Độc Tôn Tam Giới

Chương 3306: Chiến đấu khai hỏa

Nhưng mà tâm tình của Già Diệp thần tôn theo phòng ngự của thánh địa không ngừng sụp đổ, cũng không ngừng chìm xuống theo.

Hiển nhiên hắn đã phát giác ra được, thời gian lưu lại cho hắn không nhiều lắm.

Thực sự nếu không phát động công kích, đợi khi hệ thống phòng ngự vừa sụp đổ, hắn sẽ triệt để bạo lộ, đến lúc đó kế hoạch tập kích bất ngờ sẽ tuyên bố bị phá sản.

- Không thể đợi thêm nữa.

Trong lòng Già Diệp thần tôn hiểu rõ, hắn cắn răng, pháp thân nhoáng lên một cái, một cái Tam Xoa kích cổ xưa hiện lên trong tay hắn.

Tay trái Già Diệp thần tôn khẽ lật, một đạo phù lật cổ xưa màu vàng kim xuất hiện.

- Một kích này, một là một kích giết địch, hoặc là thân ta hãm trong vòng vây trùng trùng điệp điệp.

Già Diệp thần tôn biết rõ không có khả năng thứ ba.

Có thể tu luyện tới thần đạo, những cường giả thần đạo đều có đạo tâm cường đại, đều có tín niệm cường đại.

Già Diệp thần tôn đã quyết chủ ý, không có chút chần chờ. Trực tiếp ném phù lục màu vàng đi, vô số đạo lưu quang màu vàng chói mắt, cường đại thoáng cái giống như vô số con rắn nhỏ phun ra.

Những đạo lưu quang màu vàng lập tức hội tụ thành một biển màu vàng, đánh về chung quanh tu sĩ thần đạo có khuôn mặt vàng lợt kia.

Tên tu sĩ có khuôn mặt vàng lợt kia vốn đang toàn lực công kích phòng ngự, nhìn thấy những đạo lưu qunag màu vàng này kéo tới, miệng hừ lạnh một tiếng. Pháp bào toàn thân đột nhiên tung bay, tản mát ra từng đạo thanh mang quỷ dị, không ngờ dường như có thể dẽ dàng ngăn cản những tia chớp màu vàng này lại.

Lúc này pháp thân Già Diệp thần tôn ở trong kim quang đột nhiên đâm ra. Tam Xoa kích dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm về phía eo của tên tu sĩ này.

Nơi này cũng là địa phương khó phòng ngự nhất.

Tên tu sĩ khuôn mặt vàng vọt khi tránh đi lưu qunag màu vàng đã ý thức được có người đánh lén. Hắn lật tay chém ra một đạo lưu quang, ý đồ ngăn cản đợt công kích thứ hai.

Đây là phản ứng bản năng của cường giả. Nhưng mà không thể không nói, phản ứng bản năng vô cùng kịp thời. Tam Xoa Kích này khi vừa mới đâm vào, lại bị một đao của hắn vừa vặn kẹp lấy, ngăn cản.

Chỉ là một kích của Già Diệp thần tôn, thế công của Tam Xoa kích này vô cùng hung hãn, tuy rằng bị một đao kia ngăn chặn thế công, nhưng dư thế không vì vậy mà dừng lại, không ngờ lại đâm rách đạo lưu quang kia, đâm vào pháp bảo của đối phương. Nhất thời máu tươi từ trên pháp bảo tràn ra, lập tức nhuộm đỏ cả nửa mặt pháp bảo.

- Đáng chết.

Ba tên tu sĩ thần đạo khác lập tức gấp rút tới tiếp viện.


Ba đạo công kích, từ ba phương vị, trái phải, sau lưng Già Diệp thần tôn không chút lưu tình đánh tới.

Già Diệp thần tôn thầm hô một tiếng đnág tiếc, hắn liên tục thi triển hai đại sát chiêu, thế nhưng chỉ đâm bị thương đối phương, không có mang tới sát thương trí mạng.

Ngay khi đối thủ gấp rút tiếp viện, tên tu sĩ mặt vàng lợt kia thuận thế thoát khỏi, hóa thành một đoàn quang mang màu xanh bắn về phía sau, vẻ mặt kinh hồn táng đảm.

Tuy rằng máu nhuộm pháp bào, nhưng mà tên tu sĩ mặt vàng lợt này cũng không có bị thương tới căn cơ.

- An Già Diệp, thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục có lối ngươi lại xông tới. Rất tốt, rất tốt, hôm nay xem chúng ta giết ngươi thế nào.

Tên tu sĩ mặt vàng lợt kia hung dữ hất pháp bào lên, trường đao trong tay giơ lên cao, hai mắt bắn ra vẻ căm hận, gắt gao khóa chặt Già Diệp thần tôn.

Mà tên tu sĩ đầu trọc thì thở dài:

- An đạo hữu, đây là do ngươi tự mình muốn chết, không trách được chúng ta không để ý tới tình bằng hữu cũ.

Tên tu sĩ đầu trọc này vốn đối với Già Diệp thần tôn có vài phần tình cảm. Nhưng mà hiện tại theo Già Diệp thần tôn phát động công kích, phần tình cảm này cũng triệt để biến mất.

Hai đại hộ pháp kia thực lực còn mạnh hơn tu sĩ đầu trọc và tên tu sĩ có khuôn mặt vàng lợt. Nhìn thấy tên tu sĩ mặt vàng lợt bị thương, biểu lộ trên mặt không chút gợn sóng.

Nhưng mà nhìn thấy Già Diệp thần tôn, dục vọng chiến đấu của bọn hắn tăng lên, thoáng cái giống như bão tố vậy.

Tên hộ pháp bên tay trái tu sĩ khuôn mặt vàng lợt kia thét dài một tiếng, nói:

- An Già Diệp, nghe nói ngươi ba lần bảy lượt nói năng lỗ mãng với Quang Độ đại nhân nhà ta. Đại nhân nhà ta chiêu hiền đãi sữi, mấy lần cho gọi nhưng ngươi cự tuyệt. Lần này huynh đệ chúng ta sẽ vì chủ nhân trút giận. Nhìn xem An Già Diệp không biết sống chết nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.

An Già Diệp cười lạnh không thôi.

- Muốn đánh cứ đánh, dong dài làm gì?

Già Diệp thần tôn nói xong, nhưng mà tốc độ lại không chậm, nhanh chóng vọt ra ngoài.

Hiển nhiên hắn không muốn đem chiến trường ở lại vùng này. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, muốn yểm hộ đám người Hoàng Nhi lui lại.

Hai đại hộ pháp kia cười lạnh một tiếng, một trái một phải hóa thành hai đạo quang mang vàng bạc nhanh chóng đuổi theo sau lưng Già Diệp thần tôn.


Tên tu sĩ mặt vàng lợt cũng hung dữ mắng:

- Làm tổn thương lão tử, muốn chạy trốn sao? An Già Diệp, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.

Nhưng mà hai đại hộ pháp kia lại quát:

- Tại đạo hữu, ngươi không nên đuổi theo mà lưu lại chỗ này chủ trì đại cục. Đề phòng người Vĩnh Hằng thánh địa phá vòng vây.

Tên tu sĩ mặt vàng lợt muốn đuổi theo, hai đại hộ pháp cũng không phản đối.

Nhưng mà bốn đại tu sĩ thần đạo phải lưu lại một ở đây, không thể rời đi toàn bộ. Nếu không mà nói, vạn nhất trúng kế điệu hổ ly sơn thì không ổn.

Tên tu sĩ mặt vàng lợt kia nghe thấy hai đại hộ pháp không để cho hắn lưu lại mà im lặng để cho hắn đuổi theo An Già Diệp, trong lòng cũng cảm thấy thập phần phấn chấn. Cảm thấy hai đại họ pháp cuối cùng cũng vẫn tín nhiệm hắn hơn.

Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy mình bị thương cũng có chút đáng giá.

Nhưng mà ngay khi trong đầu hắn có cảm giác viên mãn, đột nhiên hắn cảm thấy hư không chung quanh giống như bỗng nhiên nóng bỏng lên.

Sau một khắc, từng đạo sóng nhiệt cuồn cuộn, từng vòng, từng vòng bao vây hắn lại.

Thương thế của tên tu sĩ mặt vàng lợt kia dưới sóng nhiệt thúc dục không ngờ lại không hề có dấu hiệu phát tác, hơn nữa là gấp năm lần, mười lần thương thế lúc bình thường.

- Xảy ra chuyện gì?

Tên tu sĩ mặt vàng lợt dầu gì cũng là tu sĩ thần đạo, kiến thức rộng rãi, cảnh tượng nào chưa từng gặp qua cơ chứ?

Thế nhưng mà lúc này hắn lại không hiểu ra sao.

Trong hư không vang lên từng tiếng rít gào, tầng mây và trời xanh dường như bỗng nhiên bị nhuộm đỏ. Trong hư không, một đầu chân linh che khuất bầu trời bỗng nhiên xuất hiện.

Nanh vuốt cực lớn hung hăng bổ một trảo về phía tên tu sĩ này. Lực lượng một trảo này nhìn qua giống như có thể phá hủy núi cao, phá hủy nhật nguyệt vậy.

Loại lực lượng đáng sợ này làm cho trong lòng tên tu sĩ có khuôn mặt vàng lợt này hung hăng co rút lại, phiền muộn không thôi.

Bản năng của một tu sĩ cường đại làm cho hắn định tránh thoát khỏi một kích hung hăng này. Chỉ là khi hắn có ý định di chuyển thân thể thì mới giật mình phát hiện ra, thân thể mình giống như đột nhiên bị một loại lực lượng nào đó trói chặt. Thoáng cái trở nên nặng nề, cực kỳ cồng kềnh, tốc độ di chuyển thoáng cái chậm đi nhiều.

lần này tên tu sĩ mặt vàng lợt triệt để ngây ngốc. Có một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có. Không hề có dấu hiệu tràn ngập trong đầu hắn.

Hắn ý thức được có điểm là lạ.

- Nhị vị hộ pháp đại nhân, cứu ta với.

Tên tu sĩ mặt vàng lợt lúc này cũng bất chấp xấu hổ, vội vàng lớn tiếng cầu cứu, thanh âm thê lương, bi ai mà hốt hoảng.

Hiển nhiên hắn có một loại dự cảm, nếu như mình không ứng phó được, tùy thời có khả năng bị mất mạng ở nơi này. Đây là một loại trực giác bản năng của cường giả.

Hai đại hộ pháp kia vốn đã đuổi theo rất xa, tập trung và Già Diệp thần tôn, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của tên tu sĩ này, đều nao nao, quay đầu nhìn qua phía bên này.