Độc Tôn Tam Giới

Chương 2946: Xuất quan! (2)

Người nọ nghe vậy, không vui cười lạnh nói:

- Cam Ninh, nhớ không lầm, giống như Thiệu Uyên kia và ngươi từng có quan hệ a? Lúc này sao ngươi giúp hắn nói chuyện rồi? Chẳng lẽ ngươi bị đánh phục?

Cam Ninh thản nhiên nói:

- Luận sự mà thôi.

Đang lúc tranh luận, con mắt của Tử Xa Mân bỗng nhiên khẽ động, nhìn qua phương hướng phía bắc, một đạo lưu quang phi độn mà đến.

Thiên Côn Lưu Quang Độn phát huy đến mức tận cùng, xấp như lưu tinh, tốc độ cực nhanh, mắt thường căn bản không cách nào phân biệt.

Trong nháy mắt, đạo thân ảnh này đã rơi vào trước mặt mọi người.

Người này, bất ngờ là Giang Trần.

- Mấy vị Thánh Chủ, Tử Xa trưởng lão, những ngày này dốc lòng tu luyện, trong núi không ngày tháng, thiếu chút nữa đã quên đại sự, hổ thẹn, hổ thẹn.

Biểu lộ của Đại Thánh Chủ cũng từ lo thành vui, cười nói:

- Thiệu Uyên, chúng ta lo lắng ngươi gặp phải cái gì ngoài ý muốn, hôm nay không đi được hiện trường. Ngươi phải biết rằng, đây chính là một cơ hội tốt để ngươi dương danh lập vạn. Cũng là trận chiến ngươi ôm mỹ nhân quy. Thiệu Uyên, ngươi có mấy phần nắm chắc?

- Chín thành.

Giang Trần cũng không có quá lời, hắn là thực cảm giác mình hoàn toàn có chín thành nắm chắc diệt Hạ Hầu Tông, bởi vì hôm nay, hắn đã là Thiên Vị tứ trọng, cũng thành công tiến vào Thiên Vị Trung giai.

Tuy Giang Trần không biết Hạ Hầu Tông cụ thể là cảnh giới gì, nhưng Giang Trần có thể khẳng định, Hạ Hầu Tông tuyệt đối không có tiến vào Thiên Vị Cao giai.

Chỉ cần không phải Thiên Vị Cao giai, Giang Trần tự hỏi, dùng thực lực của mình, trấn áp Hạ Hầu Tông, là tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

Giang Trần tự tin, lại không có đưa tới người trẻ tuổi phụ họa, ngược lại làm cho những thiên tài đồng hành kia, không ít người sinh ra một ít phản cảm.

Lần này Ngũ đại công tử là tập thể lộ diện. Ngoại trừ Cam Ninh đã từng cùng Giang Trần trải qua một trận ra, những người khác không có cùng Giang Trần quen biết.


Cho nên, bọn hắn cho rằng lúc trước Cam Ninh không thắng được Thiệu Uyên, hoặc là không có đem hết toàn lực, thực lực có chỗ giữ lại, hoặc bản thân Cam Ninh là phế vật.

Cho nên Tứ Đại Công Tử khác, bọn họ không tin thực lực của mình thua kém Thiệu Uyên, bọn hắn cảm thấy, luận thiên phú võ đạo, luận thực lực võ đạo, bọn hắn hẳn là hơn xa Thiệu Uyên mới đúng.

Dựa vào cái gì, danh tiếng của thiên tài luận kiếm này, lại bị Thiệu Uyên một người chiếm hết?

Người trẻ tuổi có loại cảm xúc này, cũng là phản ứng bình thường.

Giang Trần có thể cảm giác được địch ý đến từ những người kia, chỉ là Giang Trần lại bất động thanh sắc, không có đem loại địch ý này để ở trong lòng.

Ở trẻ tuổi xưng hùng, cho tới bây giờ không phải là mục tiêu của Giang Trần. Hắn tham gia lần luận kiếm này, thuần túy là tìm Hạ Hầu Tông phiền toái, vì danh chính ngôn thuận đoạt lại Hoàng Nhi.

Nếu như không phải nguyên nhân này, thậm chí Giang Trần sẽ không có bao nhiêu hứng thú tham gia.

- Tốt rồi, người đều đến đông đủ. Hiện tại, xuất phát!

Đại Thánh Chủ mở kim khẩu, đội ngũ bắt đầu khởi động, hướng thần đô xuất phát.

Lần thiên tài luận kiếm này, là hoàng thất chủ sự. Địa điểm chủ sự, tự nhiên là ở trong Hoàng Đô.

Từ Vĩnh Hằng Thánh Địa xuất phát, cũng không tính xa. Trên đường đi, Giang Trần cùng Yến Thanh Tang cười cười nói nói, lộ ra rất nhẹ nhõm. Hồn nhiên không để ý những ánh mắt căm thù đằng sau kia.

Giang Trần biết rõ, mình ở trên Bổ Thiên Thịnh Hội, đánh bại Thạch Huyền, thay Thánh Địa rửa sạch cừu hận, nhưng mà, cái này cũng không đại biểu cho, mỗi người Thánh Địa sẽ mang ơn hắn.

Trái lại, bởi vì sự xuất hiện của hắn, chặn đường thiên tài khác quật khởi, nói không chừng, hắn âm thầm cũng không biết bị bao nhiêu người hận.

Đội ngũ rất nhanh liền đến địa điểm do hoàng thất chỉ định, mà lúc này đây, tất cả thế lực lớn khác, đã sớm đến đông đủ.

Bởi vì Giang Trần chậm trễ một hồi, Vĩnh Hằng Thánh Địa lại là nhóm cuối cùng.

Bởi vì là Vĩnh Hằng Thánh Địa, bọn hắn tới muộn một ít, người khác cũng không dám nói gì. Dù sao, Thánh Địa là Thánh Địa, là Chưởng Khống Giả chính thức cho tới nay của Vĩnh Hằng Thần Quốc, là cơ sở của Vĩnh Hằng Thần Quốc. Bọn hắn một mực được hưởng đặc quyền, lúc này đến chậm một bước, thậm chí có người cảm thấy, đây là Vĩnh Hằng Thánh Địa cố ý chơi thủ đoạn, để thể hiện đặc quyền của Vĩnh Hằng Thánh Địa.


Giang Trần thần uẩn nội liễm, để cho người nhìn không ra sâu cạn. Đây cũng là địa phương bất đồng giữa Giang Trần cùng thiên tài khác.

Rất nhiều thiên tài khác, thần uẩn phóng ra ngoài, tựa như hận không thể để người khác lập tức phát hiện sự cường đại của bọn hắn.

Đội ngũ đến, bị dẫn tới khu vực cố định.

Bên Hoàng thất, phụ trách chủ trì thiên tài luận kiếm lần này, rõ ràng là Hoàng đế bệ hạ.

Đây chính là quy cách phi thường cao rồi. Phải biết rằng, loại thiên tài luận kiếm này, dĩ vãng không có tiền lệ Hoàng đế bệ hạ tự mình chủ trì.

Lúc này đây, Hoàng đế bệ hạ của Vĩnh Hằng Thần Quốc, rõ ràng đích thân xử lý.

Chỉ là, Hoàng đế bệ hạ này, tựa hồ đối với Vĩnh Hằng Thánh Địa phi thường tôn sùng, mỉm cười hỏi Đại Thánh Chủ:

- Đại Thánh Chủ, có thể bắt đầu sao?

Đại Thánh Chủ thấy Hoàng đế bệ hạ trưng cầu ý kiến, lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái.

Theo lý thuyết, nếu là hoàng thất chủ trì thiên tài luận kiếm lần này, vậy hết thảy tự nhiên là Hoàng đế bệ hạ định đoạt. Hoàng đế bệ hạ này cố ý hỏi một câu như vậy, ngược lại lộ ra Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn hắn bạo ngược, làm cho Hoàng đế bệ hạ cũng không thể làm chủ?

Không thể không nói, Đại Thánh Chủ đối với loại nhằm vào không để lại dấu vết này của Hoàng đế bệ hạ, trong nội tâm hơi có chút khó chịu.

Bất quá, sắc mặt của Đại Thánh Chủ như trước, thản nhiên nói:

- Bệ hạ, hoàng thất tổ chức thiên tài luận kiếm lần này, chúng ta đều là khách nhân dự thi, bệ hạ làm chủ a. Bổn tọa sẽ không can thiệp cái gì.

Tuy ngôn ngữ của Đại Thánh Chủ không tính sắc bén, nhưng thái độ lại vô cùng minh xác.

Hoàng đế bệ hạ cười nhạt một tiếng, giống như lời nói kia, chỉ là khách khí bình thường, không có tính nhắm vào.

- Tốt rồi, hôm nay chỉ là thẩm tra đối chiếu thân phận. Thẩm tra đối chiếu hoàn tất, từ hôm nay trở đi, tất cả thiên tài sinh hoạt, phải ở trong hoàng thành. Thẳng đến luận kiếm chấm dứt, mới có thể ly khai.

Thẩm tra đối chiếu thân phận, kỳ thật cũng không phức tạp.

Lúc Yến Thanh Tang đến hiện trường, thần sắc liền phi thường nghiêm trọng. Ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng lạnh lùng nhìn bên Yến gia.

Ánh mắt kia, chưa nói tới cừu hận, nhưng lại có lạnh lùng nói không nên lời.

Mà người bên Yến gia kia, thì đại đa số tràn ngập xem thường, tràn ngập căm thù, hiển nhiên, hiện tại Yến gia đã đạt thành nhận thức chung.

Bọn hắn đều cảm thấy, Yến Vạn Quân là sợ tội bỏ trốn, gây phiền toái cho gia tộc, hiện tại không có biện pháp giải quyết tốt hậu quả, nên tự mình chơi bốc hơi.

Về phần những nghe đồn trên phố kia, nói Tộc trưởng phái người ám sát Yến Vạn Quân, những chuyện này đã thành lời nói vô căn cứ, trong Yến gia, đã không có bao nhiêu người tin.