Độc Tôn Tam Giới

Chương 3339: Hàng phục

Nếu như không phải nghe Vu Công nói hai nguồi này quan hệ bình thường với Quang Độ lão nhân. Giang Trần cũng không ôm ý niệm thu phục bọn họ trong đầu.

Dù sao trước đó đối phó với đám người Dụ Tiên và Phan Viễn, Giang Trần đều giải quyết dứt khoát, gọn gàng mà linh hoạt. Quang Minh thánh địa và Húc Nhật thánh địa, bốn tu sĩ thần đạo ở hai nơi này căn bản không có quyền lựa chọn.

Trong lòng trung niên tóc xanh không ngừng kêu khổ, lời nói của An Già Diệp ý tứ rất rõ ràng. An Già Diệp, còn có hai đầu Chân linh thần đạo, còn có một Giang Trần...

Giờ phút này toàn bộ đã tới Tịch Diệt thánh địa.

Như vậy xem ra hai người bọn họ đã là cá ở trong chậu hay sao?

- An đạo hữu, ta luôn nghe nói ngươi và Quang Độ đại nhân bất hòa, chẳng lẽ ngươi phải làm chuyện này tuyệt tới mức đó hay sao? Chẳng những không để ý tình cũ với những người đã đồng cam cộng khổ trong Vô tận lao ngục, ngược lại còn giúp thập đại thánh địa hay sao?

Trung niên tóc xanh đối với Quang Độ lão nhân căn bản không có bao nhiêu lòng trung thành.

Nhưng mà hắn đối với xuất thân tử Vô tận lao ngục lại rất tán đồng.

Trong nhận thức của hắn, thập đại thánh địa trong Vạn Uyên đảo hẳn là địch nhân của bọn hắn.

An Già Diệp cười lạnh nói:

- Ngươi chỉ biết tới Vô tận lao ngục, ta lại biết chúng ta thuộc về Thần uyên đại lục, thuộc về Vị diện này. Vô tận lao ngục là chỗ khởi điểm trong con đường võ đạo của chúng ta, chỉ là thời gian ở đó tương đối dài a. Cuối cùng An mỗ vẫn là tu sĩ Thần Uyên đại lục. Đứng trên lập trường của Thần Uyên đại lục, nếu như để cho dã tâm của Quang Độ lão nhân bành trướng, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

- Tại sao lại nghĩ vậy? Chẳng lẽ Quang Độ lão nhân khống chế Thần Uyên đại lục so ra kém thập đại thánh địa hay sao?

Tên trung niên tóc xanh còn muốn cãi lại.

- Quang Độ lão nhân tâm ngoan thủ lạt, từ trước tới nay phong cách làm việc của hắn là chỉ cầu tư lợi của mình lớn nhất, tuyệt đối không cân nhắc tới đại cục, cân nhắc chúng sinh chết sống ra sao. Loại người này nếu như hắn làm thủ lãnh một phương thì có thể, thế nhưng làm ngươi đứng đầu một vị diện, hiển nhiên không được.

An Già Diệp tuy rằng làm việc rất là tùy hứng, thậm chí là kỳ quái. Bằng không mà nói hắn cũng không vì cảm xúc nhất thời mà tiêu diệt cả Yến gia.

Nhưng mà từ đại nghĩa tính toán, An Già Diệp cũng không hồ đồ tí nào.

- Quang Độ đại nhân không được, chẳng lẽ những ngụy quân tử của thập đại thánh địa lại được sao? Theo ta được biết, giữa thập đại thánh địa cũng không phải là hòa hợp êm thấm.

Tên trung niên tóc xanh không phục nói.

- Thập đại thánh địa có được hay không lão phu hoàn toàn không quan tâm. Nhưng mà có một người lão phu biết, người này chắc chắn được. Lão phu chỉ ủng hộ hắn mà thôi.

- Ai?


Tên trung niên tóc xanh trầm giọng nói.

- Giang Trần, thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa.

An Già Diệp lạnh nhạt nói.

- Nực cười, một người trẻ tuổi dù thiên phú xuất chúng thế nào, trong thời gian ngắn có thể hứng bao nhiêu sóng gió cơ chứ? Thế cục Thần Uyên đại lục hết sức căng thẳng, một người trẻ tuổi có thể chống đỡ thế cục hay sao?

Tên trung niên tóc xanh cười lạnh.

- Ha ha, có câu nói không ai mãi hèn. Ngươi nghi vấn người trẻ tuổi kia, tiêu diệt hai đại hộ pháp, đánh lui Quang Độ lão nhân, thu lại Quang Minh thánh địa và Húc Nhật thánh địa. Hiện tại chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là có thể bắt được hai người các ngươi. Người còn trẻ như vậy ngươi cảm thấy hắn không thể gánh nổi thế cục sao? Ngươi có biết thế cục hiện tại đang bị hắn nắm giữ, thôi động hay sao?

An Già Diệp khoan thai hỏi lại.

Tên trung niên tóc xanh á khẩu không trả lời được, đúng vậy a. Lại nói, thế cục Vạn Uyên đảo này không phải đang bị Giang Trần thao túng hay sao?

Trước khi Quang Độ đại nhân công kích thập đại thánh địa, cơ hồ tất cả lực chú ý của mọi người đều đặt trên người thập đại lão tổ thần đạo của thập đại thánh địa. Tuy rằng cái tên Giang Trần, trước đó mọi người cũng nghe thấy, nhưng mà chỉ coi hắn là một người trẻ tuổi có tiềm lực, tạm thời không hình thành được bao nhiêu uy hiếp mà thôi.

Có thể nói người trẻ tuổi kia bằng vào lực lượng của mình, tạo thành một cỗ thế lực, thay đổi cuộc chiến ở Vạn Uyên đảo.

Bầu không khí ở hiện trường rất là ngưng trọng.

Đột nhiên từ trong hư không bắn ra một đạo quang mang màu vàng, thân ảnh Giang Trần hiện lên trên không trung, hai mắt như điện, bắn ra hai đạo quang mang sắc bén, bắn về phía trung niên tóc xanh kia.

- Bọn ngươi muốn chiến hay hàng thì cứ việc nói một lời đi.

Giang Trần cũng không có thời gian dày vò với hai người này. Hiện tại từng giây từng phút đều rất là trân quý. Giang Trần còn muốn thừa dịp trước khi Quang Độ lão nhân đuổi tới sớm bố trí một chút a.

Tên trung niên tóc xanh nhìn qua thân ảnh Giang Trần giống như thần linh giáng thế, ánh mắt bị Tà Ác kim nhãn bắn tới, toàn thân lập tức bị kích đánh trúng, phảng phất như có cảm giác linh hồn bỗng nhiên bị giam cầm.

- Chuyện này...Đây chính là Giang Trần thiếu chủ của Vĩnh Hằng thánh địa trong truyền thuyết hay sao?

Tên trung niên tóc xanh lẩm bẩm nói.

An Già Diệp cười lạnh:

- Vậy ngươi cảm thấy còn có ai nữa?

Tên trung niên tóc xanh thở dài nói:


- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, bỏ đi, bỏ đi. Ta chỉ hỏi một câu, Giang Trần thiếu chủ có thể trả lời ta được hay không?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Nói.

- Ngày sau nếu như Giang Trần thiếu chủ đắc thế, Vạn Uyên đảo này là thiên hạ của Giang Trần thiếu chủ, hay là của người trong thiên hạ?

Ánh mắt tên trung niên tóc xanh kiên định nhìn qua Giang Trần, dường như nhất định muốn biết rõ kết quả của câu hỏi này.

Giang Trần cười ha hả:

- Từ xưa thiên hạ đều là của người trong thiên hạ, chưa từng có thiên hạ của một người. Một người neus như đem thiên hạ trở thành vật trong túi của một mình mình, vậy hắn cách diệt vong cũng không còn xa. Lại nói, chúng ta chí ở tầng thứ cao hơn, Vạn Uyên đảo cũng tốt. Thần Uyên đại lục cũng tốt, đều không phải là cực hạn trong tầm mắt của chúng ta.

Lời này vừa nói ra, ngay cả An Già Diệp kia cũng nghiêm túc. Ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn qua người trẻ tuổi này. Hắn vốn cho rằng mình đã hiểu Giang Trần.

Hiện tại xem ra dường như còn không quá hiểu rõ a.

Người trẻ tuổi này tài cao chí lớn, ánh mắt không ngờ lại không đặt ở Thần Uyên đại lục. Chẳng lẽ ánh mắt của hắn đã nhìn tới Chư Thiên xa xa không thể chạm vào kia sao?

Nhìn qua nụ cười thập phần thâm thúy của Giang Trần, tâm tình của tất cả mọi người đều rung động thật sâu.

Không biết vì sao, Giang Trần nói chuện khiến cho tất cả mọi người không sinh ra ý niệm nghi vấn trong đầu. Giống như trong khí chất của hắn trời sinh đã có sự đặc biệt khiến cho người khác không thể nào nghi vấn được từng câu từng lời hắn nói vậy.

- Được rồi.

Hồi lâu sau tên trung niên tóc xanh mới than nhẹ một tiếng:

- Tại hạ Lam Thiên Hạo, hàng.

Tên đồng bạn cũng theo chân nói:

- Hứa Nhất Cố ta cũng hàng.

Giang Trần lạnh nhạt gật đầu:

- Nhớ kỹ, người các ngươi hàng không phải là ta mà là chúng sinh Thần Uyên đại lục. Nếu như các ngươi thay đổi thất thường, hai mặt, thì ta sẽ thay chúng sinh Thần Uyên đại lục tính sổ các ngươi.

Trong lòng hai người này đều run lên, chẳng biết tại sao người trẻ tuổi kia rõ ràng còn chưa tiến vào thần đạo, thế nhưng mà mỗi một lời nói, hành động của hắn đều có sự uy nghiêm mà ngay cả thần đạo cũng không thể bằng được.

Có lẽ là hai đại chân linh Chu Tước và Huyền Vũ bên người Giang Trần làm cho bọn họ rung động thật sâu, có lẽ là uy áp của bản thân Giang Trần, làm cho bọn họ cảm thấy thất bại.

Có lẽ thế phát triển này đã khiến cho bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ.

Mặc kệ như thế nào, hai người này đã thực sự hàng.

Giang Trần dẫn đầu đội ngũ tiến vào chiếm giữ Tịch Diệt thánh địa, bắt đầu lý giải bố cục trong Tịch Diệt thánh địa, đồng thời bố trí lại hệ thống phòng ngự của Tịch Diệt thánh địa.

Mà cũng không lâu lắm, bên ngoài đã có thám tử hồi báo, nói chủ lực thập đại thánh địa đã tới nơi.

Giang Trần lập tức dẫn người ra ngoài nghênh đón, lão tổ Tịch Diệt thánh địa cùng với đội ngũ đi ra ngoài khi trở lại chốn cũ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Vốn bọn họ phụ thuộc Bách Hoa thánh địa, cho nên đối với Giang Trần vẫn có chút khúc mắc, thế nhưng mà giờ phút này bọn họ lại hận không thể coi Giang Trần trở thành thân nhân để bọn họ kính ngưỡng.