Độc Tôn Tam Giới

Chương 2696: Bí mật chung cực của Đông Duyên đảo (2)

Giang Trần có chút hối hận, cũng có chút bất đắc dĩ.

Hắn đã làm gần như hoàn mỹ, nhưng hắn không thể làm được việc khi vượt qua trận pháp, không lưu lại một chút chân nguyên chấn động được.

Trừ phi thực lực Giang Trần vượt qua ba người này, nếu không hắn rất khó trong lúc vượt qua trận pháp không để lại manh mối gì.

Cũng may ba người kia hiển nhiên vô cùng bảo thủ, vô cùng cẩn thận. Bên ngoài trận pháp cự thạch kia cũng bồi hồi không thôi, cũng không có tùy tiện xâm nhập.

- Trận pháp này rất là quỷ dị, Khuông Hãn đạo hữu, ngươi thấy thế nào?

Hai người khác hiện tại đã coi Khuông Hãn là người dẫn đầu

Vẻ mặt Khuông Hãn âm trầm:

- Tiểu tử này quả nhiên rất quỷ dị, mỗi một lần chúng ta đều cho rằng hắn không còn đường thoát, kết quả hắn vẫn có biện pháp đào thoát.

- Có phải lại lập lại chiêu cũ, dùng Tiềm Hành phù hay không?

Tiết Dực nói.

- Chưa hẳn không có khả năng.

Khuông Hãn oán hận cắn răng:

- Nhưng mà nơi này lớn như vậy, hắn có thể lẩn trốn ở nơi nào chứ?

- Nếu không ta lại dùng Bách Quỷ Ma cầm bức bách hắn ra?

- Không nên, nơi này vô cùng quỷ dị, ma âm của ngươi vạn nhất kích phát trận pháp nơi này, phiền toái sẽ rất lớn. Đây là hạch tâm của trận pháp, vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn. Nơi này vô cùng quỷ dị, có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói, chính là một cọc cơ duyên a. Không thể tưởng tượng được Đông Duyên đảo này lại dấu bí mật bực này.

Khuông Hãn giờ phút này cũng chậm rãi bước đi chung quanh trận pháp cự thạch, chăm chú quan sát.

Tiết Dực thấy Khuông Hãn phản đối, đành ngượng ngùng không nói gì.

Giang Trần ở trong động phủ, cũng giành giật từng gây, bắt đầu dựa theo chỉ thị mà Bùi Tinh tiền bối lưu lại, bắt đầu luyện hóa tấm Trấn Nguyên Chân bi này.

Chỉ cần luyện hóa tấm Trấn Nguyên Chân bi này có nghĩa là sẽ lấy đi hạch tâm của trận pháp. Một khi lấy Trấn Nguyên Chân bi đi, cơ hồ tất cả trận pháp của Đông Duyên đảo sẽ lập tức mất đi hiệu lực.

- Ba người kia đã ở bên ngoài, một khi ta luyện hóa Trấn Nguyên Chân bi này, trận pháp không gian này sẽ mất đi hiệu lực. Nói không chừng ta sẽ trực tiếp đối mặt với bọn chúng. Nhưng mà căn cứ theo chỉ thị của Bùi Tinh tiền bối, một khi luyện hóa Trấn Nguyên Chân bi, phiến hư không này sẽ sụp đổ, ta sẽ rơi xuống đất. Tiến vào Tinh Duyến phi chu. Hy vọng Bùi Tinh tiền bối không có gạt ta.

Hiện tại Giang Trần cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện hóa.

Cũng may Bùi Tinh ở trên phương diện luyện hóa Trấn Nguyên Chân bi không có bố trí quá nhiều vấn đề. Mà bản thân Giang Trần lại là người đồng đạo, có ưu thế sẵn có.


Bởi vậy quá trình Giang Trần luyện hóa thuận lợi tới thần kỳ.

Trong nháy mắt Giang Trần đã hoàn thành luyện hóa bảy tám phần. Mà tâm thần hắn thi thoảng vẫn quan sát biến hóa bên ngoài một chút.

Hắn cũng phải đề phòng, đề phòng ba người kia nhảy vào trong hư không chi môn, tiến vào phiến hư không này.

Bên ngoài, ba người Không Hãn kia lúc này tìm tòi bốn phía, chỉ là không thu hoạch được gì. Nhưng mà ba người này cũng chậm rãi tìm được chút dấu vết còn sót lại, men theo manh mối này, từ từ cũng sẽ tìm đến trước trận pháp cự thạch.

Tấm hư không chi môn thần bí này rốt cuộc cũng hiện lên trên đỉnh đầu bọn họ.

- Manh mối tới nơi này, thoáng cái gián đoán.

Ánh mắt Khuông Hãn âm trầm, nhìn chằm chằm vào hư không chi môn mênh mông mà thâm thúy kia, lâm vào trong trầm tư.

- Liệu nơi này có thực sự phải là một cánh cửa hay không?

Tuyên Toản kia cũng đang suy đoán.

- Đây nhất định là một cánh cửa hư không, nhưng mà sau cánh cửa này rốt cuộc là hung hay cát, thì khó mà nói được.

Khuông Hãn giải thích.

Khuông Hãn liếc nhìn đồng bạn:

- Nhị vị đạo hữu nghĩ xem, nơi này không còn đường đi nữa. Hoặc là thông qua, hoặc là chúng ta phải đi vòng. Nhị vị tính xem nên lựa chọn thế nào?

Ngữ khí của Tuyên Toản tràn ngập không cam lòng:

- Hiện tại đi vòng chẳng phải là không công mà lui sao? Chẳng phải là một đường khổ cực không công? Trở về như vậy chỉ sợ người Đông Duyên đảo sẽ chê cười chúng ta. Tuyên mỗ không cam lòng a.

Tiết Dực cũng nghiến răng nghiến lợi.

- Tuyên Toản đạo hữu nói có lý. Hiện tại trở lại, thể diện của ba đại thế gia chúng ta sẽ không còn lại một chút nào.

Khuông Hãn cười hắc hắc nói:

- Vậy ý các ngươi là?

Ngữ khí Tuyên Toản kiên định:

- Xông, nhất định phải xông. Các ngươi không đi, ta đi. Nhưng mà từ tục tĩu ta nên nói trước, nếu như có thu hoạch, vậy thì cũng phải quy cho ta.


- Nghĩ khá lắm, vậy ta cũng đi.

Tiết Dực xung phong.

Khuông Hãn thở dài:

- Các ngươi đã có cùng ý nghĩ giống ta như vậy thì cùng đi đi. Là phúc hay là họa chúng ta cùng chịu là được.

- Tốt.

Ba người gật đầu, nhìn nhau, liền xông vào trong cánh cửa hư không kia.

Vào lúc này hư không trước mắt bọn họ bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, sau một khắc, cơ hồ tất cả trận pháp cự thạch trước mắt tựa như một vị diện, ầm ầm sụp đổ.

Uy thế kinh thiên động địa này lập tức dẫn tới đất rung núi chuyển, giống như tận thế hàng lâm thiên địa.

Bằng mắt thường có thể thấy được, cơ hồ tất cả trận pháp, vô số quang mang tán loạn, vô số cự thạch rớt xuống.

Cơ hồ tất cả trật tự giống như trong nháy mắt này sụp đổ.

- Xảy ra chuyện gì?

Cho dù là cường giả Thiên Vị kiến thức rộng rãi, đột nhiên gặp phải một màn quỷ dị này cũng cả kinh tới mức trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời hoàn toàn quên đi quyết định của bọn họ.

Ba người tạo thành hình tam giác, dựa lưng vào nhau, tạo thành tư thế tự bảo vệ mình.

Cự thạch bốn phái không ngừng sụp đổ, không ngừng nện vào trước mặt bọn họ, trong nháy mắt, đất đá bao phủ, hoàn toàn chôn bọn họ vào trong phế tích.

Cũng may thần thông ba người mạnh mẽ, tuy rằng bị vùi, nhưng mà không tổn thương tới gân cốt ba người.

Ba người thi triển thần thông, từ trong phế tích xông ra, lại nhìn bốn phía. Lúc này trống rỗng, trừ phế tích ra nào có thứ gì nữa?

- Đó là cái gì?

Tuyên Toản từ trong phế tích chui ra, đồng tử đột nhiên co rút lại, chỉ về phía một đạo quang mang có tốc độ giống như lưu tinh đang phóng như vũ bão về phía hư vô mờ mịt phương xa.

Tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường quả thực không nhìn rõ ràng.

Khuông Hãn và Tiết Dực đều nhìn lại, đạo quang mang kia chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, hóa thành một điểm đen chui vào hư không vô tận phía xa.

- Đáng chết, để cho hắn trốn rồi.

Khuông Hãn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, quát lớn:

- Còn do dự gì nữa? Đuổi theo.

Tiết Dực bỗng nhiên ồ lên một tiếng, kêu lên:

- Trận pháp cấm chế chung quanh này đã đi đâu rồi? Không phải nói Hắc Yểm sơn mạch này trên không trung có cấm chế cường đại, không cho phép phi hành sao? Tiểu tử kia sao lại có thể phi hành?

Khuông Hãn vung tay lên:

- Cấm chế đã bị hủy, đuổi.

Ba gã cường giả Thiên Vị nhao nhao nhảy lên trên không trung, tốc độ tăng nhanh, hướng về phía đạo lưu quang kia biến mất điên cuồng đuổi theo.