Độc Tôn Tam Giới

Chương 726: Địa vị của Cửu Dương Thiên Tông

Cho nên, Hoàng Nhi hỏi hắn có tính toán gì không, mặc dù hắn không nói những lời hùng hồn kia, nhưng trong lòng vô cùng kiên định, tuyệt đối sẽ không khuất phục Thiên Tông, dù chưa nói tới cùng tồn vong, nhưng lại nguyện ý chiến đấu đến một khắc cuối cùng.

Đây không phải nói cảm tình của hắn đối với Bảo Thụ Tông nhiều bao nhiêu, mà là hắn ở dưới Xan Hà Bảo Thụ ngộ đạo một tháng, ẩn ẩn hình thành một loại tình cảm liên quan.

Hoàng Nhi hỏi vấn đề kia, kỳ thật cũng là thăm dò. Nghe Giang Trần trả lời như vậy, cũng nhẹ nhàng gật đầu, trong nội tâm thầm bội phục Thuấn lão, phán đoán Giang Trần, thực là quá chuẩn xác.

Giang Trần này, đích thật là người trọng tình cảm, có đảm đương.

Hoàng Nhi từ nhỏ tiếp xúc đến người, hơn phân nửa là thế hệ lục đục với nhau, lòng dạ sâu đậm. Người chính nghĩa, quang minh lỗi lạc, khoái ý ân cừu như Giang Trần, lại rất ít.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Nhi cảm thấy, ẩn cư ở liên minh 16 nước, ngược lại cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, trong khoảng thời gian này, người nàng tiếp xúc, đều rất hữu hảo, bằng phẳng.

Dùng những người bên cạnh Giang Trần làm ví dụ, tất cả mọi người đối với nàng rất hữu hảo, rất khách khí, cũng không có bởi vì nàng xấu xí mà ghét bỏ.

Chính bởi vì như vậy, Hoàng Nhi lại có chút hổ thẹn, cảm thấy mình che dấu dung mạo, cố ý giả thành như vậy, ngược lại là không đủ quang minh.

Chỉ là, hiện tại đã như vậy, nàng cũng không có ý khôi phục dung mạo về nguyên trạng, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Nàng không hy vọng, bởi vì sự tình dung mạo, mà khiến cho mọi người hiểu lầm nàng, ngược lại bất hòa nàng, làm cho nàng mất đi những tình hữu nghị kia.

Niên kỷ của Hoàng Nhi và Giang Trần không sai biệt lắm, những năm này cùng Thuấn lão phiêu bạt, là đoạn tuế nguyệt xóc nảy nhất của nàng.

Nhưng cũng là đoạn tuế nguyệt tâm tình nàng sung sướng nhất, đơn thuần nhất.

Không cần lục đục với nhau, không cần tranh quyền đoạt lợi.

Nàng rất quý trọng tuế nguyệt như vậy, thậm chí, nàng hi vọng cuộc sống như vậy có thể tiếp tục nữa, vĩnh viễn không xuất hiện cải biến.

Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng.

Thiên Tông sứ giả kia, phá vỡ sinh hoạt bình tĩnh của Hoàng Nhi. Nàng vốn không muốn lẫn vào loại tranh đấu này.

Thế nhưng mà, Thiên Tông sứ giả kia hùng hổ dọa người, nếu chiếm đoạt Bảo Thụ Tông, sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới sinh hoạt bình tĩnh của nàng.


Nàng, còn có những người nàng kết giao, cũng sẽ xuất hiện cải biến.

Đây là Hoàng Nhi tuyệt đối không muốn phát sinh, cho nên, nàng mới không nhịn được ra tay, là vì thủ hộ loại trạng thái sinh hoạt đơn thuần này.

Đồng thời, trong khoảng thời gian kết giao này, nàng cũng chính thức xem Giang Trần là bằng hữu.

Hoàng Nhi khéo hiểu lòng người, mặc dù hỗ trợ cũng không muốn Giang Trần biết. Mặc dù nàng biết Giang Trần không phải loại người sĩ diện, nhưng nếu để cho mọi người biết hắn dựa vào nữ nhân hỗ trợ, kia sẽ xuất hiện một ít chỉ trích.

Cho nên, Hoàng Nhi thậm chí không muốn Giang Trần biết là nàng ra tay.

Chỉ là, Giang Trần thông minh như vậy, từ trong tiếng đàn, liền đoán ra nàng. Giang Trần đã hỏi, Hoàng Nhi tự nhiên sẽ không cố ý phủ nhận.

Cũng may, Giang Trần là người rộng rãi.

Bất quá, Hoàng Nhi vẫn nhịn không được nhắc nhở:

– Bảo Thụ Tông có Giang công tử, thật sự là vận may của bọn hắn. Bất quá, Thiên Tông kia lai lịch không nhỏ, việc này, còn cần có đối sách mới được.

Giang Trần đối với Thiên Tông, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Kiếp trước lịch duyệt của hắn rất rộng, nhưng dưới Chư Thiên, vô số vị diện, dù sao cũng không có khả năng từng cái vị diện đều rõ như lòng bàn tay.

Hơn nữa, vị diện hiện tại này, phải chăng thuộc về Chư Thiên thế giới kiếp trước, hắn cũng hoàn toàn không có nắm chắc. Dù sao, vũ trụ to lớn, Chư Thiên thế giới chỉ là một phần nhỏ của vũ trụ mà thôi.

Nhưng mà, Giang Trần cảm giác, thế giới này, có lẽ cùng Chư Thiên thế giới kiếp trước có quan hệ nhất định.

Bởi vì, rất nhiều thứ ở thế giới này, kiếp trước hắn đều được chứng kiến, hiểu rõ qua.

Chỉ là, cấu trúc của thế giới này, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Giang Trần tâm niệm khẻ động, Hoàng Nhi thần bí như vậy, thực lực lại mạnh, nhất định là đến từ địa phương lớn, sao không mượn cơ hội này hỏi thăm một chút?


– Hoàng Nhi cô nương, Thiên Tông này rốt cuộc có địa vị gì, ngươi có biết không?

– Ân, Thiên Tông, tên đầy đủ là Cửu Dương Thiên Tông, đến từ Thượng Bát Vực, là một trong tám thế lực lớn của Thượng Bát Vực. Trong thế giới này, cũng coi là thế lực đỉnh tiêm rồi.

Thế lực đỉnh tiêm của thế giới này, địa vị kia đích thật rất lớn.

Hoàng Nhi mỉm cười, ngón tay có chút tìm tòi, lấy ra một quyển sách phong cách cổ xưa, đặt ở trên bệ đá.

– Giang công tử, bản cổ tịch này, tên là 《 Sơn Hà chí 》, nó ghi chép cấu trúc của thế giới chúng ta, ghi lại lãnh thổ quốc gia, thế lực, phong thổ… Tuy đơn giản, nhưng rất thực dụng, những năm này ta cùng Thuấn lão vào Nam ra Bắc, quyển sách này trợ giúp không nhỏ. Nếu Giang công tử có hứng thú, có thể từ trong quyển sách này hiểu rõ thoáng một phát.

Giang Trần tiếp nhận sách, trên phong bì có ba chữ to … Sơn Hà chí.

Mở ra tờ thứ nhất, phía trên viết bảy chữ Thần Uyên Đại Lục Sơn Hà chí.

Địa phương như liên minh 16 nước, là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong loại thư tịch này. Liên minh 16 nước chật hẹp nhỏ bé, người nơi này, chín thành chín là cả đời sẽ không đi ra liên minh 16 nước.

Coi như là những cường giả đỉnh cấp kia, nhiều lắm là đến lãnh địa khác của Vạn Tượng Cương Vực, tuyệt đối chưa chạy ra Vạn Tượng Cương Vực.

Cho nên, loại điển tịch trân quý bao dung toàn bộ thế giới này, là không thể nào xuất hiện ở 16 quốc.

Giang Trần chạm đến bản cổ tịch, cảm thụ được trên sách có lắng đọng cùng nội tình, trong nội tâm càng thêm vững tin, Hoàng Nhi cô nương cùng Thuấn lão, địa vị nhất định rất lớn.

Nếu như nhân vật bình thường, là quả quyết không thể có loại thư tịch này.

Giang Trần cũng không kiêng kị, chăm chú lật xem.

Đại lục này, tên là Thần Uyên Đại Lục. Phân Thượng Bát Vực, Trung Thập Lục Vực, Hạ Tam Thập Nhị Vực. Đây chỉ là một bộ phận chủ lưu, còn có vô số hoang man chi địa, hải dương chi địa, còn có rất nhiều chỗ thần bí mà trên bản đồ cũng nhìn không tới, cấu thành toàn bộ Thần Uyên Đại Lục.

Không biết tại sao, Giang Trần chứng kiến bốn chữ Thần Uyên Đại Lục này, trong nội tâm liền co lại.

Kìm lòng không được, một ít trí nhớ kiếp trước nổi lên trong lòng. Khuôn mặt của Thiên Đế phụ thân kiếp trước, không ngừng hiện lên ở trước mặt hắn.

Nhớ tới phụ thân kiếp trước chiếu cố mình, vì kéo dài htuổi thọ của hắn mà không tiếc hao phí tâm huyết tinh lực luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan, nhớ tới sau khi Chư Thiên vỡ vụn, vận mệnh của phụ thân phiêu diêu không biết...

Trong lúc nhất thời, tâm tình của Giang Trần có chút bất định.

Bốn chữ Thần Uyên Đại Lục này, thật sự là xúc động tiếng lòng của hắn.

Bởi vì, Thiên Đế phụ thân của hắn, tục danh là… Thái Uyên Thiên Đế.

Một chữ “Uyên”, câu dẫn ra rất nhiều trí nhớ kiếp trước của Giang Trần.

Thần Uyên Đại Lục, thế lực chia làm thượng trung hạ Tam đại phẩm cấp, Cửu phẩm đến Nhất phẩm chín loại phẩm cấp.