Độc Tôn Tam Giới

Chương 692: Vu thị nhất tộc tận thế

Chỉ chốc lát sau, tiếng chửi bậy bên ngoài liền triệt để biến mất.

Vết đao của nhóm đại nội cao thủ còn nhỏ huyết, trong lòng trầm trọng, tiến đến phục mệnh.

Ngay lúc này, hư không truyền đến một tiếng cười lạnh:

- Vu Thản, ngươi ngược lại tự giác, không cần ta ra tay a. Chính mình liền giết sạch Vu thị nhất tộc. Rất tốt, rất tốt.

- Tất cả vây cánh bên trong nghe, chuyện này nguyên vốn không quan hệ tới các ngươi, ta chỉ cần phụ tử Vu Thản. Muốn sống, hiện tại lập tức ly khai phụ tử Vu Thản. Ta chỉ cho các ngươi một phút thời gian lựa chọn, một phút sau, người chấp mê bất ngộ, giết.

Lời nói này, như bùa đòi mạng từ Hoàng Tuyền Địa phủ, treo ở trên đầu mọi người, làm cho sắc mặt mỗi một cái đều xám ngoét.

Đến một bước này, tất cả sĩ khí, đã hoàn toàn mất đi. Ở chỗ này, chỉ là một loại bản năng do huấn luyện ra được.

Tứ đại quốc sĩ, tồn tại cường đại như vậy, cũng bị một chiêu của đối phương miểu sát. Những đại nội cao thủ bọn hắn, tuy lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn tứ đại quốc sĩ sao?

Mà phụ tử Vu Thản, ở thời khắc mấu chốt, ngay cả cốt nhục thân nhân của mình cũng có thể vứt bỏ, những thị vệ bọn hắn, có cái gì không thể vứt bỏ chứ?

Vu Thản thấy thế, vội nói:

- Đừng nghe hắn tà thuyết mê người. Chỉ cần mọi người khiêng tới lúc viện quân của Tử Dương Tông đến, là một công lớn. Tiểu tử này, khẳng định không có thủ đoạn công vào, bằng không thì hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

- Đúng, lúc này, mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Cường giả tông môn vừa đến, tiểu tử này liền thành cá trong chậu, nhất định chỉ còn đường chết.

Vu Hồng cũng mở miệng cổ động.

Chỉ là, hiện tại vô luận phụ tử bọn hắn biểu diễn như thế nào, nhưng sĩ khí trầm thấp là căn bản không thể kéo lên.

Hiển nhiên, sau khi đồ sát Vu thị nhất tộc, đã để cho tinh thần của bọn hắn hạ đến cực điểm.

Một phút đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua.

Bên ngoài, rất nhanh liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

- Bệ hạ, Ngự Lâm quân Chương Phó thống lĩnh bị tập kích bỏ mình.

- Bệ hạ, Hà đại đội trưởng mất tích.

Tiết mục này, lại trình diễn lần nữa, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, trong lúc nhất thời, mấy ngàn mét chung quanh, đã thành Tu La sát tràng.

Đại nội cường giả thủ ngự bên ngoài, không ngừng truyền đến tin tức tử vong, mất tích.


- Cơ hội, ta đã cho các ngươi. Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao phụ tử Vu Thản ra đây. Các ngươi có thể miễn tử, nếu không, sóng công kích tiếp theo của ta, các ngươi đều chết không có chỗ chôn. Nhớ kỹ, đây là tối hậu thư.

Thanh âm đạm mạc của Giang Trần lại vang vọng toàn bộ Vương Cung lần nữa, mang theo uy nghiêm để cho người chân thật đáng tin.

Hắn nói, hiện tại có thể so với khuôn vàng thước ngọc, không có người dám hoài nghi.

Trong lúc nhất thời, phụ tử Vu Thản chỉ cảm thấy ánh mắt chung quanh đại phóng hào quang, lóng lánh lấy sắc thái không có hảo ý.

Sắc mặt Vu Thản trầm xuống:

- Như thế nào? Vài câu đe dọa, liền dọa các ngươi thành như vậy? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm ra sự tình hành thích vua?

- Hừ, phụ hoàng ta là trưởng lão của Tử Dương Tông, dù hiện tại các ngươi giao phụ tử chúng ta ra, tham sống sợ chết, chẳng lẽ Tử Dương Tông sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?

Những đại nội cao thủ kia, đều do dự bất định. Ở thời khắc này, trong nội tâm bọn hắn, bản năng cầu sinh xác thực chiến thắng lý niệm trung quân.

Nhất là lúc Vu Thản hạ lệnh đồ sát vương thất, những đại nội cao thủ kia càng hoài nghi nhân phẩm của phụ tử Vu Thản.

Trong lúc đó, một Võ Giả kêu lên:

- Không giao phụ tử bọn hắn ra, chúng ta hẳn phải chết. Giao ra rồi, thừa dịp hiện tại có thời gian, còn có thể thoát khỏi Thương Dương Vương Quốc, làm cẩu cho phụ tử bọn hắn, lão tử đã chịu đủ rồi.

- Đúng, phụ tử này tuyệt tình phụ nghĩa, ngay cả dòng họ cũng có thể giết, sau đó sẽ không giết chúng ta sao? Mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn hắn.

- Đúng vậy, cùng tiến lên, giết bọn hắn, lại thoát đi. Dù Tử Dương Tông cường đại, nhưng thiên hạ to lớn, biết chạy đi đâu bắt chúng ta?

Loại sự tình này, sợ là sợ không có chim đầu đàn.

Một khi có chim đầu đàn, tâm huyết cùng cách nghĩ của những người khác, sẽ lập tức bị nhen nhóm.

- Lên, giết phụ tử bọn hắn, tổng so với bị Giang Trần giết tốt hơn.

- Giết, giết, giết, giết đôi cẩu phụ tử này.

Những đại nội cao thủ kia, hiển nhiên cũng là bị ép, hơn nữa bình thường hai phụ tử này quản lý thủ hạ quá thô bạo, thời khắc mấu chốt, lại không có nhân tính.

Cho nên, tâm tình của bọn hắn, ở thời khắc mấu chốt, cũng triệt để bạo phát ra.

Vu Thản rất mạnh, nhưng mạnh cũng là có hạn độ. Đối mặt mấy trăm đại nội cao thủ ùa lên, da đầu hắn thoáng cái cũng run lên.

Vội túm lấy Vu Hồng:


- Đi.

Phụ tử lăng không lướt một cái, liền hướng ra ngoài bay đi.

- Không tốt, cẩu Hoàng đế muốn chạy trốn, truy.

- Đừng cho bọn hắn chạy thoát.

Muốn Vu Thản thoáng cái đối mặt mấy trăm cường giả Tiên cảnh, hắn hiển nhiên không chịu nổi. Nhưng muốn chạy trốn, lại vẫn có nắm chắc.

Mấy cái lên xuống, liền lách qua vòng vây của rất nhiều đại nội cao thủ. Đi vào một tiểu hoa viên, xốc một khối sàn nhà lên, lộ ra một thông đạo dài lớn.

- Hồng nhi, ngươi đi trước, vi phụ bọc hậu.

Vu Hồng cũng hoảng hốt chạy bừa, liền nhảy xuống lối đi kia.

Vừa xuống dưới, đột nhiên kêu một tiếng, lại chui ra, mặt mũi như là gặp quỷ vậy.

- Con chuột, con chuột, thật nhiều con chuột.

Sắc mặt Vu Hồng xám ngoét, lắp bắp.

Trong thông đạo kia, vô số con chuột kim sắc, như là nước suối không ngừng xuất hiện.

- Vu Thản, Vu Hồng, như thế nào? Tư vị chúng bạn xa lánh, tốt chứ?

Ngay lúc này, thân ảnh của Giang Trần đột nhiên từ trong hư không bắn xuống, hai tay ôm ngực, đứng trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, bao quát lấy hai phụ tử chật vật kia, trong mắt lộ ra vẻ đùa cợt.

Hai mắt Vu Thản lộ ra hung quang, khàn giọng nói:

- Giang Trần, cần phải đuổi tận giết tuyệt sao? Ngươi có nghĩ tới, hôm nay ngươi làm, là triệt để đối địch với Tử Dương Tông không. Hôm nay ngươi giết thống khoái, không lo lắng ngày sau, Tử Dương Tông sẽ thanh toán ngươi sao?

Giang Trần cười đạm mạc:

- Lúc cha con ngươi đồ sát Giang gia, đồ sát Dược Sư Điện, có nghĩ tới sẽ bị ta thanh toán không?

- Giang Trần, phụ tử ta, chẳng qua là phụng mệnh làm việc. Ngươi giết người Vu thị ta, đã sớm vượt qua người Giang gia ta giết. Có gan, ngươi đi tìm Tử Dương Tông báo thù đi.

Vu Hồng kêu lên.

- Tử Dương Tông?

Giang Trần hừ lạnh một tiếng.

- Ta tự nhiên sẽ đi Tử Dương Tông, nói không chừng, rất nhanh bọn hắn sẽ đưa tới cửa. Bất quá, phụ tử các ngươi là đầu sỏ gây nên, cho rằng động đầu lưỡi, là có thể miễn tử sao? Mơ tưởng.

Dứt lời, Giang Trần như kim quang lóe lên, đã lao xuống dưới.

Phanh, phanh...

Vu Thản huy động song chưởng, cùng Giang Trần đụng hai chưởng, lực lượng cường đại trực tiếp xâm nhập khí hải của hắn, làm hắn hé miệng phun máu tươi.

Giang Trần thuận tay đánh ra hai chưởng, đập bay hai phụ tử.