Độc Tôn Tam Giới

Chương 960: Vu oan hãm hại 2

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão không nhịn được nói:

- Vân Niết, Vạn Tượng Cương Vực chúng ta còn thật không có tông nào dám trêu nhiều người tức giận. Nếu như Giang Trần không rước lấy hai đầu Dực Long, đạt được mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo là vận mệnh của hắn. Nhưng nay tất cả mọi người đều ra lực, nên lấy ra phân.

- Đúng, phải phân. Vân Niết, đừng lãng phí thời gian của mọi người.

Tiêu Dao Tông Vô Hối trưởng lão cũng kêu gào.

Vân Niết trưởng lão thấy thế, cũng cảm thấy đau đầu. Đang muốn mở miệng, lại nghe Giang Trần ung dung cười cười.

- Chư vị đều là trưởng lão, theo lý thuyết ta không nên nói cái gì. Bất quá, Uông Hàn này cùng Đan Càn Cung ta có hiềm khích, hắn giá họa, liền chọc tất cả xoay quanh, các ngươi không sợ việc này truyền đi, sẽ để cho người trong thiên hạ cười rụng răng sao?

Giang Trần không chút hoang mang, lại nói:

- Ta chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, các ngươi cảm thấy ta có thực lực ở trước mắt hai đầu Dực Long cướp đoạt mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, còn có thể giá họa cho Uông Hàn? Các ngươi cũng quá xem trọng Giang Trần ta đi à nha?

Những lời này nói ra, tất cả mọi người sững sờ. Ngẫm lại cũng có đạo lý, Giang Trần bất quá là Nguyên cảnh ngũ trọng, hai đầu Dực Long kia, một chiêu liền có thể nghiền áp hắn.

Đừng nói trộm cắp mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, thực gặp, dù trốn chạy để khỏi chết cũng chưa chắc thoát được.

Uông Hàn cười lạnh nói:

- Mọi người đừng để tiểu tử này mê hoặc. Tiểu tử này có thủ đoạn độn địa, đào thoát tầm mắt của hai đầu Dực Long kia. Việc này ta tận mắt nhìn thấy, nếu như có hư giả, thiên lôi đánh xuống.

Uông Hàn là quyết tâm muốn bỏ đá xuống giếng, ngay cả thề độc cũng phát ra rồi.

Mọi người vốn có chút hoài nghi, nghe Uông Hàn thề như vậy, đều đồng loạt nhìn về phía Giang Trần.

- Mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, đích thật là gặp được. Bất quá ta còn chưa kịp ngắt, Uông Hàn liền công kích ta. Ta liền độn thổ trốn đi. Chuyện sau đó, ta căn bản không rõ ràng lắm. Uông Hàn, ngươi dám thề tận mắt thấy ta ngắt Thánh Anh Thảo sao?

Uông Hàn cười lạnh nói:

- Ta bị hai đầu Dực Long đuổi giết, sau đó ngươi không quay trở lại ngắt lấy?

- Chậc chậc, hẳn là Thánh Kiếm Cung ngươi định tội cho người, là dựa vào phương pháp như vậy đến xử lý sao? Ta ngược lại hoài nghi, là ngươi ngắt lấy mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, lúc này mới đưa đến hai đầu Dực Long đuổi giết. Dù sao, ta là trước ngươi một bước ly khai hiện trường.


Giang Trần nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Sắc mặt Uông Hàn trầm xuống:

- Ta có thể thề, tuyệt đối không có lấy một cây Thánh Anh Thảo, Giang Trần ngươi có dám thề không?

Giang Trần hờ hững nói:

- Ta không có hứng thú. Mỗi lần ngươi vu oan ta, ta đều phải thề để chứng minh mình sao? Dựa vào cái gì?

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão âm hiểm cười nói:

- Chiếu ta xem, các ngươi cũng đừng tranh cãi. Muốn chứng minh trong sạch rất đơn giản, lấy Trữ Vật Giới Chỉ ra nhìn xem chẳng phải là được?

Lời này vừa ra, ngược lại là được phụ họa.

- Đúng, lấy Trữ Vật Giới Chỉ của các ngươi ra, dùng phương pháp này chứng minh trong sạch, đơn giản sáng tỏ, nếu như là sự tình giả dối hư ảo liền biết, vừa vặn tiết kiệm thời gian.

- Đúng vậy, cứ làm như thế.

Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu, tán thành đề nghị này của Tham Lang trưởng lão.

Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão kia liếc nhìn Uông Hàn, Uông Hàn cười nói:

- Ta không có ý kiến. Giang Trần, nếu ngươi không chột dạ, có dám lấy Trữ Vật Giới Chỉ cho mọi người xem không? Đừng nói ngươi không có hứng thú, ngươi nói như vậy, đã đủ chứng minh ngươi chột dạ.

Bởi vậy, áp lực lại đến bên Giang Trần.

Trong mắt Giang Trần hàn quang trận trận, nhưng trong lòng thì giận dữ. Thế giới này thật đúng là sự thật, bởi vì một câu của Uông Hàn, hắn phải phối hợp, kiểm tra cái này, kiểm tra cái kia.

Không phải Giang Trần không dám, mà là khó chịu.

- Giang Trần, chẳng lẽ ngươi chột dạ? Uông Hàn đã nguyện ý, ngươi chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, chẳng lẽ còn có cái giá đỡ gì không bỏ xuống được?

Trần trưởng lão mang theo vài phần mỉa mai cười nói.


Ánh mắt Giang Trần bắn ra hàn mang, nhìn về phía Trần trưởng lão:

- Trần trưởng lão, bởi vì Thánh Kiếm Cung ngươi vu oan, mỗi lần đều muốn ta phối hợp điều tra, dựa vào cái gì?

- Cần dựa vào cái gì sao?

Ngữ khí của Trần trưởng lão đạm mạc, phảng phất cảm thấy hết thảy là thiên kinh địa nghĩa, bỗng nhiên cười cười.

- Bất quá ngươi đã hỏi như vậy, vậy lão phu sẽ nói cho ngươi biết dựa vào cái gì, dựa vào thực lực ngươi không đủ mạnh, bằng ngươi chỉ là tiểu bối, ngươi hà đức hà năng, dựa vào cái gì độc chiếm mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo?

Giang Trần giận quá thành cười:

- Ta chỉ nói một câu, nếu như không có lục soát ra mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, Trần trưởng lão ngươi đi đớp cứt được không?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trần trưởng lão lập tức phát lạnh:

- Làm càn.

Người của Thánh Kiếm Cung đều giương cung bạt kiếm, sát ý bạo tuôn.

Bên Đan Càn Cung cũng nghiêm túc, khí thế của Vân Niết trưởng lão tăng vọt, tiến lên một bước bảo vệ Giang Trần.

Trong lúc nhất thời, không khí hiện trường trở nên cực kỳ ngưng trọng, rất có xu thế một lời không hợp liền rút đao khiêu chiến.

Người tông môn khác đều nhìn nhau im lặng. Bọn hắn ngược lại là không thể tưởng được, đệ tử Nguyên cảnh ngũ trọng của Đan Càn Cung, tính tình lại không nhỏ a. Vậy mà bảo Thánh Kiếm Cung trưởng lão Trần Thế Trân đi đớp cứt.

Trần Thế Trân kia ở Thánh Kiếm Cung, dầu gì cũng là trưởng lão nổi tiếng tam giáp, ở toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, cũng là tồn tại nỗi tiếng.

Một tuổi trẻ hậu bối, lại muốn hắn đi đớp cứt, mọi người không thể không bội phục dũng khí của Giang Trần.

Sắc mặt của Trần Thế Trân tái nhợt, bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong mắt lộ vẻ sát ý lành lạnh:

- Tốt, tốt, Trần mỗ sống mấy trăm tuổi, vẫn là lần đầu nhìn thấy tuổi trẻ hậu bối hung hăng càn quấy như thế, Vân Niết trưởng lão, Đan Càn Cung ngươi, quả nhiên là giáo dưỡng tốt a.

Vân Niết trưởng lão cũng không cam chịu yếu thế:

- Trần trưởng lão, hẳn chỉ cho phép Thánh Kiếm Cung ngươi nhiều lần chèn ép Giang Trần, lại không cho phép Giang Trần có một tia phản kháng? Không nói tất cả mọi người là Tứ phẩm tông môn bình khởi bình tọa, dù Đan Càn Cung ta không phải Tứ phẩm tông môn, cũng không bị Thánh Kiếm Cung ngươi quản hạt. Dựa vào cái gì Thánh Kiếm Cung ngươi một lần lại một lần bắt buộc đệ tử ta làm sự tình hắn không muốn?

- Lần trước là khảo thí huyết mạch, lần này là kiểm tra Trữ Vật Giới Chỉ, lần sau muốn tánh mạng Giang Trần, hắn cũng phải ngoan ngoãn dâng đầu lên hay không?

Vân Niết trưởng lão hiển nhiên là động nóng tính. Hắn là người có địa vị tối cao của Đan Càn Cung trong hành trình Huyễn Ba Sơn, cũng là người có phân lượng nói chuyện nhất.

Hắn biết rõ, nếu như lúc này mình không đứng ra giữ gìn Giang Trần, vậy chiêu bài của Đan Càn Cung sẽ phá hủy.

Có lẽ, bị ép dưới đại thế, cuối cùng nhất Giang Trần sẽ không thể không tiếp nhận kiểm tra.

Nhưng mà, ở trước mặt Thánh Kiếm Cung, vô luận như thế nào Đan Càn Cung cũng không thể yếu đi khí thế.