Độc Tôn Tam Giới

Chương 686: Giang Trần nộ khí 2

- Chúng ta phụng lệnh mà đến, cướp đoạt ba loại đan phương của Dược Sư Điện. Ra lệnh cho chúng ta, là Thái tử điện hạ của Thương Dương Vương Quốc.

Thương Dương Vương Quốc?

Giang Trần liếc nhìn Câu Ngọc, hắn hiểu rõ 16 quốc, còn không nhiều bằng Câu Ngọc.

Câu Ngọc vội nói:

- Thương Dương Vương Quốc là một trong bốn đại vương quốc, đồng dạng như Thiên Quế Vương Quốc. Quan hệ của Thương Dương Vương Quốc này cùng Tử Dương Tông, tương đương như Thiên Quế Vương Quốc và Bảo Thụ Tông.

Giang Trần nghe vậy, sắc mặt triệt để âm trầm:

- Tử Dương Tông.

Mày kiếm nhảy lên, Giang Trần ngăn chận lửa giận trong nội tâm, hỏi:

- Thái tử Thương Dương Vương Quốc, vì sao nhìn chằm chằm vào Dược Sư Điện?

Giờ phút này, Liệt tổng quản kia nào có tâm tư phản kháng? Triệt để sụp đổ, nói ra toàn bộ sự tình hắn biết.

- Những năm này, Dược Sư Điện dựa vào ba loại đan dược kia, điên cuồng vơ vét của cải, dù là bốn đại vương quốc cũng đỏ mắt. Thái tử đã sớm nhìn chằm chằm bọn hắn. Lần này Thái tử từ bên Tử Dương Tông nhận được ám chỉ, nói chỗ dựa sau lưng Dược Sư Điện đổ, không có nỗi lo về sau nữa. Cho nên, Thái tử mưu đồ đã lâu, lần này toàn lực ra tay, là vì cướp đoạt lợi ích của Dược Sư Điện.

Một khối thịt mỡ lớn như vậy, thời gian lâu rồi, bị người nhìn chằm chằm vào ngược lại rất bình thường. Bất quá, đã cướp Dược Sư Điện đến tay, vì sao còn đồ sát cả nhà Giang gia?

Hiển nhiên, ở đây còn có nguyên nhân khác.

- Lợi ích của Dược Sư Điện, ba loại đan phương, các ngươi đều được rồi, vì sao còn muốn đồ sát người Giang gia?

Liệt tổng quản kia vội nói:

- Sự tình đồ sát Giang gia, ta không có tham dự. Quyền hạn của ta quá thấp, không có tư cách hỏi nội tình. Nghe nói, người ra mặt cũng chưa lấy được ba loại đan phương. Tựa hồ bọn hắn nhận định, có lẽ Giang gia còn có nhiều bảo bối truyền thừa, cho nên...

Hết thảy manh mối, chậm rãi tạo thành một chân tướng rõ ràng.

Nửa năm, tính toán ra, khi đó vừa lúc mình bị vây ở trong Bất Diệt Linh Sơn.

Mà đúng là lúc này, đối phương bắt đầu động thủ. Đây hết thảy, nếu như nói sau lưng không có thủ bút của Tử Dương Tông, vô luận như thế nào Giang Trần cũng sẽ không tin.

Tử Dương Tông, Thương Dương Vương Quốc...


Trong nội tâm Giang Trần, lửa giận ngập trời hừng hực thiêu đốt. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người Dược Sư Điện:

- Một vấn đề cuối cùng, Giang Chính đâu?

- Giang Chính? Bị mang đến Thương Dương Vương Quốc rồi. Giống như có người muốn chuyên môn thẩm vấn hắn.

Giang Chính là Quản gia tâm phúc của Giang Trần, bị người mang đi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hết thảy, hoàn toàn là hướng về phía Giang Trần hắn mà đến.

- Đi, đi Thương Dương Vương Quốc.

Giang Trần nói.

Hoàng Nhi và Câu Ngọc nhìn nhau, hiển nhiên, các nàng cũng biết, nộ khí của người nam nhân này đã hoàn toàn bị kích phát ra.

Chỉ sợ tiếp đó, Thương Dương Vương Quốc sẽ hỏng bét rồi. Thậm chí Tử Dương Tông, chỉ sợ cũng có vô số người đầu rơi xuống đất.

Nhìn thân ảnh bọn người Giang Trần đi ra, những người Dược Sư Điện kia, đều không thể tưởng tượng nổi, mình tránh được một kiếp?

Một người trong đó cười lạnh nói:

- Má ơi, lão tử bị hù giày vò, nguyên lai chỉ là ngoài cứng trong mềm, trông thì ngon mà không dùng được. Hừ, đích thị là nghe được tên tuổi của Tử Dương Tông, nên sợ cháng váng a?

- Khẳng định rồi, liên minh 16 nước này, ai dám động Tử Dương Tông?

Vốn cả đám bị dọa ngốc, lúc này đều nhao nhao kêu gào, phảng phất người bị dọa đến toàn thân run rẩy, căn bản không phải bọn hắn.

Đang lúc nói, bỗng nhiên có người cao giọng hỏi:

- Đừng nói chuyện, nghe kỹ như có thanh âm gì?

Mọi người vội vàng ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe thanh âm sột sột soạt soạt, phảng phất từ dưới nền đất truyền lên.

Ngay lúc đó, mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt.

Oanh...

Sàn nhà đột nhiên vỡ ra, vô số kim quang như suối phun từ dưới đất dâng lên, từng bóng dáng kim sắc, như châu chấu lan tràn.

Vô số Phệ Kim Thử vọt ra, gặp người liền cắn.


Trong nháy mắt, tràng cảnh thảm thiết, máu chảy thành sông.

Không đến một phút đồng hồ, người sống trong Dược Sư Điện, toàn bộ hóa thành bạch cốt, hơn nữa không có một bộ nguyên vẹn.

Lần này Giang Trần là triệt để nổi giận.

Diệt môn...

Đây tuyệt đối vượt khỏi điểm mấu chốt của Giang Trần, dù hắn không có cảm tình với Giang gia, cũng tuyệt không cho phép nhìn loại sự tình này phát sinh, mà bỏ mặc.

Thương Dương Vương Quốc, ở trong liên minh 16 nước, hoàn toàn chính xác là đại quốc số một số hai. Bởi vì dựa lưng vào Tử Dương Tông, cho nên xưa nay ở trong liên minh 16 nước, Thương Dương Vương Quốc làm việc bá đạo, kế thừa phong cách của Tử Dương Tông.

Mà quốc quân Vu Thản của Thương Dương Vương Quốc, cũng là ký danh trưởng lão của Tử Dương Tông, ở trong Tử Dương Tông có nhân mạch rất rộng.

Quốc quân Vu Thản hùng đồ thống trị, Thái tử Vu Hồng đồng dạng dã tâm bừng bừng.

Nửa năm trước, Vu Hồng đến Tử Dương Tông du lịch, bỏ một cái giá lớn, kết giao rất nhiều tử đệ tông môn. Cũng từ chỗ một đệ tử Tử Dương Tông tham gia tuyển bạt, biết được sự tình của Giang Trần, cũng nhận được một ít thụ ý, làm cho dã tâm của Vu Hồng, càng thêm tăng vọt.

Giang Trần, một tiểu tử thế tục từ Đông Phương Vương Quốc quật khởi, vậy mà một đường yêu nghiệt, ở trong tuyển bạt bỗng nhiên nổi tiếng, cuối cùng vậy mà chém giết Tiên Thiên thân thể Long Cư Tuyết.

Giang Trần này, đến cùng được truyền thừa gì?

Tử Dương Tông từ trên xuống dưới, ai cũng hiếu kỳ.

Đúng là xuất phát từ phần hiếu kỳ này, hơn nữa ngoại giới nhất trí cho rằng Giang Trần không có khả năng đi ra, cho nên, trong Tử Dương Tông hình thành một loại ăn ý, vây xung quanh Giang gia, nhìn xem có thể từ Giang gia tìm ra một ít truyền thừa hay không.

Mà Vu Hồng ở trong tất cả các khâu, chỉ là một con cờ.

Nhưng mà, Vu Hồng lại từ chỗ cao tầng của Tử Dương Tông, nhận được rất nhiều hứa hẹn.

Trong thiên lao của Thương Dương Vương Quốc, những cao tầng Giang gia kia, mỗi một cái đều hấp hối, hiển nhiên, thời gian dài bức cung, làm cho bọn hắn chỉ còn lại một hơi cuối cùng.

Bên trong, một lão giả tóc trắng xoá, đúng là Khê lão địa vị tối cao trong Giang gia. Khóe miệng của lão đầu không ngừng tràn huyết, thì thào mắng:

- Các ngươi những cẩu tặc này, có bản lĩnh một đao chặt lão tử, muốn từ trong miệng lão tử nạy ra tình báo, mơ tưởng.

Một trung niên nhân bên cạnh Khê lão, đúng là Giang Chính, cũng bị tra tấn không thành hình người rồi.

Mặc dù Giang Chính không có nội tình tu luyện gì, nhưng mà xương cốt cũng rất cứng. Những ngày này, các loại nghiêm hình tra tấn đều dùng mấy lần, hắn thủy chung chết cũng không nói.

- Khê lão, đừng sợ. Nếu Thiếu gia biết, nhất định sẽ tới cứu chúng ta.

Tuy Giang Chính bị đánh không thành hình người, nhưng miệng vẫn rất cứng.

- Cứu ngươi?

Một nam tử bận cẩm y cười rộ lên.

- Chuyện cho tới bây giờ, các ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định? Giang Trần kia, đã bị trấn áp trong Bất Diệt Linh Sơn, trên trời dưới đất, không người cứu được hắn.

- Nói láo.

Giang Chính chửi ầm lên.