Edit: V.O
"Có nguy hiểm sao?" Bạch Vũ vừa nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Quân Mạc liền cảm thấy có phần không bình thường.
Dạ Quân Mạc hạ mắt xuống: "Muốn đi tìm những thứ như thế, không xem là nguy hiểm."
Cuối cùng, Ám Lân cũng tìm ra được vị trí của Tháp Thiên Ky, một vạn năm qua, Dạ Quân Mạc cố gắng, hao phí sức lực, trắc trở tìm kiếm này nọ, những thứ có thể chữa lành cho hắn.
Trái tim của hắn!
Rốt cục cũng có manh mối.
Năm đó hắn chết vì bị lấy mất tim, Bạch Vũ lấy tim của mình cho hắn, mới cứu sống được hắn, chuyện này cũng dẫn đến sau khi hắn sống lại, trong cơ thể bắt đầu có hai cỗ lực lượng không ngừng tranh đấu.
Một cỗ là linh lực của chính hắn, một côỗ khác là lực lượng của huyết mạch Sáng Thế!
Huyết mạch Sáng Thế duy trì sinh mệnh của hắn, khiến cho hắn bất tử bất diệt, nhưng lực lượng quá mức mạnh mẽ không hợp với thể chất của hắn, khiến cho hắn không có cách nào có thể hoàn toàn khống chế được.
Mặc dù thực lực của hắn tăng vọt, nhưng lại không có lúc nào là không chịu đựng linh khí tán loạn hành hạ.
Sau khi tìm lại được Bạch Vũ, Bạch Vũ dùng máu của nàng chế tạo ra thuốc để ổn định lực lượng cuồng bạo của huyết mạch Sáng Thế, khiến cho thân thể của hắn tốt hơn rất nhiều, bây giờ hắn giống như đã gần khỏi hẳn. Nhưng đây là tạm thời, hắn vẫn muốn tìm lại trái tim của hắn mới có thể khiến cho hắn khôi phục lại như lúc ban đầu.
Ám Lân vung lưới khắp thiên hạ, không biết đã hao phí mấy ngàn năm mới tra ra được, trái tim của hắn bị Ngọc Ưu Liên bỏ vào trong Tháp Thiên Ky, nhưng Tháp Thiên Ky này là một tòa không gian, có thể thu nhỏ lại, mang theo bên người, lúc nào cũng có thể cầm đi, rất khó tìm được tung tích.
Mãi đến gần đây, Ám Lân mới phát hiện được tung tích của Tháp Thiên Ky ở Đại Lục Xích Hỏa, đồng thời mất ăn mất ngủ để tìm ra vị trí.
Cho dù đó có phải là sự thật hay không, nhất định hắn phải tự mình đi nhìn xem, mà còn phải nhanh, phải phát hiện trước Sáng Thế Thần Điện, nếu không bọn họ sẽ lập tức dời Tháp Thiên Ky đi.
"Được rồi. Vừa lúc ta cũng có việc bận, vứt một mình chàng ở đây cũng không tốt." Bạch Vũ sờ sờ cái mũi nói.
Dạ Quân Mạc mỉm cười, nâng cằm Bạch Vũ lên, hôn lên: "Ngoan ngoãn chờ ta trở lại."
Bạch Vũ chu miệng: "Vì sao không phải chàng chờ ta?"
Nói xong nàng mới phát hiện mình đã hỏi một câu ngu ngốc, nàng chỉ đến Vực Thanh Phong gần ngay bên cạnh, Dạ Quân Mạc lại phải đến một khối Đại Lục khác của Bát Đại Thế Giới, chỉ với khoảng cách mà nói, Dạ Quân Mạc không thể về sớm hơn nàng.
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng chán nản của nàng, một tay ôm nàng lên đi vào Tẩm thất (phòng ngủ): "Sáng sớm ngày mai ta sẽ phải xuất phát, nhất định tối nay phải đền cho nàng thật tốt."
Bạch Vũ thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên: "Chàng lưu manh!"
Dạ Quân Mạc mới vừa được chiêm nghiệm, tinh lực và thể lực dồi dào, Bạch Vũ bị lăn qua lăn lại có chút thảm, ngày hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, Dạ Quân Mạc đã đi rồi.
Nàng ôm cái eo thon nhỏ mỏi nhừ, âm thầm mắng chửi vô ích, ăn xong liền đi, người xấu!
Vốn định buổi sáng đến Vực Thanh Phong cũng lằng nhằng đến buổi chiều mới xuất phát, nàng để cho Tử Như ở lại trông coi Vực Thanh Linh, dẫn theo Công Tôn Ưởng và mười người đi đến Vực Thanh Phong.
Từ sau khi tới tặng lễ, Tư Minh vẫn không trở về, lần này liều chết quấn quít phải đi theo.
Bạch Vũ không thể từ chối, cũng thuận tiện dẫn theo.
Phục Mãn tìm thấy mỏ quặng dấu ở chỗ sâu dưới Vực Thanh Phong, kéo dài mấy trăm dặm, là một mỏ quặng gần như nồng hậu.
Bọn Bạch Vũ tìm kiếm mười ngày mới đến nơi, Trưởng lão Phục Mãn vui tươi hớn hở chỉ vào núi hoang ở nơi xa giới thiệu cho Bạch Vũ: "Vực Chủ đừng nhìn núi này hoang tàn vắng vẻ, mỗi một tấc cũng không có sự sống, thật ra trải khắp trăm dặm trong dãy núi này đều là khoáng thạch, chẳng qua được giấu tương đối sâu, đào ra có chút tốn tức."
Phục Mãn lấy khoáng thạch thăm dò ra được cho Bạch Vũ xem: "Những thứ này là linh thạch Lưu Ly, những thứ này là tinh thể thứ phẩm, cũng chỉ đào ra từ bên ngoài, lão phu có thể khẳng định, mỏ quặng này thâm sâu, chắc chắn có khoáng thạch càng tốt, nói không chừng còn có thể đào ra tinh thể."