Độc Tôn Tam Giới

Chương 2517: Tràn ngập nguy cơ (2)

Ngữ khí của Đại giáo chủ tràn ngập bi quan, nàng biết rõ hôm nay vô luận thế nào cũng khó tránh khỏi một kiếp. Hiện tại, yêu cầu xa vời lớn nhất của nàng chính là người Nguyệt Thần giáo còn lại có thể biết hổ thẹn rồi đứng lên, làm Nguyệt Thần giáo lớn mạnh. Làm cho hương khói truyền thừa của Nguyệt Thần giáo, làm cho truyền thừa của Nguyệt Thần giáo không có tới mức bị diệt, tuyệt tự.

Cốt Thiên Kình thấy nữ nhân của Nguyệt Thần giáo này như vậy, vẻ mặt đại biến. Hắn biết rõ chủ ý này của Hi Viên thánh nữ không sai.

Hắn nhẹ nhàng nâng cái cằm của Hi Viên thánh nữ, tay vỗ bờ mông của Hi Viên thánh nữ:

- Không tệ, không tệ. Bổn vương rất thưởng thức ngươi. Lát nữa bổn vương sẽ sủng hạnh ngươi, chờ đi. Ha ha...

Cốt Thiên Kình nói xong, ngữ khí trầm xuống.

- Cốt Kỳ, còn phải làm phiền mấy người các ngươi, những nữ nhân này đều là phong hoa tuyệt đại, giết như vậy quả thực đáng tiếc. Các ngươi ra tay có lẽ có thể bắt được không ít người sống. Nhớ kỹ, nhiệm vụ của các ngươi là bắt lấy các nàng, đề phòng các nàng tự sát.

Cốt Thiên Kình biết rõ thực lực của cương vực nhân loại, trong lòng càng thêm không kiêng nể gì cả.

Nhân tộc nhỏ yếu như vậy, Cổ Na bộ lạc nếu như không đi vào địa bàn Nhân tộc càn quét trước một hồi. Vậy thì quả thực phải xin lỗi tổ tiên rồi.

Bằng không đợi những tộc khác trong Khổ Man tộc kịp phản ứng, Cổ Na bộ lạc bọn họ cũng không có khả năng ngăn cản những bộ lạc khác nhập cảnh, không có cách nào ăn mảnh.

Bởi vì có câu nói gọi là tới sớm ăn no bụng. Tới muộn uống bát cháo.

Hiện tại Cổ Na bộ lạc bọn họ tới sớm nhất, có ưu thế may mắn, nếu như không biết quý trọng, vậy thì là người ngu.

Mà những nữ nhân này không thể nghi ngờ là đại thu hoạch đầu tiên trước trận chiến đầu tiên với nhân tộc.

Hiện tại bọn họ càng thêm chờ mong với cương vực nhân loại. Nếu như khắp nơi trong nhân tộc đều có loại nữ nhân cấp bậc như vậy, cho dù có thấp hơn một chút, vậy cũng đủ điên cuồng rồi a.

Những dũng sĩ của Cổ Na bộ lạc trong Khổ Man tộc cơ hồ đều là người thiện chiến, nhu cầu ở phương diện bản năng, thú tính cơ hồ vô cùng khoa trương.

Cho nên bọn họ đối với phương diện này cũng vô cùng chú ý.


Lão giả gọi là Cốt Kỳ gật đầu, cười hắc hắc nhìn chằm chằm vào đám người Đại giáo chủ

- Lão phu cho các ngươi một lời khuyên, cảnh cáo các ngươi tốt nhất nên thành thành thật buông tha ý định chống cự đi. Dùng tư sắc của các ngươi, lão phu có thể cam đoan, các ngươi sẽ không trở thành thứ mà mỗi người đều có thể hưởng dụng. Cho dù có phân phối xuống dưới, tất sẽ cho các ngươi vị trí tương xứng với tư sắc các ngươi. Nhưng nếu như các ngươi không biết tự lượng sức mình mà chống cự... Vương tử nhà ta một khi giận dữ, thì khó mà nói trước được. Kết cục của Tiểu cô nương vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy.

Vừa rồi nữ đệ tử Nguyệt Thần giáo bị hơn mười dũng sĩ Cổ Na bộ lạc cướp đi, đến bây giờ còn hoàn toàn không có tin tức.

Nhưng mà dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, kết cục của nàng ta sẽ thảm tới cỡ nào.

Tất cả người của Nguyệt Thần giáo lúc này trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Bởi vì lão giả gọi là Cốt Kỳ này trong lúc vô hình phát ra uy năng thực sự quá mạnh mẽ, hoàn toàn mang tính áp đảo.

Nhị giáo chủ đột nhiên quát to một tiếng, tay chộp một cái, tay nắm một thanh binh khí, qusat:

- Mọi người đừng nghe bọn chúng dùng lời mê hoặc chúng nhân. Khổ Ma tộc ăn tươi nuốt sống, căn bản không có tiến hóa, chẳng khác nào là dã thú. Bọn chúng hứa hẹn tin được không? Lại nói, tu sĩ thánh khiết của Nguyệt Thần giáo chúng ta há có thể bị dã nhân Khổ Man tộc làm bẩn? Ta dùng danh tiếng của giáo chủ thề, hôm nay chỉ có tử chiến, không thành công thì cũng thành nhân. Thà rằng chết cũng không thể để cho thân mình chịu nhục.

Nhị giáo chủ nói xong. Tay vung binh khí lên, bay về phía một võ giả Cổ Na bộ lạc bên cạnh.

Nhị giáo chủ bỗng nhiên ra tay, dù sao cũng là cường giả đế cảnh, bỗng nhiên điên cuồng, lực công kích quả thực kinh người.

Quang mang lóe lên đã có bốn gã dũng sĩ Cổ Na bộ lạc rơi đầu xuống. Căn bản còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã dọn nhà.

Hành động này của Nhị giáo chủ kích thích tâm huyết của những nữ tu Nguyệt Thần giáo. Đại giáo chủ và Tam giáo chủ cũng nhao nhao rút ra binh khí:

- Đệ tử Nguyệt Thần giáo nghe lệnh, hôm nay cho dù chết cũng không chịu nhục. Nếu như ai nhát gan thất tiết, phản bội Nguyệt Thần giáo, thì chính là phản tặc cả đời, vĩnh viễn không có ngày ngẩng mặt lên được.

- Liều cùng bọn chúng.

0 Quyết không thể để cho dã nhân làm bẩn chúng ta.


Quả thực nhìn những cử chỉ hèn mọn bỉ ổi của đám võ giả Cổ Na bộ lạc kia, còn có tướng mạo xấu xí không chịu nổi. Đám nữ tu của Nguyệt Thần giáo lập tức có cảm giác buồn nôn.

Các nàng thà rằng gả cho nam tu bình thường của cương vực nhân loại chứ cũng không muốn bị đám dã nhân chuyên ăn tươi nuốt sống, còn chưa tiến hóa hết này làm bẩn.

Đây là một loại bài xích từ bản năng, từ tâm lý.

Không hteer không nói, thái độ kịch liệt của các nàng đã chọc giận Cốt Thiên Kình.

Cốt Thiên Kình là vương tử của Cổ Na bộ lạc, tự nhiên không muốn nghe nữ tu Nguyệt Thần giáo chửi Cổ Na bộ lạc bọn hắn như vậy. Nghe khẩu hiệu của nữ tu Nguyệt Thần giáo Cốt Thiên Kình giận dữ:

- Cốt Kỳ, bắt lấy những tiện nhân này. Bổn vương muốn nhìn xem, khi các nàng phải hầu hạ dưới háng bổn vương, các nàng còn có thể trinh liệt như vậy được hay không?

Cốt Kỳ gật đầu, bàn tay lớn giơ lên. Trên hư không đỉnh đầu hắn lập tức xuất hiện từng vết nứt hư không thâm thúy.

Trong vết nứt kia có quang mang quay cuồng, một đám hư không loạn lưu dài hẹp giống như là vòi rồng cuồn cuộn lan tràn ra, quấy nát hư không. Nhanh chóng phóng về phía Nguyệt Thần giáo.

Loạn lưu đáng sợ này lập tức đem trận hình Nguyệt Thần giáo chia năm xẻ bảy.

Một ít nữ tu tu vi nhỏ yếu bị loạn lưu này cuốn vào, tự động mất đi sức chống cự, đừng nói là chống cự, cơ hội tự sát cũng không có.

Cũng may ba đại giáo chủ không có rối loạn, mà vẫn ở đằng trước gắng gượng chống đỡ, ba người tạo thành một thể, tạo thành một vòng phòng ngự, bảo hộ đại bộ phận môn hạ nữ tu.

Nhưng mà chỉ bằng chiêu thứ nhất của Cốt Kỳ này cũng khiến cho các nàng tràn ngập nguy cơ. Giống như là ánh nến trong mưa gió vậy, tùy thời đều có khả năng bị dập tắt.

Vẻ mặt Cốt Kỳ lạnh lùng cao ngạo nhìn qua ba đại giáo chủ đang giãy chết, vẻ mặt kiên quyết, cá chết lưới rách, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

- Quả nhiên lão tổ tông nói đúng. Nhân tộc quả thực là một chủng tộc nhỏ yếu.

Dùng tu vi Cốt Kỳ, quả thực có tư cách coi rẻ ba đại giáo chủ.

- Lão phu không muốn bắt nạt nữ nhân. Ba người các ngươi tự mình đầu hàng đi. Nếu không chờ vương tử nhà ta tức giận, kết cục của các ngươi không tốt đâu.

Sắc mặt nhị giáo chủ tái nhợt, chửi ầm lên:

- Dã nhân bên ngoài cũng xứng để cho chúng ta đầu hàng sao?

---------