Edit: V.O
Dạ Quân Mạc xoay người một cái, che chở Bạch Vũ vào trong ngực, phía sau, hình thể khổng lồ của Đế Vương Tuyết Viên đỡ sự tấn công của ba con diều hâu, hao hết sức chịu đựng, biến mất.
Dạ Quân Mạc cũng không quay đầu lại, lập tức lao ra ôm chặt, Thanh Long cản ở phía sau, dòng nước độc khiến cho nửa bước đi của mọi người cũng khó khăn, chặn đường tất cả để cho Chu Tước thiêu rụi.
Nhưng Triệu Hoán Sư xông lên lại càng ngày càng nhiều, hiển nhiên Mộc Thiên Tịch không ngừng chuẩn bị một lượng lớn nhân mã.
Sóng người thứ hai này còn mạnh hơn lúc trước, gần như toàn bộ đều là Triệu Hoán Tôn Chủ đỉnh cấp, mỗi người đều có ba con Triệu Hoán Thú cấp 6.
"Đi đâu vậy?" Bạch Vũ nắm tay Dạ Quân Mạc thật chặt, chạy theo hắn vào sâu trong cánh rừng.
"Đi tìm đá trấn giữ." Dạ Quân Mạc bình tĩnh trả lời.
"Chàng có biết đá trấn giữ ở đâu không?"
"Không biết."
"..." Vậy là bây giờ chúng ta đang chạy lung tung sao?
"Mộc Thiên Tịch cố ý không khế ước không gian quá lớn, chỉ nắm trăm dặm chung quanh trong tay mình, bởi vậy, chắc chắn hắn đã sắp đặt đá trấn giữ ở không gian bên cạnh, dùng để ổn định kết giới."
Cho nên cứ chạy về phía bên cạnh thì luôn luôn đúng.
Người đuổi theo phía sau càng ngày càng nhiều, Mộc Thiên Tịch bị Bạch Vũ đánh bị thương đã uống thuốc chữa thương, tự mình cưỡi lên Triệu Hoán Thú đuổi theo.
Vốn một chưởng kia của Tiểu Bạch không đánh chết hắn được, cũng chỉ có thể khiến cho hắn bị nội thương, cũng không làm tổn thương đến linh mạch của hắn. Uống một ít thần dược trị nội thương, thì lập tức có thể khôi phục, Bạch Vũ hoàn toàn tin tưởng Sáng Thế Thần Điện có đầy đủ dược liệu cao cấp.
Đối mặt với người truy đuổi giống như thú triều, Dạ Quân Mạc túm Bạch Vũ ra phía sau, linh thuật cuồng bạo càn quét, ba con Triệu Hoán Thú mãn cấp kiêu ngạo vây chung quanh Dạ Quân Mạc, khí phách hào hùng.
Ở trong mắt Dạ Quân Mạc, những người đuổi giết hắn giống như là những hạt bụi thấp kém, không đáng để nhắc tới, khí thế vênh váo hung hăng nghiền ép thân thể của bọn họ, làm cho bọn họ không thể hít thở được.
Triệu Hoán Thú dám can đảm đuổi theo, tới một con thì chết một con, nhóm người Tôn Chủ đã không còn Triệu Hoán Thú bị Dạ Quân Mạc giết chết hơn một nửa trong nháy mắt.
Máu tươi nhuộm áo choàng màu đen thành màu đỏ sậm, giết chóc tàn khốc bá đạo, giống như phất tay là có thể nghiền nát bọn họ, có nhiều người cũng không giết chết được Dạ Quân Mạc, hắn là Thần Hoàng, là vô địch!
Mọi người bị sát ý sắc bén của Dạ Quân Mạc dọa sợ tới mức không dám tiến lên, không phải bọn họ nhát gan, chỉ là người nào tiến lên cũng sẽ biến thành thi thể, sợ hãi đó khiến cho bọn họ khó vượt qua.
"Giết Bạch Vũ!" Mộc Thiên Tịch bất đắc dĩ nổi giận gầm lên một tiếng.
Mọi người tỉnh táo lại, lập tức chuyển mũi nhọn về phía Bạch Vũ, bọn họ không giết được một vị Thần Hoàng như Dạ Quân Mạc, nhưng một Triệu Hoán Đại Sư như Bạch Vũ còn không giải quyết được sao?
Thú triều nhanh chóng chuyển hướng qua Bạch Vũ, ba con diều hâu của Mộc Thiên Tịch tới đầu tiên, gần như bổ nhào vào trên người Bạch Vũ trong nháy mắt, nó mở cánh ra quạt bay Tiểu Thanh, lông chim sắc bén như dao cắt vào yết hầu Bạch Vũ.
Ầm - -
Một đuôi của Ngũ Hành Thanh Long quét tới, liên tục đánh ba con diều hâu rớt trên mặt đất. Phiên Vân Phúc Vũ, nước lũ tràn đầy cuồn cuộn đến, cuốn bọn họ đi thật xa.
"Đi tìm đá trấn giữ, để ta ngăn cản bọn họ." Dạ Quân Mạc dùng sức cầm tay Bạch Vũ, giọng nói dịu dàng lướt nhẹ qua tim nàng.
Bọn họ đã đến không gian bên cạnh, có lẽ đá trấn giữ ở gần đây.
Bạch Vũ gật gật đầu, dẫn Tiểu Bạch quay người rời đi, yên tâm giao sau lưng lại cho Dạ Quân Mạc.
Tôn Chủ của Vực Thanh Trần lập tức đuổi kịp, phóng ra một đường linh thuật dài nhắm về phía Bạch Vũ.
Ầm - -
Tất cả những người đuổi giết Bạch Vũ đều bị đuôi rồng khổng lồ của Thanh Long càn quét, miệng trực tiếp phun nước thành sông về phía trước, nhấn chìm hơn một nửa cánh rừng, đè bọn họ vào sâu trong dòng nước không thấy đáy, không cho một ai đi qua.
Triệu Hoán Thú bay trên bầu trời đều bị Ngũ Hành Chu Tước chặn lại, Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa phun ra lửa bất tử, khói đen dày đặc che tầm mắt của mọi người, Mộc Thiên Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Vũ biến mất trong tầm mắt.