Độc Tôn Tam Giới

Chương 721: Tả Lam hoảng sợ chạy trốn

Bởi vì, tốc độ phát triển của Giang Trần quá nhanh, nhanh đến hắn là Nguyên cảnh lão tổ cũng cảm thấy bất an.

Nếu như chiếu xu thế này phát triển xuống, dùng không được bao lâu, Giang Trần sẽ uy hiếp được Truy Dương lão quái hắn.

Một khi đến lúc đó, Truy Dương lão quái hắn và cả Tử Dương Tông, sẽ triệt để mất đi cảm giác an toàn.

Cân nhắc đến Tử Dương Tông và Giang Trần kết thù sâu như vậy, nội tâm Truy Dương lão quái thấp thỏm lo âu có thể nghĩ.

Bất quá Tả Lam đã lui, người Tử Dương Tông tự nhiên không có khả năng dừng lại.

Vẻ mặt của Truy Dương lão quái xấu hổ, cũng vung tay lên, mang theo người Tử Dương Tông xám xịt rời đi.

Bên ba đại tông môn, nhìn thấy Tử Dương Tông xám xịt ly khai, hư thanh nổi lên bốn phía, quát mắng không ngừng.

– Truy Dương lão cẩu, trở về thè lưỡi ra liếm bờ mông của Thiên Tông sứ giả a.

– Còn dám đến giương oai lần nữa, chó lớn chó bé cùng một chỗ đánh.

Một ít đệ tử trẻ tuổi của ba đại tông môn, đều tức giận chửi ầm lên.

Truy Dương lão quái nghe tiếng mắng, liền thiếu chút nữa thổ huyết. Bất quá giờ khắc này, lời lại khó nghe, hắn cũng phải nhịn.

Thiên Tông sứ giả vừa rút lui, Tử Dương Tông hắn cô chưởng nan minh, muốn đối mặt ba đại tông môn, cái kia là muốn chết.

Dùng cảm xúc phẫn nộ hiện tại của ba đại tông môn, một khi Tử Dương Tông đi chậm, có nhiều khả năng sẽ bị ba đại tông môn vây công.

Tuy Truy Dương lão quái tự tin, nhưng còn không có mù quáng đến trình độ cho là mình có thể đối kháng ba đại tông môn liên thủ.

Một mực thối lui cách Bảo Thụ Tông ngoài trăm dặm, Truy Dương lão quái mới đuổi theo kịp bọn người Tả Lam.

– Tôn sứ đại nhân, thế cục đối với chúng ta có lợi, sao bỗng nhiên lại rời đi?

Truy Dương lão quái đuổi theo Tả Lam, có chút khó hiểu hỏi.

Sắc mặt Tả Lam tái nhợt, trong mắt còn có mấy phần kiêng kị, thoáng nhìn vị trí của Bảo Thụ Tông ở sau lưng, hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại không có trả lời.

Truy Dương lão quái đụng cái mũi xám xịt, cũng không dám phát tác, chỉ phải rầu rĩ không vui đi bên cạnh Tả Lam.


Một đường phi tốc mà đi, ước chừng qua một giờ, tiếng lòng của Tả Lam mới chậm rãi buông lỏng, vừa rồi cả kinh, quả thực là không nhỏ.

Hắn làm sao cũng không thể tưởng được, Bảo Thụ Tông vậy mà tàng long ngọa hổ, thậm chí có người có thể dùng tiếng đàn phá uy năng Nguyên cảnh của hắn.

Tuy Tả Lam không biết đến cùng đối đầu là ai, nhưng có một điểm có thể khẳng định. Là cường giả sau lưng tiếng đàn này, mạnh hơn Tả Lam hắn rất nhiều.

Cách xa như vậy, dùng tiếng đàn phá hủy uy áp, đây tuyệt đối là ưu thế áp đảo.

Thế nhưng mà, Bảo Thụ Tông chỉ là địa phương nhỏ bé, làm sao sẽ che dấu cường giả như thế kia?

Tả Lam trăm mối không có cách giải, gọi Truy Dương lão quái tới hỏi:

– Truy Dương, Bảo Thụ Tông ngoại trừ Thiên Diệp ra, còn có người càng mạnh hơn nữa lánh đời không ra hay không?

Vấn đề này hỏi đến Truy Dương lão quái không hiểu ra sao.

– Càng mạnh hơn nữa?

Truy Dương lão quái vô ý thức lắc đầu.

– Cái này không có khả năng a. Ta ở liên minh 16 nước trà trộn nhiều năm như vậy, đối với bốn đại tông môn rõ như lòng bàn tay. Đừng nói người mạnh hơn Thiên Diệp, chỉ là đệ tử trẻ tuổi hơi có chút thiên phú, tình báo cũng khó có khả năng bỏ qua. Bảo Thụ Tông nào có tồn tại càng mạnh gì? Nếu có, Bảo Thụ Tông quả quyết không có khả năng điệu thấp như vậy.

Bốn đại tông môn cạnh tranh lẫn nhau, nếu như ai có lực lượng tuyệt đối, dù không khoe khoang, ngẫu nhiên cũng sẽ thể hiện thái độ ra ngoài sáng, chấn nhiếp ba đại tông môn khác thoáng một phát.

Có ưu thế không thể hiện ra, đây tuyệt đối không phải phong cách của bốn đại tông môn.

Tả Lam như có điều suy nghĩ, hắn cũng không tin Bảo Thụ Tông có cường giả tuyệt thế gì. Chỉ có điều, hắn có thể khẳng định là, thực lực chủ nhân tiếng đàn kia, tuyệt đối trên Tả Lam hắn. Điểm này, là không có bất kỳ nghi vấn.

Chẳng lẽ? Có cường giả lánh đời gì giấu ở Bảo Thụ Tông, cho nên không hy vọng Bảo Thụ Tông bị đánh? Nếu nói như vậy, cục diện sẽ phiền toái.

Tả Lam thân là Thiên Tông sứ giả, lần này tới, chính là muốn thu liên minh 16 nước, bồi dưỡng người Tử Dương Tông, thống nhất liên minh 16 nước.

Nếu hắn không làm được, như vậy nhiệm vụ lần này của hắn chẳng khác nào thất bại.

Tuy thất bại cũng không sao, nhưng sẽ không thể đạt được Thiên Tông ban thưởng, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.


Đây là Tả Lam hoàn toàn không muốn chứng kiến.

– Tả Lam đại nhân, phải chăng ngươi hoài nghi, có cường giả gì xuất hiện ở Bảo Thụ Tông?

Đột nhiên Truy Dương lão quái hỏi.

– Truy Dương, ngươi được xưng không gì không biết ở liên minh 16 nước. Vậy mà một cường giả ở trong Bảo Thụ Tông, ngươi một chút tình báo cũng không thăm dò được?

Ngữ khí của Tả Lam, vẫn còn có chút không vui. Hôm nay hắn lâm trận, đích thật là gãy nhuệ khí, ngẫm lại cũng cảm thấy có chút mất mặt.

– Đại nhân, nói lên cường giả này, thuộc hạ cũng có chút hoài nghi. Chỉ có điều, thuộc hạ một mực không thể xác nhận, cho nên không dám nói hưu nói vượn ở trước mặt tôn sứ đại nhân.

– Có cái gì thì nói cái đó đi.

Ngữ khí của Tả Lam không vui, hiển nhiên rất khó chịu chuyện Truy Dương lão quái biết mà không báo.

– Đại nhân, thuộc hạ một mực hoài nghi, có một Siêu cấp cường giả ở sau lưng Giang Trần bồi dưỡng hắn, cho hắn chỗ dựa. Bằng không thì, dùng xuất thân thế tục của hắn, không có bất kỳ đạo lý bò lên cao như vậy, nhanh như vậy a.

Truy Dương lão quái nói ra nghi ngờ của mình. Sau đó lại đem những chân tướng kia nói một lần, những tin tức này, rất nhiều đều là Thủy Nguyệt Đại Sư báo cáo cho hắn.

Nếu như nói trước kia chỉ là hoài nghi, vậy ở lôi đài quyết chiến, Giang Trần chém giết Long Cư Tuyết, Truy Dương lão quái tự mình ra tay, lại bị một quả thông đánh lui.

Ở một khắc này, Truy Dương lão quái xác định có một Siêu cấp cường giả đang giám thị.

Chỉ là, Siêu cấp cường giả này rốt cuộc là nhân duyên trùng hợp xuất hiện, hay là có quan hệ với Giang Trần, lúc ấy hắn không cách nào phán đoán.

Nhưng mà hôm nay, Tả Lam đại nhân như vậy, rõ ràng là bị một Siêu cấp cường giả dọa sợ thối lui, như vậy Siêu cấp cường giả này, có nhiều khả năng có quan hệ với Giang Trần.

Nghe Truy Dương lão quái nói, Tả Lam nhướng mày:

– Giang Trần, tiểu tử cuồng vọng này, nguyên lai sau lưng có Siêu cấp cường giả cho chỗ dựa, khó trách cuồng ngạo như vậy.

Truy Dương lão quái rất không cam lòng hỏi:

– Tôn sứ đại nhân, chẳng lẽ việc này cứ như vậy thôi? Chúng ta liền thất bại trong gang tấc như vậy sao?

Truy Dương lão quái đối với kết quả này, hiển nhiên là rất không hài lòng. Không có giết Giang Trần, Tử Quang phân đà cũng không có chiếm đoạt tam tông kia.

Bất kể là ân oán cá nhân, hay là dã tâm, đều không có thực hiện.

Tả Lam cười lạnh:

– Như thế nào? Ngươi còn muốn trở về Bảo Thụ Tông sao?

Truy Dương lão quái có chút xấu hổ:

– Dù có Siêu cấp cường giả, nhưng đối nghịch với Thiên Tông, đó cũng là tự tìm đường chết. Tôn sứ đại nhân, Siêu cấp cường giả kia mạnh như thế nào?