Độc Tôn Tam Giới

Chương 2437: Phòng tuyến sụp đổ

Phương bắc đồng minh có mấy vạn tu sĩ, số lượng không thể bảo là không nhiều.

Thế nhưng mà, ở dưới Phệ Kim Thử triều vô tận trùng kích, mấy vạn tu sĩ căn bản không đủ xem, hoàn toàn không coi vào đâu.

Thực lực của cường giả Đế cảnh, cũng không thể bảo là không cường hoành. Phàm là Phệ Kim Thử tiếp cận khu vực công thủ của bọn hắn, trên cơ bản đều bị oanh thành cặn bã.

Thế nhưng mà, loại sát thương này, căn bản không cách nào làm cho Phệ Kim Thử nhất tộc tổn thương nguyên khí. Số lượng của Phệ Kim Thử nhất tộc thực sự quá khổng lồ, căn bản giết không bao giờ hết.

Vừa tiêu diệt một đám, thì có thêm đám nữa xông tới đền bù lỗ hổng.

Mà phía sau, còn có Thử Triều vô cùng vô tận, chờ tiếp cận hạch tâm vòng chiến, phía sau tiếp trước.

Trùng kích không dứt, tựa như hồng thủy phá đê, cuối cùng sẽ có một khắc mở ra lỗ hổng.

- A!

Theo một tiếng hét thảm truyền ra, một tu sĩ ở vị trí phòng ngự hơi yếu, bị một loạt Phệ Kim Thử chiếm không gian có lợi.

Lập tức, tên tu sĩ kia bị vô số Phệ Kim Thử xông tới gặm thành bạch cốt.

Lỗ hổng vừa mở ra, toàn bộ hệ thống phòng ngự lập tức xuất hiện lỗ thủng cực lớn, càng ngày càng nhiều Phệ Kim Thử điên cuồng tràn vào.

Hai cái, ba cái...

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra, một tên tiếp theo một tên, không ngừng bị Phệ Kim Thử bổ nhào, không ngừng bị Phệ Kim Thử thôn phệ.

Trong lúc nhất thời, tiếng thảm kêu ngút trời.

Một khi Phệ Kim Thử nhất tộc ngửi được mùi máu tươi, sẽ càng thêm điên cuồng. Phệ Kim Thử ở đằng sau cũng triệt để bạo phát, dùng trạng thái càng thêm điên cuồng, không ngừng nhào lên.

Thật giống như bại đê, không ngừng thôn phệ từng mảnh không gian. Sinh linh ở trong không gian này, không ngừng bị cắn nuốt, không ngừng bị phá nát.

Trong nháy mắt, thì có mấy trăm tên tu sĩ bị Phệ Kim Thử triều bổ nhào.

Phệ Kim Thử liên tục không ngừng vọt vào vòng phòng ngự của mấy vạn tu sĩ.

Lúc này, hệ thống phòng ngự cũng triệt để tan vỡ.


- Chịu không được rồi, mọi người trốn chạy để khỏi chết a!

Không biết ai hô lớn một câu, đại bộ phận tu sĩ ở hiện trường, đều điên cuồng hóa độn quang, hướng không trung chạy như bay mà đi.

Chỉ là, bọn hắn vừa bay lên, lập tức liền có vô số Phệ Kim Thử như pháo trùng thiên, lăng không đánh bọn chúng xuống.

Ngoại trừ số ít tốc độ cực nhanh, miễn cưỡng trốn vào không trung ra, đại bộ phận tu sĩ còn lại, cơ hồ đều chưa kịp nhảy lên không trung, đã bị Phệ Kim Thử triều dày đặc kéo xuống.

Một khi ngã xuống, dưới hàm răng của Phệ Kim Thử nhất tộc, căn bản không có khả năng may mắn sống sót.

- Trốn, mọi người cùng nhau trốn a!

- Trốn cũng chết, không trốn cũng chết. Còn không bằng liều mạng, có lẽ sẽ thoát chết?

Cái gọi là đồng minh phương bắc, vốn cũng không phải là đồng minh vững chắc gì. Chẳng qua là một đám ô hợp có lợi ích cộng đồng mà thôi.

Ở dưới sống còn, loại đồng minh không khắn khít này, sẽ lập tức tan rã.

Trước kia sở dĩ mọi người không có chạy trốn, thuần túy là kiêng kị Đan Cực Đại Đế, lại tăng thêm Đan Cực Đại Đế cường thế trấn áp những tu sĩ tâm trí không kiên định. Lúc này mới khiến bọn hắn không có sụp đổ.

Thế nhưng mà Thử Triều đại bộc phát, hệ thống phòng ngự sụp đổ, phá tan phòng ngự của bọn hắn, lẫn nhau tầm đó không còn hô ứng, mà bị cắt thành một ít quần thể.

Bởi như vậy, coi như là Đan Cực Đại Đế, cũng không có khả năng chiếu cố hết tất cả khu vực.

Lui một bước mà nói, dù giờ phút này Đan Cực Đại Đế có thể khống chế hết thảy khu vực, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản những tu sĩ kia trốn chạy để khỏi chết.

Sống còn, muốn sống là bản năng con người.

Càng ngày càng nhiều tu sĩ, ý đồ hướng không trung bỏ chạy.

Phệ Kim Thử nhất tộc, cũng có một bộ phận Phệ Kim Thử cường đại biết lăng không phi hành. Nhưng mà đại đa số Phệ Kim Thử, còn không có đạt tới loại cấp độ kia.

Một số nhỏ Phệ Kim Thử biết bay, xuyên thẳng qua không trung, qua lại trùng kích, bố trí từng đạo công kích, hiển nhiên cũng đang ngăn trở những tu sĩ này trốn chạy.

Chỉ là, trình độ dày đặc của Phệ Kim Thử ở trên không trung, là không cách nào so sánh với mặt đất.


Cho nên, tuy không trung như trước có rất nhiều tu sĩ bị cưỡng ép trấn áp xuống, nhưng vẫn có một đám may mắn, may mắn trốn ra vòng chiến.

Một khi chạy ra vòng chiến, mỗi một cái đều không quay đầu lại chạy trốn.

Xa xa thấy một màn như vậy, bên Lưu Ly Vương Thành, Bàn Long Đại Đế cũng kích động:

- Giang Trần Thiếu chủ, cá lọt lưới không ít a. Xem ra, là lúc cường giả của Lưu Ly Vương Thành chúng ta xuất thủ rồi.

Tuy tỉ lệ cá lọt lưới không tính cao, nhưng mà tu sĩ trốn thoát, vẫn có một đám như vậy. Cái này khiến Bàn Long Đại Đế có chút lo lắng.

Hận không thể lập tức đấu tranh anh dũng, một mẻ hốt gọn tất cả cá lọt lưới.

Nhưng Giang Trần lại mỉm cười lắc đầu:

- Không cần phải lo lắng, mấy vạn tu sĩ, ngươi không có khả năng tàn sát toàn bộ. Hiện tại chạy trốn, đều là một ít tôm tép nhãi nhép, phóng một con đường sống, cũng không sao.

Mục tiêu của Giang Trần, không phải những tu sĩ bình thường này. Tuy tu sĩ có thể tới nơi này, sẽ không quá bình thường, thế nhưng mà đối với những người kia, Giang Trần lại không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

- Đại Thạch, mấy huynh đệ các ngươi, không nên tùy tiện ra tay. Chờ thời điểm những cá lớn kia khởi động, chuẩn bị chạy trốn, các ngươi lại ra tay. Nhớ kỹ, trận chiến này, là Bổn thiếu chủ xem xét năng lực của các ngươi. Những cá lớn kia, không thể để cho chạy một cái, biết không?

Giang Trần hạ lệnh cho Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc.

- Ân công ngươi cứ yên tâm, mấy huynh đệ chúng ta sẽ nhìn chằm chằm.

Đại Thạch lộ ra thập phần hưng phấn, hai mắt sáng ngời hữu thần, gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng chiến.

Giang Trần đã sớm hạ lệnh cho bọn họ, muốn bọn hắn nhìn chằm chằm những Đế cảnh của đồng minh phương bắc, có một cái tính một cái, tuyệt đối không thể để cho chạy bất kỳ ai.

Đây là liều mạng làm!

Những cá lọt lưới khác, bọn hắn muốn chạy cứ chạy, không quan hệ đại cục.

Giờ phút này Đan Cực Đại Đế đang suất lĩnh tu sĩ của Đan Hỏa Thành, ra sức chém giết, chống cự từng đợt trùng kích của Phệ Kim Thử nhất tộc.

Ở mọi người đẫm máu chiến đấu hăng hái, tu sĩ của Đan Hỏa Thành, trước mắt mà nói, thật không có xuất hiện tử thương nghiêm trọng. Chỉ là, tất cả thế lực lớn của đồng minh phương bắc, lại như cái bánh ngọt, bị cắt nhỏ rồi.

Bởi như vậy, phòng ngự của bọn hắn chẳng khác nào từng người tự chiến, không cách nào hình thành hô ứng.

- Bệ hạ, Thử Triều này không dứt a. Đánh xuống dưới như vậy, không phải biện pháp, tử thương quá thảm thiết rồi. Không bằng chúng ta...

Một gã Đại Đế của Đan Hỏa Thành ấp úng đề nghị.

Hiện tại tuy Đan Cực Đại Đế hổn hển, nhưng đầu óc lại không có bị lửa giận giấu kín. Hắn cũng đã nhìn ra, đối mặt Thử Triều vô cùng vô tận này, căn bản không phải cá nhân hắn có thể giải quyết.

- Đi?

Trong đầu Đan Cực Đại Đế, lần thứ nhất chăm chú suy nghĩ vấn đề này.

---------