Độc Tôn Tam Giới

Chương 3100: Rời khỏi

Huống chi bởi vì Giang Trần quật khởi, địa vị của Yến Vạn Quân này tất nước lên thì thuyền lên. Loại tình huống này, không ai có cách nào tránh khỏi.

Cho nên trước mặt Yến Vạn Quân, Hoắc Thân vương hắn tự nhiên cũng không cứng rắn nổi.

Đinh tổng thủ dùng thần thức truyền âm nói:

- Thân Vương đại nhân, Đông Duyên đảo đã mất, chúng ta khó có thể vãn hồi. Giang Trần công tử có thể định chiến cuộc trong Vĩnh Hằng thần quốc, gần đây lại đại phóng quang mang ở Chân Vũ thần quốc. Loại nhân vật này, căn bản không phải là tồn tại mà Hồi Xuân đảo vực chúng ta có thể đắc tội. Việc này theo ta thấy nên thôi. Kết thiện duyên, không thể gây họa cho Hồi Xuân đảo vực mới được.

Trước đó Hoắc Thân vương quả thực không có coi ý kiến của Đinh tổng thủ vào đâu. Nhưng mà hiện tại hắn không thể không chú ý lời nói của Đinh tổng thủ.

Hồi lâu sau, Hoắc thân vương mới cười khổ một tiếng, mở miệng nói:

- Nếu như là Giang Trần công tử ở đây, đó là vinh hạnh của Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Đông Duyên đảo này, Hồi Xuân đảo vực ta nguyện ý chắp tay nhường cho. Nhưng mà Tiểu vương có một yêu cầu quá đáng.

- Cái gì?

Yến Vạn Quân cuối cùng cũng là lão nhân gia, khác với Giang Trần luôn sắc bén, nhuệ khí tràn đầy. Hoắc Thân vương đã chịu nhún nhường như vậy, vậy cũng không cần phải hùng hổ dọa người nữa.

Mặc kệ đối phương nhả Đông Duyên đảo ra, hay là bị Giang Trần chiếm cứ cũng tốt. Vô luận thế nào Đông Duyên đảo sau này đều là địa bàn của Giang Trần, không có bất kỳ quan hệ nào với Hồi Xuân đảo vực.

- Giang Trần công tử trú nhập nơi này, về sau chính là hàng xóm của Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Hồi Xuân đảo vực chúng ta cũng hy vọng có thể dính ánh sáng của Giang Trần công tử. Nếu như có cơ hội, cũng mong Giang Trần công tử chiếu cố nhiều hơn.

Ý bên trong lời cũng không phải khó hiểu. Ai đột nhiên có một hàng xóm cường đại mà không muốn nghĩ được chiếu cố từ đối phương.

Nói trắng ra chính là cầu ôm đùi.

Yến Vạn Quân cười nhạt một tiếng:

- Những chuyện này đều dễ nói, nếu như là chuyện hợp tình hợp lý, Giang Trần công tử không phải là loại người bất cận nhân tình. Nhưng mà nếu như ai không nói đạo lý, bất cận nhân tình. Vậy thì đừng trách Giang Trần công tử không nói đạo lý, càng bất cận nhân tình hơn.


Hoắc Thân vương kính sợ, đồng ý không dứt lời.

- Được, các ngươi huy động nhân mã, làm cho Giang Trần công tử rất là mất hứng. Tạm thời rời đi đi.

Yến Vạn Quân khoát tay.

Hoắc Thân vương liên tục gật đầu:

- Tốt, tốt, Tiểu vương rời khỏi, không quấy rầy Giang Trần công tử thanh tu.

Nói xong, Hoắc Thân vương vung tay lên, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới việc đối kháng với Giang Trần, bọn họ cũng biết, đây cơ hồ là chuyện không thể nào hoàn thành được.

Nếu như miễn cưỡng làm vậy, so với chịu chết cũng không có gì khác nhau.

Nhìn thấy đám người Hoắc Thân Vương xám xịt rời khỏi, trong lòng Yến Vạn Quân đủ loại cảm xúc, thầm thở dài:

- Giang Trần này, trẻ tuổi như vậy đã là tồn tại không ai địch nổi trên Thần uyên đại lục. Tiểu nha đầu Hoàng Nhi có thể theo kịp bước chân hắn sao?

Nhưng mà Yến Vạn Quân nghĩ lại:

- Cũng may Giang Trần này là người thâm tình, hắn và Hoàng Nhi quen biết từ cương vực nhân loại, không có bội tình bạc nghĩa, cũng không phải dễ dàng. Xem ra hắn để bụng đối với Hoàng Nhi như vậy. Hoàng Nhi có đạo lữ như vậy không có kết quả nào tốt hơn.

Trở lại trong đảo, Yến Vạn Quân đem chuyện lúc trước nói qua một chút.

Giang Trần cười lạnh nói:

- Hồi Xuân đảo vực cũng có thể diện để cho ta chiếu cố một hai sao? Năm đó ở Đông Duyên đảo ta thiếu chút nữa ăn thiệt thòi lớn ở chỗ này? Hồi Xuân đảo vực này không có kẻ nào là thứ tốt. Nhưng mà hiện tại vật đổi sao dời, chuyện đã qua ta cũng không truy cứu với bọn chúng nữa.

Yến Vạn Quân cười ha hả:


- Ta biết ngay tiểu tử ngươi lòng dạ rộng rãi, sẽ không so đo với đám gia hỏa bụng chuột ruột gà như bọn họ.

Khóe miệng Giang Trần giật giật, từ chối cho ý kiến mà chỉ nói:

- Vạn Quân trưởng lão, ngươi định lúc nào xuất phát trở lại Yến gia?

- Mau chóng trở lại, phụ mẫu Hoàng Nhi bị giam trong vô tận lao ngục, nguy hiểm rất lớn. Có thể giải cứu nhanh một ngày thì nên nắm chắc một ngày a.

Yến Vạn Quân nói tới tiểu nhi tử của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trước đây hắn đối với đứa con này của mình vô cùng giận dữ.

Dù sao một người trẻ tuổi đang tốt lành như vậy, cũng bởi vì lịch lãm rèn luyện, kết giao một đạo lữ, bỏ qua hôn nhân do gia tộc an bài, lúc này mới bị Hạ Hầu gia tộc kia lấy cớ.

Nói trắng ra chính là người trẻ tuổi bên ngoài xúc động. Vì tiểu thư của Hạ Hầu gia tộc kia vì yêu mà sinh hận, mới có thể thi triển Bách Thế đồng tâm chú với Hoàng Nhi đang ở trong bụng.

Bởi vì phụ mẫu Hoàng Nhi bị giam giữ trong vô tận lao ngục, hàng đêm đều chịu thống khổ giống như địa ngục. Nhưng mà đứa con bọn họ sinh ra, vị tiểu thư của Hạ Hầu gia tộc kia cũng không buông tha, không muốn để cho Hoàng Nhi sống vui vẻ, không muốn để cho Hoàng Nhi có cơ hội xoay người.

Hôm nay Hạ Hầu gia tộc bị diệt, Yến Vạn Quân đột nhiên cảm thấy, nhiều năm như vậy mình thiếu nợ đứa con này rất nhiều.

Muốn nói hôn ước năm đó của gia tộc và Hạ Hầu gia tộc, vốn cũng chỉ là do các trưởng bối nhất thời đùa giỡn, hoặc là uống nhiều cao hứng quyết định.

Loại quyết định này tự nhiên khiến cho con trai của Yến Vạn Quân và Yến Thiên Phàm sau khi lớn lên vô cùng bất mãn. Cảm thấy loại chuyện này không phải vài câu nói đùa là có thể quyết định được.

Hắn cảm thấy loại chuyện này hắn nên tự mình làm chủ.

Cho nên hắn mới có thể không từ giá nào chạy ra khỏi gia tộc, về phần hôn ước với vị tiểu thư của Hạ Hầu gia tộc kia, đều là nợ nần tiền nhân lưu lại. Lúc ấy Yến Thiên Phàm tuổi còn trẻ, tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy.

Trước khi đi, Yến Vạn Quân còn tận tình khuyên bảo Giang Trần:

- Giang Trần, Hồi Xuân đảo vực này không thể nào làm bằng hữu thì cũng không nên là địch. Mục tiêu của ngươi, tầm mắt của ngươi có lẽ nên phóng ra xa hơn chút. LOại thế lực như Hồi Xuân đảo vực ủng hộ ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy không có gì đáng nói. Thế nhưng nếu như rất nhiều thế lực như vậy ủng hộ ngươi. Đó cũng là một cỗ thế lực cường đại. Cũng có thể nói, ngươi có thể chinh phục đại đa số người. Đến lúc đó cả Vạn Uyên đảo này ai dám phủ nhận sự tồn tại của ngươi chứ?

Không thể không nói lời này của Yến Vạn Quân là xuất phát từ chân tâm. Chỉ là Giang Trần cười cười, từ chối cho ý kiến. Tự nhiên hắn hiểu đạo thu mua nhân tâm.

Chỉ là Hồi XUân đảo vực này năm đó lưu lại ấn tượng cho hắn quá xấu, Giang Trần thực sự không muốn nhân nhượng Hồi Xuân đảo vực này.

Sau khi tiễn Yến Vạn Quân, Giang Trần dặn đám người Lỗ Triệt:

- Sau khi ta đi, mấy người các ngươi phụ trách trấn thủ nơi này. Trận pháp mở ra, người ngoài muốn mạnh mẽ xâm nhập, trừ phi là cường giả thần đạo. Cho dù là thánh đạo, trong thời gian ngắn muốn phá vỡ cấm chế này độ khó rất lớn.