Độc Tôn Tam Giới

Chương 1250: Kết quả sinh tử 2

Dư đan sư nghĩ tới một màn tàn nhẫn kia, trong lòng có một cỗ cảm giác khoan khoái không hiểu.

Để cho địch nhân đối đầu quỳ gối rên rỉ dưới chân mình, vùng vẫy dãy chết, là một cao thủ dụng độc, đó là ban thưởng lớn nhất, cũng là sự thỏa mãn lớn nhất.

Dư đan sư ảo tưởng một phen, lúc này mới nhớ tới mình đang ở trong bố trí của đối phương, hắn cúi đầu tùy ý quan sát chung quanh.

HIển nhiên hắn cũng không tin một Đan Vương nhị cấp nho nhỏ, mà cũng chưa hẳn là thật, tuổi tác nhỏ như vậy có thể bố trí ra bố cục như thế nào.

Ngươi muốn ám toán Dư mỗ? Ngươi còn non một chút.

Dư đan sư am hiểu dụng độc, tự nhiên cũng am hiểu phòng độc. Độc trận bình thường căn bản hắn sẽ không đặt vào trong mắt, coi như không phải là độc trận bình thường, hắn cũng được nhìn qua không ít cho nên có rất nhiều đối sách. Đừng nói là một phút đồng hồ, cho dù một thời thần hắn cũng không sợ.

- Ồ? Dường như đây là một trận pháp?

Dư đan sư nhìn kỹ một chút, trong đầu có chút động dung, thầm nghĩ:

- Tiểu tử kia không biết lại làm trò quỷ gì. Hừ, độc trận này rõ ràng như vậy, cũng lấy ra được, không biết xấu hổ. Còn có một tầng khác, Tỏa Linh chân nhất tán? Hắc hắc, loại chất độc này tuy rằng hiếm thấy, thế nhưng cũng không qua mặt được Dư mỗ ta.

Trong nháy mắt Dư đan sư đã phát hiện ra hai đạo độc trận.

- Tiểu tử này trong vòng ba hô hấp bố trí ra độc trận như vậy cũng không phải không có vẻ bề ngoài. Ta không thể quá mức khinh địch, nói không chừng tiểu tử này còn bố trí độc trận ẩn giấu.

Sau khi Dư đan sư nhìn thấy thủ đoạn của Giang Trần, cũng thu hồi ý tứ xem thường. Hắn chăm chú quan sát,tuy rằng hắn rất tự tin, thế nhưng cũng không mù quáng, tự đại.

Đây là căn bản sinh tồn của Dư mỗ hắn, tràn ngập tự tin, thế nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng, tự đại.

Ngay lúc này trong đám người kia truyền đến thanh âm sợ hãi, thán phục.


Dư đan sư khẽ giật mình, nhìn về phía đối diện. Trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, đối phuông ở trong bố trí của hắn hiện tại đã ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Dư đan sư cười lạnh:

- Ta còn cho rằng tiểu tử này có chút bổn sự, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi. Nhanh như vậy đã không chống đỡ nổi. Xem ra đừng nói là một phút đồng hồ, cho dù nửa khắc đồng hồ hắn ta cũng chưa chắc có thể chèo chống được. Khoanh chân ngồi xuống đó sao? Muốn phong bế khí hải, thần thức để tránh độc sao? Muộn rồi.

Nếu như không phải nhớ tới tình cảnh của mình, cơ hồ hắn đã đứng thưởng thức trò vui khi mà đối phương đang ở trong bố trí của mình, đây tuyệt đối là một cảm giác vô cùng hưởng thụ.

Vi Thiên Tiếu và Vi Trí bên ngoài đều ngưng trọng.

Nhìn tình hình này, dường như người của bọn họ đang ở thế hạ phong a. Giang Trần đã ngồi xếp bằng, nhìn như thế nào cũng giống như đang toàn lực chống cự.

Còn Dư đan sư gì đó của đối phương lúc này còn rảnh rỗi thưởng thức tình huống của đối thủ.

So sánh hai người này với nhau, trong nháy mắt đã lộ ra cao thấp.

Vi Thiên Thông thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhìn thấy vẻ tươi cười tự tin trên mặt Vi Thiên Tiếu và Vi Trí bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc, Vi Thiên Thông quả thực có xúc động muốn cười lớn.

- Gia chủ, Đan Vương nhị cấp mà ngươi mời dường như không được tốt cho lắm. Nhanh như vậy đã không chống đỡ nổi? Như vậy không phải quá mất mặt sao?

Vi Thiên Thông thấy có cơ hội, hắn nào có thể bỏ qua? Nụ cười trên mặt tràn ngập vẻ mỉa mai và giễu cợt.

Vi Tú cũng đắc ý cười:

- Ta đã nói hắn là kẻ bịp bợp, các người còn không tin? Nhìn xem, bị ta nói trúng rồi a.

Nói xong, Vi Tú ra vẻ dạy bảo Vi Kiệt:


- Kiệt lão đệ, ngươi nhìn ngươi xem, suốt ngày đi tới đi lui với những kẻ bịp bợp này, không phải ca ca nói ngươi, ngươi không biết tiến thối như vậy khiến cho kẻ làm ca ca như ta cảm thấy vô cùng lo lắng cho ngươi a.

Nghe Vi Thanh Tú nói vậy, Vi Kiệt quả thực có xúc động muốn nôn mửa.

- Tú tộc huynh, nghe khẩu khí của huynh, dường như đang định đơn phương tuyên bố thắng lợi sao? Dường như thời gian một phút đồng hồ còn chưa tới a? Ngươi vội vẫ như vậy làm gì? Người biết rõ ngươi là đệ tử Vi gia, người không biết lại tưởng ngươi là một đệ tử hàn gia, chưa biết thế nào là xã hội nha.

Vi Tú nghe vậy biến sắc nói:

- Ngươi, vịt chết tới nơi rồi còn mạnh miệng.

Ngay cả Trác lão và Phong lão lúc này cũng nhìn nhau, thấy tình hình như vậy bọn họ cũng hiểu được dường như cao thấp đã phân. Chân Đan Vương này quả thực thủ đoạn không tệ, nhưng so với Đan Vương mà Vi Thiên Thông mời, xem ra vẫn còn có chênh lệch.

Ngay lúc này Dư đan sư bên kia bỗng nhiên biến sắc, hai hàng lông mày nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong trận pháp. Giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó.

Quả thực, Dư đan sư đã phát hiện ra một thứ. Hắn phát hiện ra trong độc trận còn có một loại độc thứ ba. Một loại độc không màu không vị, tuy rằng hắn không biết đây là loại độc gì, thế nhưng loại độc này đã có hiệu quả thôi miên, khiến cho mí mắt hắn bắt đầu dính lại, có cảm giác buồn ngủ xông lên não.

Dư đan sư thấy vậy, liên tục móc ra mấy khỏa đan dược nâng cao tinh thần, không ngừng nuốt vào, cưỡng ép ngăn chặn cảm giác buồn ngủ. Trên trán âm thầm toát ra một ít mồ hôi lạnh:

- Độc này thật đáng sợ, tiểu tử này quả thực có chút môn đạo. May mà ta không có khinh địch.

Dư đan sư âm thầm cảm thấy may mắn, ánh mắt nhìn về phía đối diện. Lúc này ở phía đối diện, Giang Trần lặng lẽ không có một chút động tĩnh nào, nhìn như một pho tượng, không chút sứt mẻ. Nhìn vào hắn dường như hoàn toàn không có khí tức sinh mạng.

Nhìn thấy đối phương như vậy, trong lòng Dư đan sư âm thầm thở phào. Bên kia hắn cũng bố trí mấy loại trọng độc, tuy rằng dưới tình cảnh vội vàng không phải bố trí quá cẩn thận. Nhưng mà các loại độc lại trộn lẫ vào một chỗ, còn có một loại có thể trực tiếp phong ấn thần thức. Một khi xâm nhập vào trong thần thức là có thể khiến cho thần thức sụp đổ. Trở thành một kẻ đần độn, có xác mà không có hồn.

Nhìn thấy đối phương như vậy, chẳng lẽ lại độc công kích thần thức này đối phương không có phát hiện ra?

Dư đan sư không khỏi thầm hô quá đã, độc công kích thần thức là một loại độc tương đối dễ phát hiện, bởi vì thần thức của đan sư bình thường đều vô cùng nhạy cảm.

Thế nhưng mà nhìn biểu hiện của đối phương ở phía đối diện, hiển nhiên còn chưa phát hiện ra loại độc này. Nhìn thế nào cũng giống như thần thức đã bị phong bế, biến thành kẻ đần độn, người thực vật.

kể từ đó Dư đan sư vô cùng hăng hái, mà lúc này thời gian một phút đồng hồ cũng đã gần hết.

Chỉ là ngay khi Dư đan sư đắc ý phi phàm, trong lúc đó bên trong thần thức hắn lại truyền đến một tia cảnh báo.

Xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Dư đan sư cả kinh, thần thức của hắn đang yên đang lành làm sao lại phát ra cảnh báo? Lúc nhanh chóng điều tra, Dư đan sư thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.