Độc Tôn Tam Giới

Chương 3057: Thu hoạch xa xỉ (1)

Chu Tước Thần Cầm ứa ra mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng gật đầu:

- Xem ra ta thật sự quá nóng lòng.

Giang Trần cười ha ha, vỗ tay phát ra tiếng:

- Tốt rồi, tâm tình càn quét của chúng ta, cũng không thể cứ như vậy phá hủy. Đi thôi, đi xem, coi có vật gì tốt có thể càn quét không.

Phủ kho của Vĩnh Hằng Thánh Địa phi thường phong phú, thực sự cho người cảm giác hoa mắt.

Đương nhiên, kiếp trước Giang Trần kiến thức rộng rãi, linh dược phủ kho so với đây giàu có gấp 10 lần, Giang Trần cũng không phải là không được chứng kiến.

Cho nên, hắn ngược lại là bình tĩnh nhất.

Không bình tĩnh nhất, là Long Tiểu Huyền rồi, con mắt tỏa sáng:

- Trần thiếu, những thứ kia, có thể tùy tiện cầm sao?

Long tộc trời sinh có yêu thích thu thập bảo vật, đây là tính cách bản năng của Long tộc. Cho nên, Long Tiểu Huyền nhìn thấy linh dược phủ kho, loại ham mê kia liền bắt đầu rục rịch.

- Long huynh, ngươi là hậu duệ của Chân Long nhất tộc, cũng không thể sống nguội không kị, cái gì cũng muốn a.

Chu Tước Thần Cầm cười nói:

- Long tộc các ngươi thật đúng là nhìn thấy thứ tốt, chân liền chuyển bất động a.

Long Tiểu Huyền hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại không nói gì, bất quá nhìn con mắt bốc lên tinh quang kia, hiển nhiên đối với những thứ tốt rực rỡ muôn màu trước mắt, hứng thú là rất nồng hậu.

Giang Trần lại rất kén chọn, tuy đây là phủ kho của Vĩnh Hằng Thần Quốc, nhưng không có nghĩa là mỗi một vật ở đây, Giang Trần đều có thể để mắt.

Tuy có nhiều thứ để mắt, hắn cũng không động. Tôn chỉ của Giang Trần là không tham, chỉ lấy vật hữu dụng với mình.

Không hữu dụng, Giang Trần không thèm.

Đi dạo một vòng, Long Tiểu Huyền ngược lại là cầm không ít vật vụn vặt, Chu Tước Thần Cầm cũng lấy một ít, mà Giang Trần thẳng cho tới bây giờ, còn không có cầm bất luận vật gì.

Bởi vì, những vật này với hắn mà nói, không quá quan trọng.


Bất quá, chờ Giang Trần đi tới một khu vực khác, có một thứ, lại để cho Giang Trần sinh ra hứng thú. Đó là một loại sa (*cát).

Loại sa này, kiếp trước Giang Trần biết đến, tên là Nguyệt Đàm Ngân Sa, chính là một loại tài liệu tuyệt hảo khắc trận pháp, loại sa này khắc trận pháp, sẽ để cho trận pháp vô điều kiện tăng lên ba thành uy lực.

Nếu như trận pháp hoàn mỹ, thông qua Nguyệt Đàm Ngân Sa dung hợp, một trận pháp, uy lực tăng lên gấp đôi cũng không phải nói suông.

Không thể không nói, Nguyệt Đàm Ngân Sa này là đồ tốt, Giang Trần nằm mộng cũng muốn lấy được.

Năm đó Giang Trần từ Thánh Nhất Tông đạt được một cây Chân Linh Chuyên, một mực không có đất dụng võ. Chân Linh Chuyên này, là đạo cụ Họa trận nhất đẳng thiên hạ.

Nếu như dùng Chân Linh Chuyên và Nguyệt Đàm Ngân Sa liên hợp lại, cho dù là một trận đồ bình thường, bố trí một trận cơ đơn giản nhất, cũng có thể để cho uy lực của nó tăng lên bảy tám phần.

Nếu như hiệu quả tốt, uy lực gấp bội, thậm chí trở mình vài lần, cũng không phải không có khả năng.

Nguyệt Đàm Ngân Sa này, ở trong phủ kho của Vĩnh Hằng Thánh Địa, vậy mà có nhiều như vậy.

Giang Trần thật có chút ngoài ý muốn, nhìn Nguyệt Đàm Ngân Sa chồng chất thành núi nhỏ, Giang Trần không khách khí, trực tiếp lấy mấy bình.

Thứ tốt chê ít.

Nhưng mà tướng ăn của Giang Trần không có khó coi như vậy, tuy chứng kiến Nguyệt Đàm Ngân Sa như núi nhỏ, nhưng hắn lấy đi, còn không tới 1%.

Đạt được Nguyệt Đàm Ngân Sa, Giang Trần cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Bất quá, Giang Trần lại không có ly khai, dù sao Thánh Tổ đại nhân đã chính miệng đồng ý qua, đồ vật trong này, tùy tiện hắn cầm.

Muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, muốn cầm bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu.

Tuy Giang Trần sẽ không thật có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nhưng ít ra hắn là muốn lấy cái gì liền lấy cái đó. Phủ kho này lớn như vậy, hiện tại mới đi dạo một nửa, hắn tự nhiên sẽ không thỏa mãn.

Bất quá kế tiếp, Giang Trần cũng không có trắng trợn vơ vét. Một vòng đi xuống, Giang Trần lại lấy vài đồ vật. Trong đó đại bộ phận, đều cùng tu luyện có quan hệ.

Còn có một bộ phù lục, sử dụng trong chiến đấu, Giang Trần cảm thấy có chút thực dụng, liền thu cho mình dùng. Vật gì đó khác, Giang Trần không lấy.

Mà Long Tiểu Huyền, dưới sự đề nghị của Giang Trần, rốt cục khắc chế ý niệm càn quét trong đầu, nhưng mà cầm không ít đồ vật.


Chỉ là đồ vật nó cầm, hơn phân nửa cùng tu luyện có quan hệ, hơn nữa đồ vật nó cầm, cũng không phải loại độc nhất vô nhị, đối với Vĩnh Hằng Thánh Địa mà nói, tổn thất không lớn.

Về phần Chu Tước Thần Cầm, nhãn giới của nó tương đối cao. Cho dù là bảo vật của Vĩnh Hằng Thánh Địa, đại bộ phận cũng khó nhập pháp nhãn của nó.

Đồ vật nó lấy, càng là bảo trong bảo.

Một vòng đi xuống, ngược lại cũng coi như thắng lợi trở về.

Chờ bọn người Giang Trần ly khai phủ kho không lâu, Thánh Tổ đại nhân liền đến phủ kho. Người trông coi phủ kho, hồi báo kết quả cho Thánh Tổ đại nhân biết.

Thánh Tổ đại nhân cũng cười rộ lên:

- Còn tưởng rằng tiểu tử này sẽ càn quét một lần, không nghĩ tới, hắn so với bản tổ tưởng tượng còn khắc chế nhiều hơn. Xem ra, người trẻ tuổi này xác thực hiểu được tiến thối, biết rõ làm người. Người trẻ tuổi thú vị như vậy, là càng ngày càng ít rồi.

- Thánh Tổ đại nhân, Giang Trần công tử cũng không có lấy bao nhiêu. Nhưng mà hai người hắn dẫn theo, một người bên trong cầm không ít linh dược dùng cho tu luyện.

Thánh Tổ đại nhân cười nhạt một tiếng:

- Nếu như ngươi biết bọn hắn là thân phận gì, có lẽ ngươi sẽ không nói như vậy. Nói sau, bọn hắn lấy đi những vật kia, không gây thương tổn nguyên khí cho Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta.

Ánh mắt của Thánh Tổ đại nhân, lại cao hơn nhiều, cũng thấy xa nhiều hơn.

Hắn biết bên người Giang Trần, là Chu Tước Thần Cầm, còn có Chân Long huyết mạch.

Loại tổ hợp này, xưa nay ngươi là đốt đèn lồng tìm, cũng tìm không thấy huyết mạch Thần Thú, chớ nói chi là quang lâm Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn hắn.

Có thể để Chu Tước cùng Chân Long đến Vĩnh Hằng Thánh Địa, bọn hắn là rất hân hạnh đón tiếp, cũng là thiên đại mặt mũi. Ngươi còn ngại người ta lấy nhiều?

Kỳ thật Thánh Tổ đại nhân hi vọng bọn hắn cầm càng nhiều càng tốt.

Nói như vậy, người ta mới có thể nhớ thiếu nhân tình của Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn hắn. Đến lúc đó, trợ giúp cho Vĩnh Hằng Thánh Địa, tuyệt đối sẽ vượt qua những vật hôm nay.

Lui một bước mà nói, Chân Long cùng Chu Tước huyết mạch, dù không nhớ nhân tình này của Vĩnh Hằng Thánh Địa, người ta cũng nhớ kỹ nhân tình của Giang Trần.

Đến lúc đó Giang Trần muốn người ta hỗ trợ, chúng sẽ cự tuyệt sao?

Cho nên, xét đến cùng, đây không phải là đầu tư có lợi sao.

Cái này để cho Thánh Tổ đại nhân đối với Giang Trần, càng tràn đầy thưởng thức.

Trở lại động phủ, Giang Trần ý định, làm sơ nghỉ ngơi và hồi phục, liền xuất phát tiến về Chân Vũ Thần Quốc. Nếu như đã đáp ứng tiến về Chân Vũ Thần Quốc, mặc kệ như thế nào, cũng phải đi một chuyến.

Không nghĩ tới, Thánh Tổ đại nhân sau đó đã tới rồi.

- Giang Trần, nhìn về phía trên, ngươi ý định khi nào xuất phát?

- Ngày mai a.

Giang Trần trả lời cũng rất dứt khoát.