Độc Tôn Tam Giới

Chương 1370: Chư Thiên tuệ nhãn 2

Khổng Tước Đại Đế khoan thai cười cười, nhưng lại từ chối cho ý kiến.

Sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Thế cục của Lưu Ly Vương Thành, hết thảy đều ở trong tay lão phu. Vương Đình đại phiệt khiêu khích, Tu La Đại Đế thăm dò, cùng với bọn hắn chờ mong Lưu Ly Vương Tháp hội, đối với vị trí đệ nhất Đại Đế của ta nhìn chằm chằm... Đây hết thảy, ngay cả người phía dưới cũng biết, thì như thế nào dấu diếm được ta?

Giang Trần ngược lại là sững sờ:

- Bệ hạ sớm đã biết rõ?

- Đúng vậy.

Khổng Tước Đại Đế mỉm cười.

- Nói một cách khác, cho dù là Tu La Đại Đế, hắn có thể làm ra thanh thế như vậy, lớn mạnh đến cấp bậc này, thế cho nên ngoại giới cho là hắn đã có tư cách thay thế ta. Đây hết thảy, đều ở trong đự định của lão phu. Hoặc tiến thêm một bước mà nói, là lão phu âm thầm thôi động.

- Cái gì?

Giang Trần thoáng cái có chút loạn rồi.

- Ý của ngươi là, ngươi cố ý nuôi hổ gây họa?

- Dưỡng hổ thì đúng, nhưng chưa chắc gây họa.

Khổng Tước Đại Đế cười thâm thúy:

- Ta chỉ sợ hắn lớn quá chậm.

- Chỉ giáo cho?

Giang Trần nhướng mày, đột nhiên cảm giác được đầu óc của mình không đủ dùng.

- Hơn một nghìn năm trước, lão phu mông lung mở ra tuệ nhãn, ẩn ẩn cảm ngộ đến Thiên Đạo, bắt đến Thiên Địa quy tắc để lại.

- Ngươi muốn đột phá?

Đột nhiên Giang Trần bắt được một điểm gì đó, trong đầu linh quang thoáng hiện.

- Đúng, ta đã áp chế hơn một nghìn năm, chậm chạp không có đi xâm nhập nắm chắc. Những năm này, ta cảm giác đã áp chế không nổi. Chỉ sợ, không ra trăm năm, ta nhất định phải ly khai Lưu Ly Vương Thành. Đến lúc đó, cơ nghiệp to lớn như vậy, tổng cần có một hổ lang chi sĩ, mới có thể trấn được. Loạn trong giặc ngoài, không phải người thường có khả năng đảm nhiệm.


Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng, ngữ khí cũng hơi có chút tiêu điều.

- Bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng. Bao nhiêu người không cách nào cảm ngộ Thiên Đạo, không chiếm được Thiên Đạo tán thành. Bệ hạ đã cảm ngộ đến Thiên Đạo diệu lý, vì sao lại tận lực áp chế?

Giang Trần thật sự có chút không cách nào lý giải.

- Nếu như lão phu nói là vì giám thị động tĩnh của Ma tộc, ngươi tin sao?

Bỗng nhiên Khổng Tước Đại Đế lộ ra một nụ cười tự giễu.

Trong nội tâm Giang Trần đột nhiên chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn Khổng Tước Đại Đế. Không biết vì sao, hắn vậy mà không hoài nghi, bởi vì, trên mặt của Khổng Tước Đại Đế, Giang Trần thấy được một tia sầu lo. Đó là một loại đại từ bi, đại trí tuệ.

Loại vẻ mặt này, ban đầu Giang Trần ở trên mặt Diệp Trọng Lâu cùng Đan Trì cung chủ, đều đã từng gặp.

Chỉ là, Diệp Trọng Lâu lão gia tử thuần túy chỉ là lo lắng, hắn đối với đại cục không có nhận thức khắc sâu, cũng không biết Ma tộc nguy hại đến cùng lớn đến bao nhiêu.

Mà Đan Trì cung chủ, tuy so với Diệp Trọng Lâu lão gia tử càng thâm nhập một ít, nhưng điểm xuất phát của hắn, càng nhiều là đứng trên lập trường tông môn.

Chỉ có Khổng Tước Đại Đế này, chẳng những Giang Trần thấy được từ bi, còn chứng kiến trí tuệ. Đó là một loại trí tuệ cao siêu rất ít người hiểu.

Là lo trước cái lo của thiên hạ chân chính, không có nửa phần tư tâm.

Giang Trần giật mình, lập tức liền lý giải rồi.

Dùng tu vi của Khổng Tước Đại Đế, đã cũng cảm ngộ đến Thiên Đạo, những tranh đấu thế tục này, những quyền lực phân tranh kia, đối với hắn mà nói, lại có ý nghĩa gì?

Góc độ hắn nhìn thế giới, sớm đã vượt qua Lưu Ly Vương Thành, siêu việt tất cả mọi người ở Lưu Ly Vương Thành.

Chỉ là, ánh mắt của hắn rất cao, quá xa.

Thế cho nên những người khác căn bản theo không kịp, cũng không có bao nhiêu người có thể lý giải tâm tình của hắn.

Ma tộc?

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, không phải Ma kiếp chân chính bộc phát, bọn hắn làm sao có thời giờ, có hứng thú đi cân nhắc những chuyện này?

Thiên kiếp vạn kiếp, cuối cùng không bằng tự mình tăng thực lực lên.

Cũng chính bởi vì đại đa số người, đều chết lặng như vậy, được chăng hay chớ như vậy, chỉ vì mình suy nghĩ, không người để ý đại cục.


Cho nên, mới có loại người cao siêu như Khổng Tước Đại Đế cô độc.

Hắn bi thiên thương người, hắn lo lắng, ngược lại lộ ra có chút lỗi thời.

Đột nhiên, Giang Trần cảm thấy trong nội tâm có chút sợ. Không biết vì cái gì, hắn chợt nhớ tới phụ thân kiếp trước của mình.

Phụ thân cũng là một người như vậy, ở Chư Thiên Thiên Đế vị, lại thường thường khổ không tri âm.

Vì Thái Uyên Chư Thiên Đại Thế Giới mà nát tâm, kết quả, vẫn không ngăn cản được Chư Thiên nghiền nát.

Loại người này, có thể xưng là anh hùng, xưng là tiên phong.

Thế nhưng mà, vận mệnh của bọn hắn, đại đa số lại vô cùng thảm..

So sánh xuống dưới, Giang Trần cảm thấy, mình cả đời sống quá hèn mọn. Nếu Thiên Đế phụ thân kiếp trước chứng kiến mình hôm nay như vậy, chỉ sợ trong nội tâm cũng sẽ không cao hứng?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Giang Trần ngoài hổ thẹn, cũng dâng lên một cỗ nhiệt huyết:

- Bệ hạ lập ý cao viễn, Giang Trần bội phục. Có lẽ ta làm không được như bệ hạ. Nhưng mà, trong phạm vi đủ khả năng, ta chắc chắn vì Thần Uyên Đại Lục ra một phần lực lượng.

Mặc dù không có minh xác hứa hẹn cái gì, nhưng trong nội tâm Giang Trần đã có quyết định.

Mình trước kia, sống cẩn thận như vậy, cuối cùng kết quả ra sao? Còn không phải tông môn nghiền nát, không nhà để về?

Đã như vậy, cần gì phải sống áp lực như vậy, cần gì câu thúc khắp nơi? Vì cái gì không buông tay buông chân, tùy ý sống một lần?

Lần thứ hai tới Khổng Tước Thánh sơn, tâm tình của Giang Trần, lại là hoàn toàn bất đồng.

Lần trước, Giang Trần ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng, lúc ấy, hắn hiến kế Vạn Thọ Đan, đả kích Vương Đình đại phiệt, cũng mang theo một chút tính chất mạo hiểm. Cũng không biết người của Khổng Tước Thánh sơn, có thể cùng bọn họ chơi hay không.

Còn lần này, Giang Trần là được Khổng Tước Đại Đế tự mình mời, trong nội tâm lại càng thản nhiên.

Giang Trần tự nhiên là đi theo Bàn Long phiệt chủ đi, đồng hành, trừ Cơ Tam Công Tử ra, còn có hai thiên tài Bàn Long đại phiệt khác.

Tu vi cùng thực lực, đại khái cùng Cơ Tam Công Tử không sai biệt lắm, một cái là Thánh cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, một cái Thánh cảnh Cửu Trọng. Nhìn sơ qua, cùng Cơ Tam Công Tử không có chênh lệch tính thực tế.

Trừ khi một ngày kia, Cơ Tam Công Tử bỗng nhiên đột phá, tiến nhập Hoàng cảnh.

Bằng không, hắn cạnh tranh, đích xác không có ưu thế áp đảo.

Bàn Long phiệt chủ vì đại cục, đối với ba người thừa kế, cũng không có thiên vị gì.

Bất quá Giang Trần rất rõ ràng, Cơ Tam Công Tử ở trong một loạt biến cố, xuất lực tối đa, trong lòng Bàn Long phiệt chủ, khẳng định đã đến đệ nhất vị.

- Vị này nhất định là Chân Đan Vương gần đây danh tiếng cực thịnh a?

Vị nói chuyện này, áo mũ chỉnh tề, bề ngoài tuyệt đối không kém Cơ Tam Công Tử, chỉ là cách ăn mặc càng thêm hoa khí một ít.

Cơ Tam Công Tử giới thiệu nói:

- Huynh đệ, đây là nhân vật nổi tiếng trong trẻ tuổi của Bàn Long đại phiệt ta, ngươi gọi hắn Lưu Hương công tử là được.