Độc Tôn Tam Giới

Chương 2512: Giới Bi Chi Cảnh, nghiền nát? (2)

Kể từ đó, Giang Trần một đường thông suốt, hai ba ngày sau, liền đến cảnh nội của Tà Nguyệt Thượng Vực.

Tây Bắc tuyệt địa, ở khu vực Tây Bắc của Tà Nguyệt Thượng Vực, hoang vu bao la bát ngát, là một nơi đất cằn sỏi đá rộng lớn.

Giang Trần tiến vào Tà Nguyệt Thượng Vực, rõ ràng có thể cảm giác được, không khí bây giờ của Tà Nguyệt Thượng Vực rất áp lực, bốn phía lộ ra một loại cảm giác chiến tranh sắp tới.

Phảng phất chỉ cần một đốm lửa, liền có thể bùng cháy.

- Lực uy hiếp của Khổ Man tộc, quả nhiên là dọa người a.

Giang Trần còn nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên hắn tới Tà Nguyệt Thượng Vực, đối với dân phong nơi này còn rất thưởng thức. Người nơi này, rất biết hưởng thụ sinh hoạt, rất lạc quan sáng sủa.

Mà lần này đến, Giang Trần phát hiện, cơ hồ người lạc quan nhất, nụ cười trên mặt cũng thiếu đi rất nhiều.

Giang Trần đến Tà Nguyệt Thượng Vực, tự nhiên phải đi gặp bằng hữu cũ thoáng một phát.

Hắn ở Tà Nguyệt Thượng Vực, năm đó nhận thức Tỉnh tam gia, còn có Vô Song Đại Đế nghĩa tử Cố Tâm Đường. Hiện tại bọn hắn cũng là nòng cốt của Tà Nguyệt Thượng Vực.

Nhìn thấy Giang Trần bỗng nhiên tới chơi, Tỉnh tam gia cực kỳ mừng rỡ.

- Tam gia, không cần trương dương. Lần này ta tới, là bí mật hành động.

Giang Trần dặn dò.

Lúc này Tỉnh tam gia mới đè nén cuồng hỉ xuống:

- Giang Trần Thiếu chủ, trong khoảng thời gian này, nhớ chết ta rồi. Cũng lo lắng chết ta rồi. Từ khi nghe nói ngươi đánh bại Phong Vân Giáo, thiếu chút nữa chém giết Phong Vân Giáo giáo chủ, bên ta mới yên tâm. Ta đoán, có lẽ những ngày này, ngươi cũng nên đến rồi.

- Ngươi đoán ta sẽ tới?

Giang Trần có chút kinh ngạc.

- Hắc hắc, Giang Trần Thiếu chủ trọng tình trọng nghĩa. Lại có Thanh Tuyền Thánh Nữ, ngươi chắc chắn sẽ không đối với Tà Nguyệt Thượng Vực cùng Nguyệt Thần Giáo thấy chết mà không cứu.

Tỉnh tam gia cười nói.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, lại hỏi:

- Hiện tại Tây Bắc tuyệt địa, tình huống như thế nào?

Tỉnh tam gia cũng thu hồi dáng tươi cười, nghiêm mặt nói:

- Mấy ngày nay, hoàn cảnh của Tây Bắc tuyệt địa càng thêm ác liệt, Nguyệt Thần Giáo nhiều lần phái người đi liên lạc, đều đi không trở lại. Toàn bộ Tây Bắc tuyệt địa, giống như đã không cách nào làm cho sinh linh sống rồi.


Bất quá, Tỉnh tam gia lập tức ý thức được mình nói có sai lầm, bề bộn giải thích nói:

- Đương nhiên, mấy giáo chủ thần thông quảng đại, nhất định sẽ không có chuyện gì!

Giang Trần gật gật đầu:

- Thời gian quý giá, ta không quấy rầy nhiều. Phải trước tiên tiến đến Tây Bắc tuyệt địa. Hi vọng còn có thể vãn hồi.

Tỉnh tam gia cũng nghiêm nghị đứng lên, vái lạy Giang Trần:

- Giang Trần Thiếu chủ, Tỉnh lão tam ta đại biểu toàn bộ Tà Nguyệt Thượng Vực, đa tạ ngươi trượng nghĩa.

Giang Trần bề bộn nâng dậy:

- Ngươi nói quá lời.

Tỉnh tam gia lắc đầu, ngữ khí bướng bỉnh:

- Không quá lời. Có lẽ người trong thiên hạ sớm đã quen Giang Trần Thiếu chủ cứu khổ cứu nạn, nhưng trên thực tế, ngươi không có thiếu nợ mọi người, ngươi làm hết thảy, chỉ là vì công nghĩa. Tại Nhân loại cương vực hôm nay, giống như Giang Trần Thiếu chủ lòng mang thiên hạ, đã không có mấy người! Người Tà Nguyệt Thượng Vực chúng ta, tuyệt đối sẽ không cảm thấy đây hết thảy đều là đương nhiên.

Bờ môi Giang Trần giật giật, lại không nói cái gì nữa, vỗ vỗ bả vai của Tỉnh tam gia:

- Hảo hảo bảo trọng, cũng phải tùy thời làm tốt chuẩn bị chiến đấu!

Tỉnh tam gia nghe vậy, thân hình nhoáng một cái, đang muốn truy vấn, đã thấy Giang Trần nhẹ lướt đi.

Giang Trần theo địa đồ, rốt cục đi tới Tây Bắc tuyệt địa.

Cái gọi là Tây Bắc tuyệt địa, là một sa mạc hoang vu khôn cùng, khi thì cát vàng đầy trời, khi thì vạn dặm sa mạc, không có một ngọn cỏ.

Tây Bắc tuyệt địa này, không hổ là đất cằn sỏi đá, cơ hồ cảm thụ không đến Linh khí gì chấn động, cũng hoàn toàn cảm thụ không đến bất luận dấu hiệu tánh mạng gì.

- Tây Bắc tuyệt địa, hoàn toàn rất hoang vu a.

Bởi vì điều kiện có hạn, không có Linh lực, làm cho bọn người Giang Trần cũng rất cố sức. Tốc độ hành quân, rõ ràng nhận lấy ảnh hưởng.

Hiện tại bọn hắn tiêu hao, đều không thể từ thiên địa đạt được bổ sung, chỉ có thể thông qua đan dược linh thảo bản thân mang theo đến bổ sung.

- Đại Thạch, lần này thật sự là làm khó các ngươi rồi.

Giang Trần nhìn bộ dáng Tứ huynh đệ không kịp thở, cũng đau lòng. Lần này hắn dẫn theo bốn cái, lưu lại bốn cái ở Lưu Ly Vương Thành.


Tại Tây Bắc tuyệt địa, bởi vì không có Linh khí, cho nên người tu vi càng mạnh, cảnh giới càng cao, tiêu hao cũng sẽ tương ứng càng lớn.

Chính bởi vì như thế, cho nên lần này Giang Trần mang theo đầy đủ đan dược, có thể khôi phục, tiếp tế sung túc.

- Thượng Cổ tiên dân, có thể ở trên Tây Bắc tuyệt địa kiến tạo Giới Bi Chi Cảnh, thật sự là dũng khí đáng khen a.

Giang Trần cảm nhận được Tây Bắc tuyệt địa hoang vu cằn cỗi, rốt cục có thể cảm nhận được Thượng Cổ tiên hiền ở Tây Bắc tuyệt địa kiến tạo Giới Bi Chi Cảnh, là không dễ dàng đến cỡ nào.

Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên Giang Trần cảm giác được mặt đất nhoáng một cái.

Mới đầu, Giang Trần còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng sau một lúc, lại lung lay nhoáng một cái. Lần này biên độ lắc lư, so với trước còn lớn hơn một chút.

Như thế liên tiếp, xu thế mặt đất lay động, là một lần so với một lần mãnh liệt.

Giang Trần vội vàng phái ra vài con Phệ Kim Thử:

- Đi, thăm dò thoáng một phát, nhìn xem phía trước tình huống như thế nào.

Nơi này, ngay cả Linh khí cũng không có, Giang Trần không có khả năng thả ra nhiều Phệ Kim Thử. Chỉ phái mấy con thông minh cơ linh ra dò thám.

Sau một lúc lâu, tất cả Phệ Kim Thử phản hồi.

- Thiếu chủ, phía trước, bên ngoài một hai trăm dặm, có chấn động khổng lồ, có cấm chế cường đại chấn động. Có lẽ là Giới Bi Chi Cảnh trong truyền thuyết, khí thế rộng rãi, thập phần đồ sộ. Bất quá...

- Bất quá cái gì, nói thẳng a.

Giang Trần nhíu mày.

- Bất quá...

Lời còn chưa nói hết, dưới chân Giang Trần lảo đảo. Bên tai truyền đến từng đợt nổ vang, như là Cửu Thiên sét đánh, nổ vang liên tục.

Mà sau một khắc, toàn bộ mặt đất, tựa như hải triều phập phồng, kịch liệt đung đưa, biên độ cực kỳ cường đại.

Phảng phất vùng hư không này, trật tự trời và đất triệt để rối loạn.

Trong nội tâm Giang Trần, hiện lên một ý niệm đáng sợ.

- Không tốt, người của Nguyệt Thần Giáo gặp nguy hiểm!

Giang Trần đối với người của Nguyệt Thần Giáo, ngoại trừ Từ Thanh Tuyền, để cho hắn thưởng thức, chỉ rải rác mấy người.

Đại giáo chủ, còn có Hứa San Thánh Nữ.

Những người khác, Giang Trần hoàn toàn chưa nói tới giao tình gì, càng chưa nói tới cảm tình gì.

Bất quá, người của Nguyệt Thần Giáo, vì tu bổ Giới Bi Chi Cảnh, nếu như gặp nguy hiểm, Giang Trần quả quyết không có khả năng bỏ mặc, thấy chết mà không cứu!

- Đại Thạch, chúng ta phải tăng thêm tốc độ.

Giang Trần nóng vội, hướng phía trước chạy như bay.

Tuy thiên địa không có Linh lực, tiêu hao rất lớn, để cho tốc độ của bọn hắn bị kiềm chế, nhưng mà giờ phút này, Giang Trần không có giữ lại chút nào!

---------