Quân Mạc sờ sờ đầu Bạch Vũ an ủi, vừa mới vươn tay ra, sắc mặt lại trắng bệch, buồn bã rút tay về.
Hắn cho rằng hành động của hắn tự nhiên, Bạch Vũ không chú ý, thật ra Bạch Vũ nhìn thấy rất rõ ràng, ngẩng đầu lên: "Không phải mấy người các chàng có chuyện gì giấu ta đó chứ?"
Dạ Quân Mạc sững sờ một lúc, vẫn không trả lời, Bạch Vũ đã sờ lên mạch đập của hắn.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc lập tức tái mét, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đau đến cuộn mình lại.
Đầu óc Bạch Vũ nổ ‘ầm’, yên lặng đi ra ngoài.
Mộc Thiên Tịch vậy mà lại tìm được Đoạn Hồn - một trong những loại cực độc trong thiên hạ để hạ độc Dạ Quân Mạc.
Đoạn Hồn không màu, không vị, sẽ ăn mòn linh mạch, khiến cho không thể khống chế được linh khí trong cơ thể, khiến cho người ta bị nội thương hành hạ, một canh giờ sau khi trúng độc phải dẫn độc phát tác, nếu không sẽ mất đi hiệu quả, mà thứ có thể dẫn dắt Đoạn Hồn phát tác, chính là hương hoa hồng.
Khó trách Mộc Thiên Tịch thấm đầy hương hoa hồng lên toàn thân nàng, hắn đã chuẩn bị cách này từ lâu, nếu Dạ Quân Mạc thật sự cứu nàng, cũng sẽ bị trúng độc.