Sau khi Bạch Vũ không thể ăn thứ mình muốn ăn, ủy khuất giống như con mèo nhỏ, mệt mỏi không có tinh thần.
“Đi chơi xích đu?” Dạ Quân Mạc có chút mất tự nhiên hỏi, hắn không thích bộ dạng Bạch Vũ không vui.
“Không đi.” Bạch Vũ không có tinh thần nói.
“Bắt thỏ hoang?”
“Không đi.”
“Ngươi muốn như thế nào? Ta đi cùng ngươi.”
Bạch Vũ ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn hắn, “Ta muốn đi ngâm Ôn Tuyền (suối nước nóng), ngươi đi với ta không?”
Gân xanh nơi khóe mắt của Dạ Quân Mạc hung hăng nhảy, tim không tự chủ được đập nhanh.
Bạch Vũ thật sự túm Dạ Quân Mạc đi ngâm Ôn Tuyền, Ôn Tuyền bên trong không gian Sáng Thế Thần, trong suốt không có một tia tạp chất. Bạch Vũ mặc sa y mát mẻ vui đùa ầm ĩ ở trong nước, dáng người linh lung thích thú như ẩn như hiện.
Dạ Quân Mạc tựa vào bên cạnh Ôn Tuyền, cầm một quyển sách nghiêm túc xem.
Bạch Vũ đi qua, nghịch ngợm hắt nước vào hắn, “Ngươi cũng xuống dưới đi, đây là thánh tuyền chữa thương, ngâm trong này thương thế của ngươi rất nhanh sẽ chuyển biến tốt.”
Dưới Ngũ Hành đại lục có hơn một ngàn vị diện, có vị diện nữ tử phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, có vị diện là vương triều nữ tôn, cho nên đối với các loại quy củ Bạch Vũ cũng không phải rất chú ý, đối với việc nam nữ khác biệt cũng không biết, chỉ cảm thấy dù sao cũng đều mặc quần áo, cùng nhau ngâm trong một cái Ôn Tuyền cũng không có gì đáng ngại.
“Không cần, ta lại tiếp tục xem sách.” Dạ Quân Mạc rũ mắt, thanh âm hơi hơi có chút khàn khàn.
“Ngươi xem sách gì? Vì sao xem mà lỗ tai đều đỏ?” Bạch Vũ tò mò nháy mắt.
“Nóng.”
“Vậy ngươi mặc nhiều quần áo như vậy làm gì? Sao không cởi ra vài món?”
“Không muốn cởi.”
“Vì sao không muốn cởi? Trong y phục của ngươi cất giấu bảo bối sao?”
“......” Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, áp chế đáy lòng buồn bực, nhìn Bạch Vũ nằm sấp trên Ôn Tuyền giống như Mỹ Nhân Ngư, con ngươi trước sau rét lạnh nhảy lên một tia nóng rực, “Ngươi cảm thấy ta sẽ không xuống dưới sao?”
“A?” Bạch Vũ khó hiểu.
Đêm quân mạc cởi ra hắc bào, nhảy xuống nước, lội tới chỗ Bạch Vũ.
Bạch Vũ cảm thấy có điều gì đó, xoay người muốn chạy, bị Dạ Quân Mạc kéo mắt cá chân lại, chân nhỏ trắng noãn của nàng bị Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng kéo lại, cả người bị túm trở về.
Dạ Quân Mạc duỗi hai tay ra, vòng nàng lại trong lòng.
Bạch Vũ ở trong nước đạp phình phịch, vỗ lồng ngực của hắn trừng mắt, “Ngươi làm gì?”
“Ngâm Ôn Tuyền. Không phải ngươi gọi ta xuống dưới sao?” Thanh âm trầm thấp tràn ngập dụ hoặc của Dạ Quân Mạc vang lên, môi mỏng khêu gợi hơi hơi gợi lên, chậm rãi tới gần hai má Bạch Vũ.
Bạch Vũ cảm giác ngưa ngứa trên mặt, hô hấp có chút rối loạn, rất không khí thế quát: “Ta gọi ngươi xuống dưới ngâm Ôn Tuyền, vừa rồi không có gọi ngươi ôm ta.”
“Chậm.” Dạ Quân Mạc bỗng nhiên ôm chặt Bạch Vũ.
Bạch Vũ hoảng sợ, hất nước lên mặt Dạ Quân Mạc, giống như cá trạch từ trong lòng Dạ Quân Mạc trượt ra, chạy.
Mày kiếm Dạ Quân Mạc nâng lên, đuổi theo, Bạch Vũ nghịch ngợm hắt nước vào hắn. Hai người ở trong Ôn Tuyền truy đuổi đùa giỡn, không kiêng nể gì hắt nước chơi đùa. Cho đến lúc Bạch Vũ chơi mệt, Dạ Quân Mạc mới tiện tay kéo nàng tử trong nước lên, ôm nàng trở về nghỉ ngơi, kết quả Bạch Vũ liền ngủ ở trong lồng ngực hắn.
Sau khi ngâm Ôn Tuyền, Bạch Vũ lại vui vẻ, mỗi ngày quấn quít lấy Dạ Quân Mạc chơi ở trong không gian Sáng Thế Thần, không qua mấy ngày, toàn bộ thương thế của Dạ Quân Mạc đã tốt.
Bạch Vũ làm các loại dược liệu, linh thịt cho hắn bổ thân mình, cho hắn ngâm trong thánh tuyền chữa thương, thương thế của hắn sớm đã khỏi hẳn, hắn cần phải đi.
Hắn không thuộc về nơi này. Hắn là người thừa kế của Ám Dạ đế quốc, hắn là tử địch của Sáng Thế Thần Điện, hắn không nên ở lại chỗ này. Nhưng nhìn Bạch Vũ đang ngồi trên xích đu lắc lư ở phía xa xa, trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một cảm giác mất mát trầm trọng, trong lòng vắng vẻ.