Độc Tôn Tam Giới

Chương 2531: Cung truyền thừa thứ ba (2)

Tuy rằng cuối cùng cho đi, nhưng Giang Trần thực sự lo lắng mình đã lưu lại ấn tượng không tốt cho thủ hộ giả cung thứ ba này.

Khi Giang Trần bước vào cung thứ ba, cảnh tượng trước mắt làm cho Giang Trần dần dần có cảm giác quen thuộc. Lần trước mượn đường tới đây, tuy rằng Giang Trần vội vã, nhưng mà vẫn quan sát được một ít chi tiết.

Lúc ấy vị thủ hộ giả của cung thứu ba này còn từng nói qua, cân nhắc tăng lên một chút độ khó.

Giang Trần không sợ tăng lên độ khó, hắn chỉ sợ tính tình của vị thủ hộ giả cung thứ ba này cổ quái, không dễ hầu hạ, cố ý làm khó dễ hắn, chậm trễ tiến độ, lại gặp phiền phức.

Hiện tại bên ngoài chiến hỏa có thể nổ ra bất kỳ lúc nào, vạn nhất chiến sự phát sinh, hắn ở trong cung thứ ba này, trong lòng cũng khó có thể bình an được.

- Thôi vậy, đi một bước tính một bước. Kiếp trước ta có thời gian trăm vạn năm, thứ gì mà chưa từng thấy qua chứ? Hắn muốn làm khó dễ ta, được sao?

Giang Trần có chủ ý này, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều. Không có tâm tình lo được lo mất như lúc trước nữa.

- Tiểu gia hỏa, ngươi xác định không phải ngươi đang trêu đùa bổn đại nhân đó chứ?

Thanh âm lười biếng mang theo chút tức giận vang lên bên tai Giang Trần.

Tâm thần Giang Trần rùng mình, thanh âm này tuy rằng lười biếng, thế nhưng bên trong lười biếng lại có một cỗ uy nghiêm khó hiểu. Từ khí thế ẩn chứa trong thanh âm này, Giang Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, vị thủ hộ giả của cung thứ ba này tu vi nhất định còn trên Thiên Côn thượng nhân và Trùng Tiêu tôn giả.

Giang Trần lập tức ôm quyền nói:

- Tiền bối, lần trước tiểu tử mượn đường tới đây là do nguy cấp. Hôm nay tiểu tử đã xử lý xong vấn đề, trước tiên tới xin lỗi với tiền bối một câu.

- Hừ hừ, tiểu tử nhà ngươi, ngươi đừng có dẻo mép. Bổn đại nhân nhìn thấy lúc ngươi mới tới còn có chút tâm thần bất định, bất an. Hiện tại giống như trên người của ngươi không có sự kinh sợ mà một người xin lỗi nên có a.

Thanh âm kia giống như có thể nhìn thấu nội tâm Giang Trần vậy, không ngờ lại có thể thông qua chi tiết nhỏ nhặt như vậy quan sát ra tâm tư của Giang Trần.

Giang Trần khẽ giật mình, quả thực có chút khó xử.


Quả thực hắn đã bị thủ hộ giả cung thứ ba này nói trúng. Ngay từ đầu hắn còn lo được lo mất, sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng hắn bình tĩnh lại, không hề có ý tứ kinh sợ nữ.a

Không ngờ, thủ hộ giả cung thứ ba này không ngờ lại nhạy cảm như vậy.

- Tiền bối, tin rằng ngươi cũng không hy vọng người có tư cách đi tới thừa kế cung thứ ba này là một tiểu tử nhát như chuột, nơm nớp lo sợ như cừu non a?

Giang Trần không có gánh nặng tâm lý, cho nên dứt khoát nói ra.

Hắn cảm thấy, lục cung truyền thừa này cuối cùng vẫn là khảo nghiệm thiên phú và khí chất của người thừa kế. Chủ nhân Lưu Ly vương thành này mời những người này tới thủ hộ lục cung truyền thừa, chẳng lẽ những người này lại là người có thù tất báo, hẹp hòi như vậy sao?

Giang Trần không tin.

Cho nên hắn quyết định đánh cuộc một lần.

Thanh âm kia trầm mặc một lát, dường như đang đánh giá người trẻ tuổi to gan lớn mật này. Vô số năm qua, từ thượng cổ tới nay, người có thể đi tới cung thứ ba cơ hồ đã ít càng thêm ít.

Nhưng mà giống như người trẻ tuổi trước mắt, lại có lá gan nói chuyện với thủ hộ giả cung thứ ba như hắn vẫn là người đầu tiên.

Hơn nửa tiểu tử này rõ ràng không có một chút giác ngộ áy náy gì, nhìn qua hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi đối với hành động bất kính, mượn đường tới cung thứ ba.

Tiểu tử này có chút ý tứ.

Nhưng mà với tư cách là thủ hộ giả cung thứ ba, tự nhiên hắn sẽ không bởi vì tiểu tiết nhỏ này mà phủ nhận toàn bộ, hoặc là tán thành Giang Trần toàn bộ.

Bầu không khí ở hiện trường hơi có chút nặng nề.

Thủ hộ giả cung thứ ba này dường như cố ý ra nan đề cho Giang Trần, cuunxg không có ra mặt đánh vỡ bầu không khí nặng nề này.

Giang Trần cũng biết được đại khái, biết thủ hộ giả cung thứ ba này hẳn là cố ý làm như vậy, hắn lập tức ôm quyền nói:


- Tiền bối, tiểu tử Giang Trần, hiện tại chấp chưởng Lưu Ly vương thành, kính hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.

Theo như quy củ, bất luận một thủ hộ giả nào trong lục cung truyền thừa, đối với người thừa kế xông tới cung của mình đều phải công bằng.

Đương nhiên trong công bằng, công chính này tự nhiên cũng cho phép một chút thưởng thức.

Nhưng mà có một điểm không thể xem nhẹ, đó chính là bất luận một thủ hộ giả nào của lục cung truyền thừa không thể che giấu tin tức cơ bản.

Giang Trần hỏi tính danh của hắn, thủ hộ giả cung thứ ba này phải trả lời.

- Người trẻ tuổi, ngươi có thể gọi lão phu là Hồng Hầu.

Thủ hộ giả cung thứ ba gọi là Hồng Hầu này hừ lạnh nói.

- Thì ra là Hồng Hầu tiền bối.

Giang Trần lại ôm quyền với hư không:

- Tiền bối, tiểu tử đi tới đây, đối với chuyện lục cung truyền thừa cũng biết một hai. Trước đó cũng ở chung không tệ với Thiên Côn thượng nhân, Trùng Tiêu tôn giả tiền bối. Tin rằng tiểu tử và Hồng Hầu tiền bối nhất định cũng ở chung không tệ. Chỉ là lần trước mượn đường tới cung thứ ba này, nếu như có chỗ nào đắc tội, kính mong Hồng Hầu tiền bối khoan dung nhiều hơn.

Giang Trần biết rõ, nếu như trong lòng Hồng Hầu tiền bối này có khó chịu mà nói, nhất định là bởi vì chuyện lần trước hắn mượn đường tới nơi này mà ra.

Giang Trần là một vãn bối, hạ thấp mình một chút nhận lỗi cũng không có gì là mất mặt.

- Tiền bối, ngày đó gấp gáp, chuyện quá đột nhiên. Người công kích Lưu Ly vương thành chính là hậu duệ Vạn Uyên đảo. Vạn Uyên đảo ở thời kỳ thượng cổ làm đào binh, hiện tại con cháu bọn chúng lại trở lại cương vực nhân loại gây sóng gió. Dường như sẽ một lần nữa gây tai họa với cương vực nhân loại. Mà mấy năm gần đây, khu vực biên cảnh lại không ngừng bị phá vỡ, dị tộc quanh thân cũng rục rịch, những thứ này cũng không tính. Đáng sợ nhất là ma tộc thượng cổ đã có xu thế tro tàn lại cháy. Hiện tại cương vực nhân loại tựa như một nồi nước canh đang sôi trào vậy.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Nếu không phải như vậy, chỉ sợ vãn bối cũng không vội vã đi vào cung thứ ba trong lục cung truyền thừa như vậy. Vãn bối ở bên ngoài thực sự có chút lực bất tòng tâm. Cho nên mới nghĩ tới lục cung truyền thừa, tìm một chút kế sách đối phó từ tiền bối thượng cổ.

Giang Trần mặc kệ đối phương có thích vuốt mông ngựa hay không, dù sao trước tiên cũng nên vuốt mông ngựa một chút đã.

Thủ hộ giả cung thứ ba gọi là Hồng Hầu kia nghe thấy Giang Trần nói nhưu vậy, quả nhiên trong lòng cũng cảm giác nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Cũng không phải thực sự hắn vì chuyện Giang Trần mượn đường vào đây mà tức giận. Mà hắn muốn thừa dịp cơ hội này dạy bảo người trẻ tuổi kia một chút.

Nhìn xem người trẻ tuổi kia vào thời khắc đặc thù có biện pháp ứng đối như thế nào.

Từ biểu hiện của Giang Trần xem ra, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không chút hoang mang, coi như là có phong độ đại tướng.