Độc Tôn Tam Giới

Chương 1303: Thần tượng Quỷ đan lưu 2

Chính xác là kỹ xảo của Giang Trần chinh phục rất nhiều người.

Tuy rằng ba loại đan dược này ở phương diện đẳng cấp quả thực không xuất chúng, cũng không coi là đan dược đỉnh cấp gì.

Thế nhưng mà thủ đoạn và kỹ xảo của đan sư Quỷ đan lưu lại vô cùng chân thật.

Trong mắt mọi người, chỉ bằng điểm này, Chân Đan Vương của Vi gia này có lẽ không bằng một Đan Vương đỉnh cấp, thế nhưng tuyệt đối có thể được xưng tụng là một đại tông sư đan dược.

Tông sư là cái gì?

Tông sư chính là đại biểu kiệt xuất nhất của một lưu phái. Chỉ cần đại biểu này được lưu phái của bản thân hắn tán thành, mà bản thân hắn cũng được những người khác tán thành, vậy thì chính là tông sư.

Thời gian khoái hoạt luôn luôn ngắn. Tốc độ Giang Trần luyện chế ra ba loại đan dược hiển nhiên so với trong tưởng tượng của mọi người còn nhanh hơn rất nhiều.

Trước thời gian hạn định chừng một phút đồng hồ, Giang Trần liền đem ba loại đan dược mới luyện chế ra đưa tới trước mặt chín vị trọng tài.

Mà giờ khắc này Vinh Đan Vương vẫn đang ở trong quá trình kết thúc luyện chế loại đan dược thứ hai.

Đám người Dục Đan Vương tiếp nhận đan dược, kiểm nghiệm độ xác thực, xác định đan dược này mới luyện chế ra, đối với thành phẩm luyện chế ra cũng khen không dứt miệng.

Lại nhìn về phía Vinh đ v, thắng bại đã không cần phải nói tới nữa.

Tuy rằng Vương Đằng đã sớm suy đoán tới một màn này, thế nhưng ngực vẫn có cảm giác giống như bị búa tạ đập vào, sắc mặt âm trầm bất định.

Tình hình phát triển tới một bước này, cho dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng hiện tại bọn hắn đã ở trong cục diện bất lợi. Tuyệt đối là Vương Đình đại phiệt, Thái Uyên lâu của hắn đang đứng trước nguy cơ thua.

Bởi vì Thái Uyên các bên kia đã có lợi thế, thắng trận đầu tiên.

Đối phương chỉ cần thắng trong ván kế tiếp, cả lần đánh cuộc này, người cười cuối cùng sẽ là Thái Uyên các, Vi gia, Bàn Long đại phiệt.

Mà hắn mưu tính lâu như vậy, bày ra Thái Uyên lâu như vậy, sẽ trở thành trò cười, sẽ trở thành sản nghiệp của đối phương.

Mà Vương Đình đại phiệt hắn, cũng trở thành đá đặt chân cho Thái Uyên các quật khởi, còn có thể trở thành trò cười, đề tài nói chuyện từ đầu đường cuối ngõ.


Với tư cách là trọng tài, Dục Đan Vương không thèm chú ý tới tâm tình của Vương Đằng, vui vẻ mười phần tuyên bố:

- Cửa thứ ba, ván thứ nhất, Thái Uyên các thắng.

Câu nói không có bất kỳ vẻ thiên vị nào thế nhưng lại giống như một lưỡi đao sắc bén trực tiếp đâm vào ngực Vương Đằng, khiến cho hắn quả thực có xúc động muốn giết người.

Dục Đan Vương cười cười, ánh mắt ôn hòa, mang theo vài phần ý tứ thăm dò nhìn qua Giang Trần:

- Chân Đan Vương, lão phu có một yêu cầu quá đáng.

- Dục Đan Vương cứ nói, đừng ngại.

Giang Trần không có giả vờ ngưu bức, người ta khách khí với hắn, tự nhiên Giang Trần hắn cũng không có lý do gì mà giả vờ, làm cao.

- Những đan dược này quả thực là quỷ thủ thần công, khiến cho lão phu cảm thấy bội phục thật sâu. Không biết lão phu có vinh hạnh được tặng một khỏa. Sau khi trở về lão phu sẽ quan sát, vuốt ve một chút.

Giang Trần cười nói:

- Lão nhân gia đã hỏi, không dám chối từ.

Hắn vừa luyện chế ba lò, mỗi một lò đều có vài khỏa. Hắn lập tức xuất ra chín khỏa, mỗi một trọng tài hắn đều chiếu cố.

Bất kể như thế nào, bất luận một khỏa đan dược nào đều có giá cả xa xỉ. Tùy tiện đưa ra chín khỏa, có thể thấy được vị Đan Vương trẻ tuổi của Vi gia này quả thực không phải là người bình thường.

Hành động của Giang Trần như vậy khiến cho đám người đứng xem bên ngoài không có cảm thấy là hối lộ trọng tài. Dù sao đây chỉ là trao đổi hữu hảo giữa các Đan Vương mà thôi.

Nếu như là đút lót, nhất định sẽ không tới mức mượn một khỏa như vậy. Hơn nữa không thể ngang nhiên đút lót như thế.

Nhưng mà Vương Đằng lại không cảm thấy như vậy, hắn cười lạnh nói:

- Chư vị đại nhân, tiểu tử này ngang nhiên tặng đan dược, chuyện này dường như có chút không ổn a.

Dục Đan Vương dường như đã sớm đoán được Vương Đằng sẽ nói như vậy. Dục Đan Vương cười nhạt một tiếng, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, nói:


- Chân Đan Vương, tiền chín khỏa đan dược này lão phu xuất ra. Mua bán công bằng, tránh để cho người khác nắm được đằng chuôi.

Mặt Vương Đằng lập tức xanh lại.

Trong lòng hắn thầm hận, chỉ cảm thấy mọi việc hôm nay dường như không thuận lợi. Giống như cả Lưu Ly vương thành, cả phố Thần Nông đều gây khó dễ cho Vương Đình đại phiệt hắn vậy.

Mấy tên trọng tài này xưa nay đều là người trung lập, cũng không có trở mặt với Vương gia hắn. Tại sao hôm nay đều giống như có cừu oán với Vương Đình đại phiệt hắn vậy?

Hắn nào đâu biết rằng những trọng tài trung lập này quả thực từng bước, từng bước bị hành động và ngôn ngữ của hắn chọc giận.

Cơ Tam công tử nhìn thấy Vương Đằng thất thố như vậy, ung dung cười nói:

- Vương Đằng, mỗi một lần đều là ngươi nói nhiều lời nhất. Nhắc tới phong độ khi đánh cược, đường đường là đệ tử đại phiệt, thế nhưng nên qua học Vi gia một chút đi. Ngươi xem Vi gia người ta luôn bảo trì bình thản ra sao a.

Người vây xem chung quanh nghe vậy đều cười lớn.

Quả thực phụ tử Vi gia đều không nói lời nào. So sánh với hai người này, ngược lại là Vương Đằng hắn nhảy nhót, mở miệng nhiều nhất.

Cơ hồ mỗi một cửa ải, mỗi một ván, hắn đều nói không hết lời.

So sánh với phụ tử Vi gia, dường như Vương Đình đại phiệt hắn thiếu phong độ.

- Thiếu phiệt chủ, bình tĩnh.

Hàn Trúc Đan Vương truyền âm khuyên nhủ.

Gia chủ Đồng Tiên Uy của Đồng gia cũng âm thầm truyền âm:

- Thiếu phiệt chủ, không nên trúng quỷ kế của đối phương. Bọn họ cố ý chọc giận chúng ta, làm cho chúng ta phập phồng không yên. Làm ảnh hưởng tới việc Vinh phát uy. Kế tiếp còn có hai ván, chỉ cần phát huy bình thường là được. Vinh Đan Vương là Đan Vương lục cấp, còn không đấu lại một Đan Vương nhị cấp sao? Tiểu tử này bất quá chỉ có vận khí tốt mà thôi. Chỉ chiếm một chút ưu thế về thủ đoạn của Quỷ đan lưu mà thôi.

Vương Đằng nghe vậy cũng thầm giật mình, cố gắng làm cho minh bình tĩnh lại.

Tình thế tới nước này, hắn cũng không còn đường lui.

Mấy vị trọng tài tụ tập lại một chỗ, thương lượng trong chốc lát, nói nhỏ một hồi lâu, rốt cuộc cũng thương lượng ra phương pháp thi đấu trong ván kế tiếp.

Dục Đan Vương nói:

- Cửa thứ ba, ván thứ hai. Trải qua chín vị trọng tài chúng ta thương nghị, quyết định mỗi một người xuất ra một loại đan dược, tổng cộng có chín loại đan dược. Mỗi một loại đan dược một người một khỏa, đưa tới tay Đan Vương tham gia thi đấu. Có tất cả chín khỏa. Mà việc các ngươi cần làm đó là trong thời gian quy định, phân giải những đan dược này, đem nguyên dược liệu trong đan dược viết ra. Trong thời gian quy định, người viết ra được số lượng dược liệu nhiều hơn, người đó sẽ thắng.

Vinh Đan Vương nghe vậy tinh thần lập tức chấn động.

Ván đầu tiên trong cửa thứ hai trước đó là dùng linh dược liệu tổ hợp đan phương. Ván này vốn Vinh Đan Vương cho rằng mình tất thắng. Dù sao thứ hắn ưa thích làm nhất chính là phân giải đan phương, tổ hợp đan phương.