Độc Tôn Tam Giới

Chương 448: Chật vật không chịu nổi 2

Từ khi Thiết Đạt Chí xuất đạo đến nay, từng cùng vô số thiên tài trong tông ngoài tông giao thủ, nhưng không có một lần nào, lại biệt khuất như hôm nay.

Giang Trần này, tu vi cảnh giới rõ ràng không bằng hắn, nhưng Thiết Đạt Chí hắn lại hết lần này tới lần khác không làm gì được đối phương.

- Thiết Đạt Chí, nghe thấy không, những đồng bạn ngươi mang đến kia, giống như chống đỡ không nổi a.

Chiến đao của Giang Trần tịch cuốn, đao như núi đổ, như thác nước từ trên chín tầng trời rơi xuống, như thiên quân vạn mã tiếp cận, không thể ngăn cản.

Đang!

Một đao kia, trảm ở trên Hắc Long trường kích, tóe ra vô số ánh sao lấp lánh.

Linh lực va chạm, từng vòng khuếch tán ra.

Ánh mắt Thiết Đạt Chí thoáng nhìn, vậy mà chứng kiến trên Hắc Long trường kích của mình, xuất hiện một vết rách!

- Làm sao có thể?

Trong nội tâm Thiết Đạt Chí nhấc lên sóng to gió lớn.

Hắc Long trường kích này, vẫn luôn là cậy vào lớn nhất khi Thiết Đạt Chí đối kháng đối thủ đồng cấp.

Đối thủ cùng cấp bậc, ở trên binh khí, cơ hồ là không bằng hắn.

Mà Thiết Đạt Chí hắn, dựa vào Hắc Long trường kích này, không biết nghiền áp qua bao nhiêu cường giả đồng cấp, cơ hồ có thể nói, đây là cậy vào lớn nhất để hắn tung hoành tông môn.

Thế nhưng mà giờ khắc này, cậy vào lớn nhất của hắn, ở trước mặt Giang Trần, lại thành sắt vụn!

Một đao kia, vậy mà để lại vết rách trên Hắc Long trường kích!

Tuy không phải tổn thương có tính chất huỷ diệt, nhưng tính chất của Hắc Long trường kích này, nghe nói là Hắc Long ở biển sâu tọa hóa, xương cốt hóa kim, bị đào móc ra, luyện chế thành trường kích.

Hơn nữa, thông qua Luyện Khí Đại Sư năm lần rèn luyện, Hắc Long trường kích ở trong một đời trẻ tuổi, tuyệt đối là thần binh lợi khí để cho đại đa số người hâm mộ đỏ mắt. Sau đó… thần binh lợi khí này, lại bị một đao kia của Giang Trần, chém ra vết rách! Hắc Long trường kích xuất hiện vết rách, ở trong đạo tâm của Thiết Đạt Chí, cũng đi theo xuất hiện vết rách, theo từng tiếng kêu thảm của đồng bạn truyền đến, Thiết Đạt Chí không ai bì nổi, ở sâu trong nội tâm lần thứ nhất sinh ra thoái ý, sinh ra một tia hối hận không hiểu.

Ánh mắt thoáng nhìn phía dưới, trên mặt đất, đông một cái, tây một cái, tất cả đệ tử chấp pháp đều bị đánh rơi, sinh tử không biết.

Mà Chu Dật, cũng bị đám linh cầm kia vây khốn, nhìn về phía trên, cũng rất cố sức.

- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, lại dám giết đệ tử chấp pháp của Bảo Thụ Tông!

Thiết Đạt Chí hét lên, điên cuồng huy động Hắc Long trường kích, từng đạo khí lưu màu đen, như Hắc Long Khiếu Thiên, gào thét mà đến.


Công kích như khốn thú vùng vẫy kia, Giang Trần tự nhiên không sợ.

Nhìn cũng không nhìn, hai tay nắm chặt vô danh đao, thân hình như mũi tên bắn ra, chém ra một đao, miệng quát:

- Phá cho ta!

Xoẹt!

Đao thế cường hãn, như Thái Cổ hung thú, xé mở từng đạo khí lưu Hắc Long kia!

Thiết Đạt Chí kinh hãi, thoái ý trong nội tâm càng tăng lên.

Ánh mắt Giang Trần quyết tuyệt, một không làm, hai không ngớt. Thiết gia này đã công khai trở mặt, như vậy Giang Trần hắn cũng không phải thịt cá mặc người chém giết.

Trong nội tâm sát ý bạo tuôn, đã có ý định toàn diệt đối phương.

Trong miệng cười lạnh, ý bảo những Kim Dực Kiếm Điểu Linh phẩm kia khởi xướng tổng tiến công, toàn lực công kích Chu Dật, không cần lưu thủ.

Đạt được mệnh lệnh của Giang Trần, những Kim Dực Kiếm Điểu kia vốn chỉ dùng một nửa thực lực, lập tức như Phong Ma, hướng Chu Dật phát khởi công kích điên cuồng.

Một khi Kim Dực Kiếm Điểu toàn lực ứng phó, uy lực của trận pháp này, liền triệt để phát huy ra.

Chu Dật chỉ cảm thấy trong nháy mắt, áp lực đột nhiên tăng lên gấp bội, mặc hắn sử dụng mọi thủ đoạn, cũng không cách nào ngăn cản áp lực trận pháp không ngừng đề thăng.

Từng đạo công kích điên cuồng, làm cho Chu Dật thân ở trong đó khổ không thể tả.

Xùy!

Bỗng nhiên sau lưng mát lạnh, một móng vuốt sắc bén công kích, đã cắt vỡ da thịt của hắn.

Xùy!

Lại một đạo công kích, đánh trúng bắp đùi của hắn!

Chu Dật liên tục kêu khổ, trong nội tâm kinh hãi, hắn biết rõ, lại như vậy xuống dưới, phòng ngự của hắn, tuyệt đối không ngăn được một phút đồng hồ.

Quả nhiên, Chu Dật liên tục trúng chiêu, máu tươi rơi vãi, càng kích phát hung tính của Kim Dực Kiếm Điểu. Những Kim Dực Kiếm Điểu này hung tính đại phát, công kích càng thêm cuồng dã, càng thêm điên cuồng.

- Thiết sư huynh, mau tới cứu ta!

Chu Dật nóng nảy, hắn biết rõ, mình nhịn không được rồi. Lại như vậy xuống dưới, lập tức sẽ bị những linh cầm này công phá phòng ngự, trở thành huyết nhục chi thực của đối phương.


Thiết Đạt Chí nghe Chu Dật gọi, trong nội tâm kinh hãi.

Chấp pháp đệ tử ngã xuống, hắn trở về đã không dễ bàn giao. Nếu như Chu Dật là thiên tài Địa Linh cảnh chết ở Vương Quốc thế tục, vậy hắn trở về càng không có cách nào khai báo.

Chu Dật, đây là môn hạ của thúc phụ Thiết Xán, một trong những đệ tử thân truyền đắc ý nhất, nếu Chu Dật chết, chỉ sợ bên thúc phụ Thiết Xán kia hắn cũng không cách nào bàn giao.

Rơi vào đường cùng, chỉ phải vứt Giang Trần xuống, lao đến vòng chiến bên Chu Dật.

Vung vẩy trường kích, hung hăng đánh tới ba con Kim Dực Kiếm Điểu trong đó.

Nếu như Giang Trần không nhúng tay, tùy ý Thiết Đạt Chí và Chu Dật nội ứng ngoại hợp, thật đúng là có vài phần nguy hiểm.

Dù sao, những Kim Dực Kiếm Điểu này mới vừa vào Linh phẩm, cảnh giới còn không tính vững chắc.

Thế nhưng mà giờ khắc này, Giang Trần làm sao cho phép Thiết Đạt Chí tính toán.

Trường đao xa xa truy kích, như Thiên Hà Chi Thủy đảo lưu, đuổi theo sau lưng Thiết Đạt Chí chém tới.

Thiết Đạt Chí cảm giác sau lưng như có một tòa núi lớn áp tới, rơi vào đường cùng, vung trường kích lên, chỉ có thể quay đầu lại đón đỡ.

Đang!

Một đao đánh xuống, thân hình Thiết Đạt Chí liên tục rút lui.

Lần này đón đỡ, hắn là bị động, không có làm tốt đầy đủ chuẩn bị.

Cho nên, dù cảnh giới của hắn hơn xa Giang Trần, nhưng dưới một đao cuồng ngạo kia, vẫn không khỏi rơi vào hạ phong.

- Giang Trần, ngươi...

Giang Trần mặt như băng sơn, không chút biểu tình, nhưng sát ý lại trào ra, không chút che dấu.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn nơi nào sẽ để cho Thiết Đạt Chí nói lời ngu xuẩn gì nữa?

Trong nội tâm chỉ có một ý niệm, giết!

Giết nói sau!

Tông môn đệ tử thì như thế nào? Thiên tài Thiết gia thì như thế nào?

Ngươi muốn giết ta, phải làm tốt tâm lý bị ta chém giết!

Giờ khắc này, Thiết Đạt Chí tựa như Long Ngâm Dã lúc trước, muốn dẫm nát Giang Trần hắn, muốn giết chết Giang Trần hắn. Đối với loại người này, chỉ có một cách giải quyết… giết!

Thiết Đạt Chí rốt cuộc là Tiên cảnh ngũ trọng, tuy bị Giang Trần bức bách có chút chật vật, nhưng trận thế lại không loạn, trường kích quét qua, đẩy Giang Trần ra.

Chỉ là, hắn vừa ngưng trệ, Kim Dực Kiếm Điểu lần nữa biến trận, co rút tầm đó, cũng quấn Thiết Đạt Chí vào trong chiến trận.

- Đạt Chí sư huynh, sao ngươi lại vào trận?

Chu Dật nhìn thấy Thiết Đạt Chí, vừa mừng vừa sợ.

Mừng là Thiết Đạt Chí xuất hiện, có thể vì hắn chia sẻ áp lực rất lớn, hai người liên thủ, nói không chừng có thể xông ra chiến trận.