- Trước cạnh tranh hai danh ngạch cuối, sau đó mới cạnh tranh ba danh ngạch đầu. Ba danh ngạch đầu, hai trận tỷ võ, hai thế lực thắng sẽ cướp lấy hai vị trí, hai thế lực thua lại tỷ võ một trận, tranh đoạt danh ngạch thứ ba.
Quy tắc tuyên bố xong.
Bắt đầu rút thăm.
Hàn Sảng đại biểu cho Sát Tinh tông đi lên rút thăm.
Rất nhanh, cái tên Sát Tinh tông được rút ra, đối thủ đầu tiên của bọn họ đã lộ diện. Chính là tông môn của đại hán đầu trọc lúc trước miệng lưỡi không sạch sẽ với Hàn Sảng.
Tông môn này nói mạnh cũng không phải rất mạnh, nhưng mà trong Xích Thủy tiểu thế giới, xếp trước top sáu bảy không thành vấn đề, so với Sát Tinh tông thì tên tuổi vang dội hơn nhiều.
- Ha ha, Hàn tông chủ, chúng ta thực sự là có duyên a.
Triệu lão thất kia liếm liếm môi, nhếch miệng cười nói với Hàn Sảng, vẻ mặt vô cùng hèn mọn, bỉ ổi.
Tâm tình của Hàn Sảng kỳ thực không quá tốt, đối thủ đầu tiên không ngờ đã khó chơi như vậy.
Kim Phù tông này muốn nói quá mạnh mẽ, cũng không tính là quá mạnh mẽ. Nhưng mà bọn họ am hiểu sử dụng phù lục, trong chiến đấu thường thường sẽ lợi dụng phù lục kích phát tiềm lực, thường thường sẽ xuất bất kỳ ý mà thủ thắng.
Có thể nói, đối thủ này Hàn Sảng cũng không quá đặc biệt thỏa mãn.
- Chư vị, Kim Phù tông là đối thủ khó chơi. Nhưng mà cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ không có một chút phần thắng nào. Thi đấu này, năm chiến thắng ba, chỉ cần năm người chúng ta xuất chiến, thắng bọn họ ba lượt, coi như chúng ta thắng. Các ngươi ai có nắm chắc thắng lợi, nói một chút cho ta nghe.
Giang Trần và Giang Hoàn nhìn nhau, đều chậm rãi giơ tay lên.
Cát trưởng lão và Từ trưởng lão thì vẻ mặt có chút lúng túng, quát lớn:
- Nhị vị, bây giờ cũng không phải là lúc ra vẻ ta đây. Chuyện liên quan tới việc tranh đoạt danh ngạch của tông môn, không nên đánh giá cao hơn thực lực của chính mình.
Giang Trần cười ha hả nói:
- Nhị vị trưởng lão, các ngươi không phải giun trong bụng ta. Sao biết được ta ra vẻ ta đây chứ?
Cát trưởng lão và Từ trưởng lão kia lập tức nghẹn họng.
- Hừ, Tông chủ, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ toàn bộ thực lực một chút. Đại kế tranh đoạt của chúng ta cũng không thể bởi vì sự liều lĩnh của người khác mà bị hủy hoại trong chốc lát.
Từ trưởng lão hừ nhẹ một tiếng.
- Bớt tranh cãi đi.
Hàn Sảng có chút không vui nói:
- Nếu như ai cũng không có nắm chắc chiến thắng, vậy thì trận chiến này coi như chúng ta bị loại bỏ, nói gì tới đại kế cơ chứ? Ta lại hy vọng các ngươi đều giơ tay bày tỏ thái độ, như vậy ta mới yên tâm. Thế nhưng mà các ngươi không ra tay, không có phân ưu cho Sát Tinh tông, chảng lẽ còn không cho phép người khác tỏ thái độ hay sao?
Hàn Sảng mặc dù không có cảm thấy hai người Giang Trần nắm chắc mười phần, nhưng mà nhìn thấy bọn họ giơ tay, cảm giác, cảm thấy so với Cát trưởng lão, Từ trưởng lão rụt rè thì hai người này còn tốt hơn nhiều.
Hai gã trưởng lão kia có chút tức giận nói:
- Được rồi, tông chủ ngươi muốn nói như vậy, chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Lát nữa nếu như bị đào thải, cũng đừng trách chúng ta không có xuất lực.
- Bị loại cũng không bởi vì liều lĩnh, chỉ vì thực lực chúng ta không bằng người ta mà thôi.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
- Trên lôi đài, chỉ cần thực lực ngươi đủ, người khác dù thế nào cũng không làm gì được ngươi. Hàn tông chủ, ngươi có thể nắm chắc được một ván hay không? Nếu như ngươi chắc chắn thắng, thúc cháu chúng ta có nắm chắc.
Hàn Sảng thấy Giang Trần chắc chắn như vậy cũng âm thầm vui mừng, cười nói:
- Chuyện này sao? Tự nhiên là có nha. Chỉ cần các ngươi nắm chắc, ta sẽ dốc sức liều mạng cũng phải chiến thắng. Ai bảo ta là tông chủ chứu? Cũng nên làm gương mới được a.
Giang Trần cười cười:
- Được, Kim Phù tông này cũng không đủ gây sợ.
Thương nghị hoàn tất, Cát trưởng lão và Từ trưởng lão kia tâm tình rất là không xong. Bọn họ thực ra cũng không có ý nghĩ không xuất lực, bọn họ cũng muốn thắng.
Nhưng mà bằng vào thực lực bọn họ như vậy, muốn chống lại Kim Phù tông, cũng không có nắm chắc gì, cho nên căn bản không có giơ tay tỏ thái độ.
Bọn họ giờ phút này tâm tình rất là phức tạp, vừa hy vọng hai gia hỏa giả vờ ngưu bức này không may, nhưng lại muốn hai gia hỏa này thắng. Có thể nói là cực kỳ mâu thuẫn.
- Được rồi, lôi đài đã chuẩn bị xong. Sát Tinh tông và Kim Phù tông chọn lựa người lên đài, mời lên đài tiếp nhận kiểm tra.
Bên chủ sự kia có người tuyên bố.
- Đi, đi lên đi.
Hàn Sảng không nói gì thêm, chuyện cho tới nước này chỉ có một chữ, chiến.
Kiểm tra lần này là đề phòng khi xét duyệt thân phận ngày hôm qua bị làm giả. Người tham chiến ngày hôm nay phải là người tham dự xét duyệt hôm qua, nếu không báo danh không có hiệu quả, sẽ bị xử như ăn gian.
Cửa ải này rất là quan trọng, nhưng mà nói như vậy, không thể để cho có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Kiểm tra thân phận không sai, năm lôi đài đã được mở ra.
Năm người của hai bên sẽ phân thành từng cặp đánh với nhau.
Về phần thứ tự thi đấu, hoàn toàn là đảo loạn, hoàn toàn là dựa vào rút thăm mà ra.
Bên Sát Tinh tông, Giang Trần là người bị rút ra đầu tiên. Đối thủ của hắn là một thái thượng trưởng lão của Kim Phù tông, thực lực cơ hồ ngang hàng với tông chủ. Xem như nhân vật số hai của Kim Phù tông.
Giang Trần quan sát người này, có lẽ là tu vi Thần đạo bát trọng.
Giang Trần khoát tay nói với Hàn Sảng:
- Hàn tông chủ, ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Hàn Sảng thấy Giang Trần rút phải đối thủ khó chơi như vậy, cũng có chút thấc lạc. Nàng càng hy vọng nhị vị Chân trưởng lão này có thể rút thăm được đối thủ yếu một chút, như vậy mới nắm chắc chiến thắng tuyệt đối. Sau đó Hàn Sảng nàng chiến thắng ván kế. Như vậy bọn họ có thể phá vòng vây tiến vào vòng trong.
Hiện tại xem ra, tính toán không có thuận lợi như trong tưởng tượng.
Nhân vật số hai Kim Phù tông, bị Tiểu Chân trưởng lão rút thăm được. Tiểu Chân trưởng lão còn trẻ như vậy, có thể ứng phó được đối thủ như vậy sao?
Chậm rãi, đám người Hàn Sảng cũng rút thăm được đối thủ, tiến vào lôi đài của mình.
- Được rồi, năm đấu năm. Toàn bộ đều tiến vào lôi đài. Cuối cùng ta cũng tuyên bố quy tắc một chút, lần thi đấu này cố gắng không nên đánh tới sinh tử. Một bên hô ngừng, bên khác phải dừng tay. Bên hô ngừng thì coi như là thua. Sau khi hô ngừng, bên còn lại nếu như còn tiếp tục công kích thì phương tiếp tục công kích kia coi như phạm quy, sẽ bị phán thua cuộc.
Quy tắc này nghe thì phức tạp, kỳ thực cũng không phức tạp là bao.
Giang Trần đứng trên lôi đài, trong lòng cũng bình tĩnh cực kỳ.
Hắn đã sớm nhìn thấu đối thủ này, Thần đạo thất trọng đỉnh phong, gần tới Thần đạo bát trọng, nhưng dường như không có vượt qua một bước kia.
Có lẽ Kim Phù tông không tồi, có thể kích phát ra tiềm năng, trong thời gian ngắn ngủi bộc phát ra thực lực thần đạo bát trọng.
Bất kể như thế nào, đối với Giang Trần mà nói, đối thủ như vậy hoàn toàn không đủ để hình thành uy hiếp.
Dùng tu vi Thần đạo cửu trọng hiện tại của Giang Trần, mục tiêu tu vi Thần Vương, cho dù là Thần đạo cửu trọng, cơ hồ cũng không có cách nào chống lại hắn, chứ đừng nói là Thần đạo thất trọng đỉnh phong.
Thái thượng trưởng lão Kim Phù tông nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trên mặt mang theo vài phần trào phúng:
- Bổn tọa không biết Hàn thiếu nãi nãi tìm loại thật giả lẫn lộn như ngươi từ đâu. Nhưng mà bổn tọa có thể nói rõ cho ngươi biết, nếu như hiện tại thức thời nhận thua thì còn tốt. Một khi ta thúc dục thần công, cho dù không chết cũng phải mất một lớp da.
Đây là uy hiếp, uy hiếp không thèm che dấu.
Có thể nhìn ra được tên này cũng không đặt Giang Trần vào trong mắt.
Giang Trần đối với loại người ngạo mạn như vậy cũng không phải chưa từng gặp. Hắn tuổi trẻ, trong mắt bất kỳ đối thủ nào, ấn tượng đầu tiên là dễ dàng khinh địch.
Giang Trần lạnh nhạt cười nói:
- Kim Phù tông tu luyện miệng lưỡi hay sao? Ngươi có nghĩ tới một việc không? Những lời này ngươi nói quá sớm, đợi chút nữa vạn nhất thua thì sẽ rất khó coi nha. Khi đó ngươi sẽ làm thế nào đây?
Đối phương cười ha hả:
- Thú vị, thú vị. Nếu như vậy bổn tọa cũng không nói nhảm nữa. Ta sẽ đánh tới lúc ngươi nhận thua, hoặc là sụp đổ mới thôi.