Độc Tôn Tam Giới

Chương 3321: Quang Độ tức giận

Nhưng mà lần phòng ngự này, không đơn thuần là phòng ngự của một mình thần điểu Chu Tước, mà còn có cả vòng phòng ngự của thần thú Huyền Vũ.

Cùng với hai mảnh lá cây thần bí của Già Diệp thần tôn.

Khi sóng nhiệt của thần điểu Chu Tước bị quét ra, vòng phòng ngự của thần thú Huyền Vũ rất nhanh đã lan tới. Nếu như chỉ tính lực phòng ngự đơn thuần, năng lực phòng ngự của thần thú Huyền Vũ tuyệt đối đã vượt qua thần điểu Chu Tước.

Từng vòng phòng ngự rung động mang theo trọng lực cường đại gia trì. Một khi bị cuốn vào, sẽ khiến cho toàn thân đối phương trở nên nặng nề, năng lực hành động giảm trên phạm vi lớn.

Trọng lực gia trì, là thần thông rất không dễ phá giải.

Quang Độ lão nhân thấy từng vòng xung động xoắn tới, miệng hừ lạnh một tiếng, ống tay áo màu trắng quét qua, chuẩn bị lặp lại chiue cũ, nhưng mà sau khi quét qua, hắn lại lập tức phát hiện ra có điều không đúng.

Chỉ thấy cánh tay vừa mới đảo qua kia hiện tại đã trở nên có chút cứng ngắc.

Quang Độ lão nhân kiến thức rộng rãi, trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, lập tức phát giác ra được có điều không ổn. Thân thể nhoáng lên, giống như thiểm điện trở ra, ý đồ tránh khỏi từng vòng trọng lực rung động, khuếch tán tới bên người.

Mà lúc này hai mảnh lá cây màu xanh thần bí của Già Diệp thần tôn giống như một cái mồm há to, nhào về phía Quang Độ lão nhân.

Quang Độ lão nhân giận tím mặt, hung hăng nện một quyền qua.

Một quyền này lập tức khiến cho trong hư không xuất hiện một cái lỗ lớn, quyền cương cường hãn nện vào trên hai phiến lá màu xanh kia.

Hai phiến lá cây màu xanh này vô cùng dẻo dai, hai mảnh lá cây hung hăng hợp lại, nhẹ nhàng bay về phía khác. Bản thể không bị tổn thương một chút nào.

Quang Độ lão nhân chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra pháp bảo của Già Diệp thần tôn.

Hắn lạnh lùng kêu lên:

- An Già Diệp, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ở vô tận lao ngục lão phu thương tiếc tài hoa của ngươi, cho nên không có bắt ngươi khai đao. HIện tại xem ra, ngươi vẫn không biết sống chết như vậy.

An Già Diệp cười lạnh:

- Cái gọi là cất nhắc của ngươi chính là một cơ hội làm chó cho ngươi sao?

- Hừ, làm chó cho lão phu chẳn lẽ còn ủy khuất ngươi hay sao?

Thân thể của Quang Độ lão nhân liên tục né tránh, rốt cuộc cũng tránh khỏi vòng trọng lực rung động.

Hai mắt như thiểm điện, bắn ra tinh mang thâm thúy, nhìn qua phía trước. Hiể nhiên hắn đối với lực phòng ngự của vòng trọng lực này cũng giật mình dị thường. Biết rõ đã gặp phải đối thủ khó chơi.


Sóng nhiệt trước đó, tuy rằng Quang Độ hắn chưa từng tiếp xúc qua, nhưng mà căn cứ vào tình báo mà hắn phỏng đoán, đây hẳn là thần điểu Chu Tước, chuyện này hắn có thể đoán được.

Hai mảnh lá cây màu xanh này là pháp bảo của An Già Diệp, hắn cũng có thể đoán ra được.

Duy chỉ có trọng lực đáng sợ kia, có thể nói, chỉ tính riêng lực phòng ngự đơn thuần đã vượt qua An Già Diệp và thần điểu Chu Tước. Đây rốt cuộc là ai?

Vĩnh Hằng thánh địa từ khi nào có đối thủ mạnh mẽ tới như vậy?

Chẳng lẽ là lão tổ thần đạo của Vĩnh Hằng thánh địa?

Chuyện này cũng không đúng a. Lão tổ của Vĩnh Hằng thánh địa có lẽ chưa trở về Vĩnh Hằng thánh địa, hơn nữa lão tổ thần đạo của Vĩnh Hằng thánh địa dường như cũng không có lực phòng ngự mạnh như vậy.

Những thứ này hắn đều có tình báo chính xác.

Nếu như ngay từ đầu đã thế như trẻ che mà nói, Quang Độ lão nhân nhất định sẽ không có gì nghi hoặc. Nhưng mà vừa mới ra tay đã gặp phải lực cản lớn như vậy, chuyện này khiến cho hắn không thể không tỉnh táo lại.

Nghĩ tới chuyện hai đại hộ pháp của mình vẫn lạc ở đây, Quang Độ lão nhân càng nhanh chóng thu hồi ý nghĩ khinh địch. Có thể khiến cho hai đại hộ pháp vẫn lạc, phần thực lực kia cho dù kém Quang Độ lão nhân hắn, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn.

- Hừ, lão phu quả thực đã xem nhẹ thực lực của Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi rồi. Có ba thần đạo trọa trấn, thực sự khiến cho lão phu lau mắt mà nhìn.

Quang Độ lão nhân lạnh nhạt nói:

- An Già Diệp, trừ Chân linh Chu Tước ra còn có một người là ai? Cần gì phải trốn trốn tránh tránh?

An Già Diệp cười ha hả:

- Quang Độ lão nhân, không phải ngươi trời không sợ đất không sợ sao? Sao nào? Ngươi cũng biết sợ rồi sao?

- Sợ sao?

Quang Độ lão nhân nở nụ cười khinh thường, nói:

- Ngươi cho rằng bằng vào ba thần đạo có thể khiến cho lão phu sợ hãi sao? Như vậy quá ngây thơ rồi.

- Đã không sợ hãi thì cẩn gì phải hỏi kỹ như vậy? Hỏi quá rõ ràng còn có cảm giác thần bí gì nữa a?

An Già Diệp tự nhiên sẽ không theo tiết tấu của Quang Độ lão nhân mà làm việc.


Càng làm cho đối phương kinh nghi bất định, càng làm cho trong lòng đối phương có nghi hoặc, đối phương lúc chiến đấu sẽ lo lắng thêm càng nhiều, cân nhắc càng nhiều hơn.

Như vậy, đối phương càng khó phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất.

Quang Độ lão nhân suy nghĩ một lát, truyền thức cho hai gã thủ hạ thần đạo:

- Hai người các ngươi từ hai cánh tiếp tục tăng cường công kích. Lão phu ở giữa phá vỡ phòng ngự của đối phương. Chỉ cần các ngươi chia sẻ một bộ phận áp lực, lão phu nhất định có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.

Quang Độ xem xét thời thế, tự nghĩ nếu như dựa vào một mình mình muốn mạnh mẽ phá vỡ phòng ngự do ba tu sĩ thần đạo liên thủ, độ khó vẫn tương đối lớn.

Cho dù có thể làm được, tuyệt đối trong thời gian ngắn cũng khó mà hoàn thành.

Cũng may lần này hắn mang tới hai tu sĩ thần đạo, hai người này từ Bình Sa đảo trốn về. Đang muốn lấy công chuộc tội, lúc này là lúc cần bọn chúng xuất lực.

Quang Độ lão nhân ra lệnh một tiếng, hai người kia lập tức từ hai cánh điên cuồng công kích.

Trận pháp phòng ngự của Vĩnh Hằng thánh địa chống cự công kích của thần đạo bình thương vẫn tương đối đáng tin cậy. Tuy rằng trận pháp này những ngày gần đây chịu đủ tàn phá, nhưng căn cơ lại không có bị hư hảo.

Tạm thời chống lại công kích của hai tu sĩ thần đạo vẫn không thành vấn đề.

Nhưng nếu như cứ như vậy công kích, căn cơ của trận pháp này sẽ bị hao tổn, dần dà cũng có nguy hiểm bị công phá.

Nhưng mà giờ phút này Giang Trần lại triệu tập cơ hồ tất cả tu sĩ cấp bậc bán thần. Kể cả bốn đại tu sĩ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, thủ hạ của Già Diệp thần tôn, cùng với nhị vị thánh chủ của Vĩnh Hằng thánh địa.

- Chư vị, lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Ba vị tu sĩ thần đạo toàn lực đối phó với Quang Độ lão nhân kia. Hai tên tu sĩ thần đạo ở hai cánh này phải do chúng ta tới giải quyết.

Phong Đại Chi trước kia đa từng giao thủ qua với Giang Trần, biết rõ thủ đoạn của Giang Trần ra sao. Một thân thưc lực tuyệt đối có thể so với thần đạo nhất trọng.

- Trần thiếu, ngươi cứ việc phân phó. Có thể kề vai chiến đấu với ngươi, nhất là đối phó với tu sĩ thần đạo, đó cũng là vinh hạnh của mấy huynh đệ chúng ta.

- Đúng, thần tôn nhà ta cũng tôn sùng ngươi. Bốn huynh đệ chúng ta có thể tác chiến với ngươi, tuyệt đối là chuyện thú vị nhất nhân sinh này.

Giang Trần nghiêm túc nói:

- Có thể nhìn ra được nhân thủ bên cạnh Quang Độ lão nhân này đã vô cùng hữu hạn. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không chỉ đem theo hai tên tu sĩ thần đạo. Hai tên tu sĩ thần đạo này chỉ cần tiêu diệt một, người còn lại, tất lòng dạ chiến đấu sẽ không còn. Đến lúc đó nói không chừng sẽ không chiến tự tan.

- Hắc hắc, vậy đi.

Phong Đại nắm chặt tay, ánh mắt nghiêm túc, chiến ý phun trào.

- Ta sẽ bố trí bẫy rập, dẫn dắt bọn chúng tiến vào, biện pháp tốt nhất là đánh bại tất cả bọn chúng. Thứ các ngươi cần làm chính là giúp ta chế trụ một kẻ trong đó. Cho ta cơ hội tập kích bất ngờ.

Giang Trần biết rõ những người này đồng thời đối phó với một tu sĩ thần đạo, vẫn có nắm chắc.

Nhưng nếu như không thể đánh bại tất cả, để cho hai tên tu sĩ thần đạo kia tụ tập lại một chỗ mà nói, nhiều lắm bọn họ cũng chỉ ngang tay mà thôi.

Hai tên tu sĩ thần đạo kia hiển nhiên không có ý thức được nguy cơ đang tới gần.

Theo bọn họ thấy, thực lực của Vĩnh Hằng thánh địa đã bị Quang Độ hấp dẫn đi chủ lực, thứ bọn họ cần làm chính là dễ dàng phá hủy Vĩnh Hằng thánh địa, sau đó thỏa thích cướp đoạt, giết chóc.