Độc Tôn Tam Giới

Chương 3236: Khảo nghiệm thân thủ

Sau khi Giang Trần tiến vào trong rừng rậm, thần thức toàn bộ triển khai, chăm chú quan sát.

Phiến rừng rậm này rất rõ ràng là địa bàn của độc phi Thạch Thanh Lộ, từ sau khi tiến vào, Giang Trần đã lập tức cảm giác được tình huống hoàn toàn khác với bên ngoài.

Những khu vực bên ngoài kia, bố trí độc trận chỉ là từng cứ điểm liên tiếp kết nối với một cứ điểm, ở giữa lộ ra rất nhiều thông đạo, để cho người ta tiến vào, lại tạo thành vòng vây.

Mà khu vực hạch tâm này, có thể nói khắp nơi đều là độc trận, hơn nữa bố trí vô dùng xảo diệu, đường nét độc đáo, cho dù là Giang Trần sau khi xem xong cũng âm thầm tán thưởng.

- Độc phi Thạch Thanh Lộ này quả nhiên là trời sinh dụng độc, thủ pháp dụng độc đủ loại, tầng tầng lớp lớp, quả nhiên không tầm thường.

Giang Trần tấm tắc kêu kỳ lạ.

Phiến khu vực tràn ngập độc trận này, xảo diệu nhất ở chỗ chính là từng nhành cây ngọn cỏ ở khu vực này cũng có thể là độc nguyên, mỗi một địa phương ngươi đi qua đều có thể ẩn chứa độc trận.

Cho dù là khí tức tràn ngập trong không khí cũng tràn gnajap các oại độc tố.

Có thể nói, phiến khu vực này, nếu như đối với người hoàn toàn không biết gì cả với việc dụng độc, đi tới, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ chút dị thường nào.

Tất cả hồn nhiên thiên thành, giống như bộ dáng vốn có đã như vậy.

Mà người hơi hiểu chút đạo dụng độc, có lẽ cũng chỉ c ó thể nhìn ra một phần độc nguyên nho nhỏ, phần vô cùng rõ ràng nhất. Mà những thứ này kỳ thực đều là độc phi Thạch Thanh Lộ dùng để mê hoặc ánh mắt người khác.,

Cho dù là những đại sư dụng độc có thể nhìn ra rất nhiều mánh khóe, nhưng đối với một ít độc nguyên vô cùng kín đáo cũng chưa chắc có thể nhìn rõ toàn bộ.

Mà Giang Trần rất rõ ràng không phải là người mà dùng trình độ của các đại sư dụng độc trên Thần Uyên đại lục này có thể so sánh, hắn vừa mới tiến vào, thần thức triển khai toàn bộ, bất luận một chút độc nguyên nào được người ta bố trí trong rừng rậm này đều rõ ràng, rành mạch, không tránh thoát khỏi ánh mắt của hắn. Thần thức Giang Trần bao phủ rừng rậm, bắt đầu toàn lực tìm kiếm, cũng không lâu lắm, đã tập trung chỗ của Ngô Du. Ngô Du giờ phút này bị trói lên trên một cái cây cổ thụ, vẻ mặt ngốc trệ, hiển nhiên Ngô Du đã bị người ta chế ngự, hơn nữa trên người đã trúng độc, thần thức tan rã, thân thể suy yếu.

Giang Trần đứng ở phía xa nhìn cây cổ thụ mà Ngô Du bị trói lên, gió trong rừng thổi qua, thân thể Ngô Du đong đưa.

Nhìn qua tựa như một con chó chết vậy, vô cùng thê thảm.

Lửa giận trong lòng Giang Trần thoáng cái bùng lên. Tuy rằng hắn và đồng môn Vĩnh Hằng thánh địa không tính là tình như thủ túc. Nhưng mà Ngô Du và Cam Trữ đều là người chủ động gia nhập tiểu đội nhỏ của hắn.

Nói trắng ra chính là người một nhà.

Giang Trần xưa nay chính là người có tính cách bao che khuyết điểm. Không chấp nhận được việc người nhà mình bị bắt nạt, sỉ nhục. Trước mắt nhìn thấy Ngô Du bị người ta ngược đãi như vậy, trong lòng Giang Trần như không dầu đổ thêm lửa vào mới là lạ.


Lúc này bên tai Giang Trần không ngờ lại truyền tới từng tiếng tiêu trầm thấp, tiếng tiêu này như ẩn như hiện, nếu như không phải dụng tâm lắng nghe, thậm chí còn không cảm ứng ra được.

Sau đó bên tai Giang Trần phảng phất như có vô số tiếng sột soạt nho nhỏ, giống như là tiếng tằm ăn lá dâu vậy, tuy nhỏ nhưng nghe rõ ràng.

Giang Trần khẽ cau mày, thần thức quét qua, lại phát hiện ra từ bốn phương tám phương, trong các bụi cỏ tuôn ra vô số con rắn đủ loại màu sắc.

Vô số độc xà đan vào cùng một chỗ, rậm rạp chằng chịt, làm cho người ta nhìn qua da đầu không nhịn được run lên, sởn hết cả gai ốc. Độc xà từ bốn phương tám hướng giống như thủy triều tuôn qua.

Trong mấy hô hấp, đã che kín không gian vài dặm chung quanh.

Trong đó còn có bò cạp, rết, cùng với các loại độc vật kỳ quái khác, lập tức vây quanh Giang Trần vào bên trong.

Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua các loại độc vật rậm rạp chằng chịt kéo tới, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nghiền ngẫm.

- Thạch tiểu thư, người khác đặt cho ngươi biệt hiệu Độc phi, xem ra là danh bất hư truyền nha.

Tiếng cười của Giang Trần cũng hào sảng cực kỳ:

- Chỉ là những vật này trừ những người yếu đuối ra, còn có thể làm khó gì được ta chứ?

Nếu như chỉ bằng vào những độc vật này giương oai mà nói, quả thực Giang Trần không để vào trong mắt.

Chí ít hắn có vài loại biện pháp có thể dọa đi những độc vật này. THạch Thanh Lộ dùng tiếng tiêu thao túng những độc vật này, bất quá chỉ là tiểu xảo mà thôi.

Dùng thanh âm kích thích thần kinh những độc vật này, mượn nhờ đó thao túng chúng.

Lại nói, loại thao túng này ngay cả việc kích phát ra bản năng nguyên thủy của nó cũng không được tính, chỉ có thể coi là một loại mị hoặc mà thôi.

Thạch Thanh Lộ cũng không hiện thân, thanh âm như từ một nơi hư vô mờ mịt truyền tới:

- Giang Trần, đây chỉ là đạo khảo nghiệm đầu tiên của bổn tiểu thư, nếu như ngay cả đạo khảo nghiệm đầu tiên ngươi cũng không qua nổi. Vậy ngươi cũng không xứng rời khỏi đây.

Giang Trần nghe vậy mỉm cười.

Hắn đột nhiên vận khí, hét lên một tiếng, một tiếng rít gào tựa như thủy triều cuồn cuộn truyền ra.


Trong người Giang Trần hòa tan huyết mạch của Chân long, trong cơ thể đã sớm có huyết mạch Chân long, giờ phút này phối hợp với tiếng long ngâm, uy áp huyết mạch Chân long toàn thân hắn cũng khuếch tán ra.

Long uy vừa ra, những độc xà đi tới phụ cận lập tức giống như đụng phải miếng sắt nóng hổi, vô cùng hoảng sợ tháo chạy về phía sau.

Hoảng sợ giống như ôn dịch lập tức lan tràn ra chung quanh.

Vốn những đầu độc xa đang điên cuồng kéo về phía bên này, không ngờ lại toàn bộ quay ngược lại, dùng tốc độ nhanh hơn, điên cuồng bỏ trốn.

Từ xưa long xà không phân biệt, mà xà luôn được coi là truyền thừa huyết mạch thấp nhất của Long tộc, đương nhiên đây chỉ là một loại cách nói mà thôi.

Chỉ là loài rắn trời sinh e ngại long tộc, đây cũng là sự thực.

Giờ phút này long uy của Giang Trần phối hợp với tiếng long ngâm, thoái cái thay đổi khí thế chung qunah, Long uy tản mát ra kích thích sự sợ hãi từ bản năng nguyên thủy của đám độc xà này.

Như vậy chúng đâu còn có dũng khí dám tiếp tục tiến tới.

Trong nháy mắt bầy độc xà giống như hồng thủy tứ tán sạch sẽ.

Giang Trần nhẹ nhàng cười, thu lại thần thông.

Thân thể nhoáng lên, cười nói:

- Thạch tiểu thư, tiếng tiêu khống chế lũ độc xà này bất quá chỉ là bàng môn tà đạo, trong những thần thông điều khiển độc vật chỉ là loại bất nhập lưu, không coi là đại đạo. Gặp phải người trong nghề chính thức bất quá chỉ làm trò cười mà thôi.

Lời này của Giang Trần rõ ràng là cố ý chọc giận Thạch Thanh Lộ kia.

Mà trong khi nói chuyện, thân thể Giang Trần lại lần nữa tới gần chỗ Ngô Du.

Thạch Thanh Lộ giờ phút này đang ở chỗ tối trong rừng rậm, nhìn thấy đám độc xà bị mình thao túng lại bị Giang Trần nhẹ nhõm xua tan như vậy, trong lòng cũng thất vọng không thôi.

Nàng cũng suy đoná, Giang Trần có lẽ sẽ có thủ đoạn nào khác, có thể đối phó với những độc xà này. Nhưng mà cho dù muốn đối phó với đám độc xà này, muốn chém giết tất cả, cũng cần hao phí thời gian, phân tán tinh lực.

Một khi Giang Trần mệt mỏi ứng phó mà nói, tiếp theo Thạch Thanh Lộ sẽ liên tục ra chiêu, đến lúc đó một hơi xông lên, làm cho đối phương không kịp trở tay.

Chỉ tiếc tính toán của nàng ngay từ đầu đã thất bại.

Giang Trần thậm chí còn không có dùng một chút vũ lực nào, vài tiếng rít gào đã xua tan đám độc xà, thần thông bực này trước đó Thạch Thanh Lộ tuyệt đối không ngờ tới.

Trong lòng ThạcH Thanh Lộ rung động:

- Giang Trần này nổi danh thiên hạ quả nhiên không phải tầm thường. Xem ra không thể xem thường kẻ này.

Thạch Thanh Lộ trong đám người trẻ tuổi gần đây ít lộ diện. Cũng bởi vì nàng cảm thấy trong đám người trẻ tuổi đã không còn người nào đáng giá nàng ra tay, không có tu sĩ trẻ tuổi nào có tư cách trở thành đối thủ tiềm ẩn của nàng.

Hiện tại xem ra, mình rốt cuộc vẫn khinh địch.